Ân Kiều không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, chỉ biết thở dài không đáp.
"chị..." Ân Thiên Cát rón rén bước lại gần cô, bộ dạng cứ như một đứa trẻ đi chơi về trễ sợ ba mẹ mắng vậy.
Cô phì cười, lắc đầu chịu thua cậu.
"đến đây." Ân Kiều vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh mình.
Ân Thiên Cát lập tức chạy đến ngồi, ngoan ngoãn như một chú mèo con.
Nhìn qua nhìn lại, thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã hai mươi bốn năm rồi... Khác với anh trai Ân Thiên Vũ luôn nghịch ngợm quậy phá, thường hay cãi lại lời người khác, Ân Thiên Cát ngược lại rất ngoan ngoãn, nghe lời, còn có chút trầm tĩnh ít nói. Ân Kiều đôi lúc sẽ cưng chiều cậu em út này hơn, tình cảm đối với cậu dĩ nhiên cũng sẽ nhiều hơn so với Ân Thiên Vũ.
Bởi vì Ân Thiên Vũ từ nhỏ đã cứng rắn, tự mình quyết định mọi thứ, tuy hay phá phách bướng bỉnh nhưng lại là kiểu người nói được làm được, cho người khác cảm giác rất an tâm.
Còn Ân Thiên Cát, cậu gần như quay lưng với tất cả, tự nhốt mình vào một cái l*иg sắt vô hình, ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài. Cậu chỉ nói chuyện với người trong nhà, còn lại đều một mực im lặng.
Có thể mọi người không biết, Ân Thiên Cát lúc đi học cực ít bạn, còn hay bị ganh ghét cho rằng cậu tự cao kiêu ngạo không xem ai ra gì. Bất quá cậu chẳng để những lời đó vào tai làm gì. Hơn nữa còn cảm thấy họ thật phiền phức... Rảnh rỗi không có việc làm sao, cứ thích đi châm chọc người khác. Đúng là rỗi hơi!
Chính vì vậy, Ân Kiều tự nhiên sẽ có chút thiên vị giữa hai anh em Thiên Vũ và Thiên Cát.
Mãi đến khi Tống Hàn Quân bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời đầy tĩnh mịch trầm lặng của Ân Thiên Cát, cậu mới thay đổi được một chút, ít nhất là đã có thể nói chuyện nhiều hơn, cởi mở hơn, và vui vẻ hơn.
Lúc ấy Ân Kiều rất biết ơn Tống Hàn Quân, chỉ cần Ân Thiên Cát không tự trói mình với cô đơn tăm tối, những chuyện khác không còn quan trọng nữa.
Cứ ngỡ lần này mở lòng, sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cậu, nào ngờ... đắng cay nhận lại còn nhiều hơn.
Hai năm trở lại đây, Ân Thiên Cát bỗng nhiên thay đổi bản thân, tự giác nói nhiều hơn, dù không có chuyện gì vẫn cứ hi hi ha ha luyên thuyên mãi. Ân Kiều nhìn thấy lại đau lòng, không biết phải làm gì mới tốt cho cậu.
Tống Hàn Quân là người như thế nào, cô tự khắc biết rõ, hắn không xấu xa, không mưu mô tính toán, cũng không chơi bời lêu lổng, nhìn chung mọi thứ đều tốt. Chỉ là, mẹ của hắn, quá nhẫn tâm đi. Cô sợ nếu hai người họ quay lại, Trịnh Tú Quân sẽ lần nữa biến chuyện tình của họ thành thảm kịch bi ai.
Nhưng cô cũng thừa biết, muốn Ân Thiên Cát thực sự vui vẻ lạc quan, chuyện này chỉ có Tống Hàn Quân mới làm được.
"được, tin em." Ân Kiều cắn răng suy nghĩ thật kỹ, cuối cùng Ân Kiều cũng gật đầu, xoa xoa hai má của cậu mà dặn dò "nhất định phải vui vẻ, chị không muốn lại nhìn thấy một Ân Thiên Cát tiều tụy mất hồn như trước kia nữa!"
"nhất định!" Ân Thiên Cát mỉm cười gật đầu, trên mặt không che giấu được hạnh phúc.
Cuối cùng cũng gỡ bỏ được gánh nặng trong lòng, Ân Thiên Cát thở phào nhẹ nhõm, hưng phấn gọi điện cho Tống Hàn Quân báo tin vui.
"thật sao?" Tống Hàn Quân nghe xong cũng tràn đầy bất ngờ, cứ nghĩ ải này sẽ chẳng dễ dàng gì cho kham.
"thật, chị đã chấp nhận rồi!" Ân Thiên Cát hồ hởi đáp.
"thật tốt! Bây giờ anh đến tìm em được không?" Tống Hàn Quân thật muốn ngay lập tức chạy đến đứng trước mặt cậu, ôm cậu thật chặt vào bắt cóc đi luôn!!!!
"đến làm gì?" Ân Thiên Cát vờ nghiêm túc "anh muốn chị mang gậy ra đập sao?"
"..."
"...đợi, đợi một chút!"
Nói xong Ân Thiên Cát liền bỏ điện thọai xuống, tay che miệng chạy vào phòng tắm, nôn điên cuồng.
"...."
Tống Hàn Quân thực chất đang ở dưới sân nhà Ân gia. Hôm nay ba mẹ Ân có việc ra ngoài, ba ngày nữa mới quay về, thế nên Willsuns mấy ngày tới đều trông cậy vào một mình Ân Thiên Vũ gánh vác, riêng Ân Kiều đêm nay cũng sẽ bay đến Nam Kinh dự hội triển lãm đấu giá từ thiện, do đó, nghĩ tới nghĩ lui để một mình Ân Thiên Cát ở nhà cùng Diệp Tần Phong và Tĩnh nhi không an toàn lắm, Lâm Mỹ Cơ đã phá lệ gọi điện cho Tống Hàn Quân, hạ giọng nhờ vả hắn đến giúp đỡ.
Dù sao cũng là đồng nghiệp thân thiết, chắc sẽ không có việc gì xảy ra đâu!
Vừa nghe Ân Thiên Cát có vẻ lạ, Tống Hàn Quân liền mở cửa, mặc kệ Ân Kiều có ra sân bay hay chưa, sốt ruột chạy thẳng lên phòng của cậu. Vừa vào đã thấy Ân Thiên Cát vật vã ôm bồn cầu nôn đến trời đất đảo lộn, vội vàng bước đến đỡ người.
"nôn nặng đi vậy?"
Ân Thiên Cát bị hắn bất thình lình chạm vào liền giật mình, quay đầu nhìn hắn. Còn chưa kịp trả lời lại quay đầu về chỗ cũ, nôn tiếp.
Hai đầu chân mày của Tống Hàn Quân mỗi lúc một cau lại, đến nỗi có thể kẹp chết cho ruồi rồi.
"anh mang em đến bệnh viện?"
"không được, chị sắp ra sân bay rồi..." nói được mấy chữ lại tiếp tục nôn, sau đó lại cố gắng nói hết câu "không thể để Tần Phong và Tĩnh nhi ở nhà một mình đâu! ọe...."
"...."
Tại sao bây giờ nôn còn dữ dội hơn cả lúc trưa vậy?
Tống Hàn Quân bị Ân Thiên Cát dọa đến chân tay luống cuống, phải vất vả lắm cậu mới thôi không nôn nữa, chẳng còn sức lực nào để đứng lên, đành mặc cho hắn bế về giường.
"đã ăn gì chưa?"
Ân Thiên Cát lắc đầu, bơ phờ thở hổn hển.
"anh pha sữa cho em nhá?" Tống Hàn Quân rút khăn giấy trên bàn, lau đi tầng mồ hôi bóng loáng trên trán cậu.
"không uống, pha nước cam đi." Ân Thiên Cát đề nghị "ít đường một chút"
Tống Hàn Quân nhíu mày "dạ dày không khỏe, còn muốn uống nước cam chua sao?"
"...." Ân Thiên Cát chớp chớp mắt "em cảm thấy như vậy sẽ không nôn nữa...."
"...." Tống Hàn Quân trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng "anh nấu vài món cho em, ăn một chút rồi hẳn uống"
"cũng được...."
Một lúc sau, cảm thấy cơ thể đã ổn hơn, Ân Thiên Cát đứng dậy xuống lầu, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều. Đúng lúc gặp Ân Kiều cũng đang kéo vali xuống liền chạy đến giúp một tay.
"bây giờ đi sao?"
"ân, ở nhà cẩn thận đấy!" Ân Kiều gật đầu, mỉm cười xoa đầu cậu.
"em biết rồi! Chị cũng cẩn thận đấy!"
"được!" đi được vài bước, Ân Kiều lại đi quay đầu chạy lên lầu "chị đi nhìn Tĩnh nhi một lát, chắc ngày mai chị sẽ nhớ thằng bé chết mất!"
"...." đi một ngày mà cứ như đi một năm...
Ân Thiên Cát kéo vali của cô xuống trước cửa, sau đó vào bếp ngắm nghía Tống Hàn Quân một chút. Thật ra lúc hắn vào bếp đặc biệt có mị lực hút hồn người khác, cậu thường xuyên bị loại mị lực quyến rũ của hắn làm cho ngây ngẩn đến lạ.
Ngắm một lúc chợt nhớ ra gì đó, hỏi vọng vào trong "sao anh lại ở đây?"
"bác gái gọi anh tới!"
"..."
Ân Kiều từ trên lầu đi xuống, nghe xong vô cùng chấn động.
Sao mẹ lại gọi hắn tới????
----------------
Bù chương hôm qua cho mọi người a
Hôm qua thê thảm quá không có viết được, nay viết bù cho mọi người yêu dấu 💋💋💋