Chương 1: Hệ thống câu dẫn tra nam?

Trong không gian tối tăm tưởng chừng như vô tận, một mầm non lặng lẽ phát triển.

Thời điểm Mật Đào có linh trí được một trăm năm, hệ thống 009 đã vô tình lạc vào Hư Vô và gặp được cô, 009 ngay lập tức muốn ký khế ước cùng cô.

~~~~~°~~~~~

Hệ thống 009: 【Xin chào ký chủ, xin tự giới thiệu một chút, tôi là hệ thống câu dẫn tra nam có mã số 009. Cô có thể gọi tôi là A Cửu.】

Tiểu Bánh Mật có chút mê mang, cô chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía quả cầu đang trôi lơ lửng trên không trung hỏi: "...A Cửu thúc thúc~ Nơi này tối quá, ngài có thể mang cháu ra khỏi đây không?".

Mật Đào không hề biết rằng bộ dáng này của cô rất đáng yêu, thậm chí số liệu hệ thống cũng phải nhảy loạn trước câu nói của cô.

Sau khi ổn định được số liệu, hệ thống 009 mới có thể trấn định làm như không có việc gì đáp lại câu hỏi của Mật Đào: 【Tôi có thể mang cô rời khỏi đây, nhưng cô cần phải ký khế ước cùng tôi thì tôi mới có đủ năng lượng để thực hiện điều đó.

Vậy..cô có nguyện ý đồng hành cùng tôi chứ?】

Nghe thấy hệ thống có thể đem cô rời khỏi đây, Mật Đào quả thật vui vẻ muốn chết. Bởi vì từ lúc có ý thức tới bây giờ, cô đã phải một mình ở Hư Vô rất lâu rất rất lâu.

Chỉ cần hệ thống thúc thúc có thể đem cô rời khỏi nơi này, chỉ cần đừng để cô phải cô đơn một mình trải qua màn đêm vô tận..cô sẽ nguyện ý làm tất cả.

Hệ thống 009: 【Được, tôi sẽ mang cô rời khỏi nơi đây, đi khám phá các tiểu thế giới, chinh phục đám tra nam kia!】

Mí mắt cô cong cong, tâm tình cực kỳ vui sướиɠ, hô to: "Đã rõ! Chúng ta sẽ đi chinh phục đám tra nam kia!".

Hệ thống 009:【Bắt đầu truyền tống.....】

14%.. 26%... 56%... 73%..

------Píp.. píp.... píp.. sắp cạn kiệt năng lượng, cưỡng chế truyền tống đến thế giới gần nhất------

------..Đã mất kết nối đến hệ thống trực thuộc, cưỡng chế truyền ký ức... Píp! Đã xảy ra lỗi, truyền ký ức thất bại. Tự động cấy ý thức nhiệm vụ vào túc chủ... cấy thành công------

95%.. 100%

...... Truyền tống thành công.

Ký chủ..hãy... nhớ...thu thập..tinh... A Cửu, sẽ nhanh chóng quay lại...bên..ký chủ------

~~~~~°~~~~~

Tiếng ve kêu vang vọng khắp núi rừng, dưới cái nắng nóng của mùa hè, mồ hôi của Mật Đào đã ứa ra đầy trán. Khoé mắt cô cũng dần nổi lên hơi nước.

Lúc Trình Ý đi ra đón Mật Đào cũng vừa lúc bắt gặp được bộ dạng đáng thương này của cô. Không hiểu vì sao, trái tim hắn lại nhói lên một chút.

Hắn không khỏi bước nhanh hơn, ba bước thành hai bước tiến đến che khuất ánh nắng chói chang đang công kích Mật Đào.

Duỗi tay, cẩn thận bế cục bột nhỏ đã khiến trái tim hắn xao động.

Mật Đào tò mò hỏi:"Chú là chú Trình sao?"

Trình Ý ngẩn người, hắn ngẩn người không phải vì câu hỏi của Mật Đào mà là do hương thơm hoa đào quanh quẩn bên chóp mũi của hắn.

Hắn có thể khẳng định mùi hương này không phải từ trên núi phát ra.. vậy, chẳng nhẽ đây là mùi hương cơ thể của tiểu bảo bối?

Thấy Trình Ý không để ý tới câu hỏi của mình, Mật Đào chỉ đành phải nâng lên bàn tay nhỏ, lắc lư trước mặt hắn.

Trình Ý hồi thần, nhìn cánh tay đang lắc qua lắc lại, hắn đột nhiên có xúc động muốn ngậm lấy nó, tỉ mỉ liếʍ láp gặm cắn..

Mật Đào: " Chú?", cô đành phải lên tiếng để thể hiện sự hiện diện của mình.

Trình Ý dời tầm mắt về phía Mật Đào, nhưng khi đối diện với đôi mắt của cô, hắn liền chột dạ nhìn về phía trước.

Hắn gian nan mở miệng nói:"Ừm, không phải chú mà là anh Trình, từ giờ anh sẽ là anh trai của em.. Nếu em không thích gọi..."

Trình Ý còn chưa nói hết lời đã bị một câu của Mật Đào làm cho choáng váng.

"Caca~"

Khi nghe thấy lời này, cũng là lúc đã đi đến cuối thôn. Trình Ý cố gắng áp chế khoé miệng, chỉ vào căn nhà trước mặt nói: "Tiểu bảo bối, từ bây giờ, đây sẽ là nhà của em, cũng là nhà của chúng ta!".

Mật Đào giống như bị hắn chọc cười, hai mắt cô cong thành trăng non, gật đầu như trống bỏi: "Vâng~ từ bây giờ, đây sẽ là nhà của em~".