Chương 77: PN 13. Sắp Sinh Rồi

Sau khi ăn trưa xong, Diệp Tần Phong được Ân Thiên Cát và Tống Hàn Quân mang về phòng tiến hành kiểm ra.

Ân Thiên Cát bôi một lớp chất lỏng mát lạnh lên vòm bụng to to của cậu, sau đó Tống Hàn Quân ở bên cạnh cầm máy rà quanh bụng, an tâm nói "đứa nhỏ phát triển rất tốt, không sao cả."

Nghe vậy, Diệp Tần Phong và Ân Thiên Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, cứ sợ bé con bị gì đó ngoài ý muốn.

Xác định đứa bé không sao, Tống Hàn Quân lại dặn dò thêm một số chuyện quan trọng cần phải chú ý rồi cùng Ân Thiên Cát ra ngoài. Mặc dù không phải lần đầu mang thai, nhưng vẫn là nên cẩn thận dặn lại, an toàn vẫn là trên hết!

Ân Thiên Vũ ngồi một chỗ giúp lão bà lau sạch gel trên bụng, lắc đầu cười "đứa nhỏ này, sau khi ra ngoài nhất định rất hiếu động."

Vòm bụng cong cong của Diệp Tần Phong rất nhanh đã được làm sạch, cậu chống tay ngồi dậy, thở dài "có phải giống anh không?"

Hắn vừa định nói gì đó, điện thoại của cậu lại reo lên, là một cuộc gọi video.

"anh dọn dẹp chỗ này đã, em sang bàn bên cạnh ngồi đi."

"được."

Diệp Tần Phong đỡ bụng đứng dậy, được Ân Thiên Vũ dìu đến tận chỗ ngồi rồi mới ấn nhận cuộc gọi.

"ba!!!" một giọng nói trong trẻo đáng yêu lập tức vang lên.

Cậu vui vẻ mỉm cười "Tiêu nhi, thật nhớ con!"

Năm đó sau khi Mã Quốc Luân bị Ân Thiên Vũ cho người đánh đến chỉ còn nửa cái mạng, gã liền bặt vô âm tín, không còn ai tìm được gã nữa. Mà Vương Tư Dao cũng không còn ở lại Bác Kinh nữa, đã cùng Hoắc ca mang Tiêu nhi sang Mỹ định cư.

"Tiêu nhi cũng nhớ ba!!" Diệp Gia Tiêu buông giọng nhõng nhẽo "khi nào ba mới đến thăm con nữa? Tiêu nhi nhớ ba chết mất! Không có ai chơi với con hết!"

Nhìn hai mắt con bé long lanh mong chờ như vậy, bất giác cậu âm thầm đưa tay lên xoa bụng, cười cười hỏi lại con bé "Tiêu nhi dễ thương như vậy, sao lại không có ai chơi?"

Bàn có chút cao, Diệp Tần Phong lại đặt điện thoại hơi xa mình một chút, một phần để che đi cái bụng to của mình dưới mặt bàn gỗ, mặt khác vì không muốn bức xạ từ điện thoại ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng.

"Thật ra không phải không có ai chơi với con..." Diệp Gia Tiêu xụ mặt "mà là không có ai làm con vui hết, Tiêu nhi chỉ muốn ba thôi!!"

"Được rồi, Tiêu nhi ngoan, hiện tại ba... ừm còn có chút việc bận không thể sang Mỹ chơi với con.."Diệp Tần Phong thương lượng "con cho ba thêm vài tháng, hè tới ba nhất định bay sang chơi với con, có được không?"

"ba nhớ giữ lời đó! Tiêu nhi sẽ ngoan ngoãn học giỏi, đợi ba sang chơi với con!"Diệp Gia Tiêu nghe xong liền sáng mắt, tâm tình vui vẻ hẳn lên.

"hảo, đến lúc đó ba sẽ mang theo em trai em gái đến cùng con chơi đùa." cậu vừa nói vừa vỗ về bụng mình.

"em trai em gái?" Diệp Gia Tiêu giật mình "con có em sao?"

"có, Tiêu nhi có thích em không?"

"Thích!!! Đến lúc đó ba không được nuốt lời đâu đấy"

"Dĩ nhiên!"

"ba là nhất!"

Bỗng nhiên bên kia truyền đến một giọng nói êm dịu của một người phụ nữ "Tiêu nhi, có gì vui thế?"

Là Vương Tư Dao.

"con đang nói chuyện với ba, ba nói hè tới sẽ mang theo em trai em gái đến chơi với con."

"em?" Vương Tư Dao có chút bất ngờ "Tần Phong, anh có con rồi sao?"

"ân." Diệp Tần Phong gật đầu "em và Hoắc ca dạo này thế nào?"

Mấy năm nay, Diệp Tần Phong mỗi tháng vẫn đều đặn gọi cho bọn họ, chủ yếu là muốn biết tình hình của Tiêu nhi, đồng thời cũng muốn xem ba người họ sống có tốt không. Dù gì cũng từng bên nhau vui vẻ, hơn nữa Hoắc ca còn là anh em thân thiết của cậu. Bất quá chưa bao giờ cậu đề cập đến chuyện mình có thai, thế nên bọn họ cũng không hề hay biết. Thế nên cũng không thể trách tại sao Vương Tư Dao lại phản ứng như vậy.

"vẫn tốt, anh vừa nói hè tới sẽ sang đây sao?"

"đúng vậy, thật ra anh cũng nhớ Tiêu nhi lắm, một năm rồi không gặp con bé..."

Lần đó cậu và Ân Thiên Vũ bay sang Mỹ để khảo sát thị trường, luôn tiện đến thăm Tiêu nhi. Sau khi về liền bận bịu tất bật, lúc có thời gian rảnh, dự định thăm con bé lần nữa thì Diệp Tần Phong lại mang thai, cuối cùng không có đi được.

"đúng lúc em cũng có chuyện muốn nói với anh, em và Hoắc ca sẽ kết hôn, dựa trên kế hoạch anh ấy sắp xếp thì hôn lễ sẽ diễn ra vào hè tới." Vương Tư Dao vui mừng nói "bọn em còn đang lo không biết anh có thời gian rảnh đến dự hay không đây, nếu anh đã nói vậy thì tốt quá!"

"thật sao?" Diệp Tần Phong cũng không ngờ tới hai người họ thế mà lại trở thành một đôi, nhưng như vậy thì có gì không tốt đâu chứ "vậy hôm đó nhất định anh sẽ đến."

"tính cả phần tôi nữa." Ân Thiên Vũ đột nhiên thò đầu ra, tươi cười nói.

"nhất định không thiếu anh đâu đại ân nhân!" Vương Tư Dao gật đầu ngay lập tức.

Bốn người họ trò chuyện thêm một lúc rồi cũng chào tạm biệt, trước khi tắt máy còn khẳng định chắc như đinh đóng cột, hôn lễ của hai người họ nhất định tới.

"Tiêu nhi thật khả ái!" Ân Thiên Vũ bố chân cho người thương, miệng liên tục khen Diệp Gia Tiêu.

"đó là đương nhiên, Tiêu nhi không những khả ái, còn rất thông minh nữa nha!" Diệp Tần Phong nghe hắn khen con gái liền cười tít mắt.

"con gái chúng ta sau nãy nhất định cũng sẽ đáng yêu như vậy!" hắn vừa nói vừa vươn hai tay áp lên bụng cậu, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.

Vừa nói xong, lòng bàn tay hắn liền truyền đến một xúc cảm nho nhỏ, đứa nhỏ lại động rồi. Nhưng lần này động rất nhẹ, như thế nó nghe hiểu ba ba Thiên Vũ đang nói gì liền vung chân một cái biểu thị sự đồng tình của mình.

"ngoan, đừng nghịch nữa!" Ân Thiên Vũ cẩn thận xoa nhẹ quanh bụng cậu "ba ba Tần Phong sẽ rất mệt đó."

Thời gian trôi qua như một cái chớp mắt, mới đó mà ngày dự sinh của Diệp Tần Phong đã gần kề, Ân Thiên Vũ lần nữa tạm thời bàn giao công việc lại cho ba mình, ở nhà chuyên tâm chăm sóc cậu.

Hôm nay chính là ngày dự sinh của cậu, sáng sớm vừa ngủ dậy đã cảm giác bụng đau âm ỉ, hơn nữa còn trĩu xuống không ít, Diệp Tần Phong thầm cảm thán "con bé này, đúng ngày đúng giờ như vậy."

"đau rồi sao?" Ân Thiên Vũ nghe cậu nói như vậy liền hoảng hốt.

"không đau lắm, nhưng hẳn là sắp sinh rồi." Diệp Tần Phong vuốt vuốt bụng mình, cảm giác tuy không rõ ràng lắm, nhưng chắc chắn hôm nay sẽ sinh.

Bởi vì lần trước sinh Tĩnh nhi cũng như vậy, chỉ là lúc đó cậu không có chút kinh nghiệm về chuyện sinh nở. Còn bây giờ thì khác rồi.

"anh đi gọi Hàn Quân với Thiên Cát!" Ân Thiên Vũ ngay tức thì bò xuống giường.

"anh gấp cái gì?" Diệp Tần Phong buồn cười "ít nhất buổi chiều mới sinh, nằm với em một lát đi."

Ân Thiên Vũ nghe thế liền ngoan ngoãn bò ngược trở lại, đem người ôm vào lòng, vừa giúp cậu xoa bụng vừa thắc mắc "sao em điềm nhiên vậy? Em sắp sinh đó."

"chẳng lẽ phải hoảng loạn như anh? Như vậy càng khó...ngô~shhh" còn chưa kịp nói hết, trong bụng đã truyền đến cơn đau quen thuộc khiến cậu phải rít một hơi.

"tiểu Phong!"

"không sao, nhịn một chút là ổn, nằm thêm một lúc chúng ta xuống lầu."

"đau như vậy em còn muốn đi?"

"không đi sẽ rất khó sinh đó."