Chương 44: Làm Ơn Đừng Đυ.ng Vào Tôi!

Cô thật sự không thể hiểu nổi, oan có đầu nợ có chủ, không thể nào tìm Mạc Hàn Lâm mà tính toán hay sao, một người như cô thì có cái gì mà bọn họ lại tính toán với cô.

Nói không chừng Mạc Hàn Lâm lúc này nhìn thấy tin nhắn điện thoại kia cũng là không muốn đến, một người vợ chỉ trên giấy tờ như cô cũng không khác gì tờ giấy trắng, vứt đi rất dễ dàng, sao bọn họ lại không nghĩ như vậy.

Hạ Nhạc Nghi chỉ lo sợ, lúc này Mạc Hàn Lâm kia vẫn còn hăng say với công việc, đến tin nhắn cũng không trả lời. Thật ra mà nói đến khi đó đừng nói là cô chết không bằng không chứng mà còn có bọn họ thứ mà bọn họ muốn cũng không đạt được.

Người đàn ông đó đến gần chỗ của cô, hắn ta kề sát đến gương mặt sợ đến phát run của cô, sau đó lùi lại mỉm cười nói với cô vài câu.

"Có biết vì sao tôi mang em từ thành phố xa xôi đến đây không?"

"Không biết nhỉ?"

" ..." Vị đại ca này thật ra nếu anh mở băng dán miệng cho tôi thì tôi sẽ trả lời là "Có! Tôi biết vì sao tôi ở đây."

"Thật ra tôi có thể nói cho em biết."

"Là một thủ hạ của Mạc Hàn Lâm phản bội anh ta mà làm việc cho tôi."

"Em không biết người đó sao?" Hứa Mặc vừa nói chuyện với cô vừa chỉ tay về hướng của một người đàn ông cao to nhất trong đám cho cô xem.

"Chính là cái tên vừa nảy mang em vào đây."

"..."

Hóa ra là cùng một người, cô còn nghĩ là do anh ta rất giống người trong video thôi, ai ngờ lại là anh ta thật.

Nghĩ đến đây cô mới bắt đầu lo lắng, Mạc Hàn Lâm bên cạnh có một người phản bội thế này lại không nhìn ra, liệu sau này người gặp nguy hiểm có phải là anh ta hay không.

"Phải nói rằng tôi rất khâm phục tính cách này của Mạc Hàn Lâm, đến cả kết hôn cũng có thể giấu kỹ đến như vậy." Hứa Mặc vừa nghĩ ngợi gì đó vừa nói chuyện với cô, người khác không hiểu chuyện sau khi nhìn vào hẳn là nghĩ rằng cô cùng hắn ta là đang tán gẫu, nói chuyện phiếm.

"..." Còn không phải Mạc Hàn Lâm là vì lo sợ các người hạ thủ theo cái cách này hay sao, thật ra anh ta nói đúng đến cả Hạ Nhạc Nghi cô cũng rất khâm phục tính cách biết trước sự việc của Mạc Hàn Lâm.

"Em vẫn chưa biết tôi mang em đến đây làm gì đúng không?" Hứa Mặc cả gương mặt thay đổi sắc mặt nhanh chóng tới đáng sợ.

"Đưa nó cho tao." Hứa Mặc nhìn một người đứng trong đám người áo đen kia nói.

"Em xem qua đoạn video này chưa?" Người áo đen mang đến cho hắn ta một cái máy tính bảng. Hạ Nhạc Nghi nhìn ra được đây là anh ta muốn cho cô xem cái gì, bởi vì trước đó Lâm Tuyến Tú đã cho cô xem qua loại video này một lần rồi, trí nhớ của cô cũng tính là rất tốt nên rất nhanh đã nhớ ra được đoạn video này.



"Chắc là xem qua rồi nhỉ, phát đầy trên mạng cơ mà." Hứa Mặc cả gương mặt cố gắng gượng cười nhìn Hạ Nhạc Nghi cô, cô vẫn chưa hiểu được anh ta là đang suy nghĩ cái gì trong đầu.

"Em biết người con gái trong này là ai không?" Hứa Mặc không nhìn cô nữa, chỉ chăm chú nhìn vào chiếc máy tính bảng ở trên tay.

"..."

Hạ Nhạc Nghi cả người khó hiểu nhìn anh ta, cô không thể hiểu nổi, Hứa Mặc anh ta là đang xót thương cái gì, trong video đó có ai quen biết anh ta hay sao.

"Là em gái của tôi, Hứa Mộng Giai."

"Chính Mạc Hàn Lâm đã biến nó chỉ trong một đêm liền từ một đứa con gái suốt ngày hoạt bát đáng yêu cười nói vui vẻ phút chốc biến thành một đứa điên điên dại dại đến cả bản thân mình là ai cũng không nhớ nữa."

"..."

Vị đại ca này đúng là nếu tôi chưa từng nghe qua người khác nói thì tôi nhất định sẽ tin mấy câu này của anh là thật, nhưng biết làm sao được tôi xem qua rồi, anh còn muốn vu khống cho người chồng kia của tôi.

"Em xem có phải phải rất đáng thương không? "

"..."

Không phải là em gái của anh đáng thương, kẻ không làm gì nhưng lại bị đưa lên thớt như tôi mới là kẻ đáng thương.

"Em có muốn thử một chút không, thử cái cảm giác mà đêm đó nó phải một mình trải qua?"

Hứa Mặc nói xong câu nói đó thì tay chân đã bắt đầu không thể ngồi yên được nữa, hắn ta lấy tay kéo chân của cô lại gần chỗ của hắn. Hạ Nhạc Nghi hốt hoảng lắc đầu liên tục, cô không thể làm được gì khác, đến la lên cũng không la được.

Hứa Mạc nhìn cô cười, nụ cười này của hắn kinh tởm đến mức làm cho cô buồn nôn. Hắn nắm lấy hai chân của cô bắt cô dang rộng ra. Hạ Nhạc Nghi nhìn đến mấy tên đứng gần đó, rõ ràng là bọn họ cũng muốn đứng xem cảnh tượng này, nổi ô nhục này cô không thể nào dám tưởng tượng ra được, cơ hồ hồ còn qúa đáng hơn bắt cô qua đêm với Mạc Hàn Lâm.

Hạ Nhạc Nghi sợ hãi muốn lùi lại, cánh tay của Hứa Mặc giáng xuống gương mặt của cô, lại một lần nữa cô bị hắn đánh đến đầu ốc bắt bắt đầu mơ hồ.

Bộ váy của Hạ Nhạc Nhu yêu quý của bị hắn xé rách hết một phần, nơi tận cùng của đôi chân trắng nõn của cô lộ ra chiếc qυầи иᏂỏ màu trắng.

Hứa Mặc cười gian xảo lấy tay kéo mạnh chiếc quần xuống, nước mắt của cô rơi xuống đầy mặt, đầu bắt đầu không yên phận mà lắc lia lịa.

Lúc này Hạ Nhạc Nghi không còn chút hy vọng nào nữa, cô chỉ muốn sau khi kết thúc việc này liền có thể nhìn thấy Mạc Hàn Lâm đến đây cứu cô một lần. Cô chỉ mong muốn sau kết thúc có thể được Mạc Hàn Lâm đưa cô về nhà, chỉ bởi vì cô không muốn chết ở cái nơi quỷ quái này.

Nhưng trong lúc chiếc quần đó còn chưa đi quá xa thì bên ngoài có người đạp cửa xông vào. Hứa Mặc theo đà kéo quần của cô lại, mặc vào cho cô, sau đó lo sợ mà nhìn lên người đàn ông trước mặt. Mặt của cô đầy nước mắt. Hạ Nhạc Nghi thở phào nhẹ nhõm ít nhất lúc này cũng có người đến giúp cô.

Người đàn ông đi đến bên người mang theo không ít những người khác, nhìn thấy Hứa Mặc đang đi đến liền vung chân đá thẳng vào bụng của Hứa Mặc.



"Anh Bàng!" Hứa Mặc hoảng hốt, nhanh tay kéo chiếc qυầи иᏂỏ của cô lên.

"Mẹ nó, mày điên rồi hả!!!" Tên Bàng đi đến đá mạnh vào bụng của Hứa Mặc, Hứa Mặc đau đớn chỉ biết ôm bụng mà ngồi khụy xuống đất.

"Anh...em chỉ là..." Hứa Mặc chịu đựng cái đau thấu xương ở bụng, mà cố gắng bò dậy đi đến chiếc bàn ở gần đó đứng dậy nói chuyện với người đàn ông tên Bàng kia.

"Đừng gọi tao là anh, mày muốn chết nên mới dám đυ.ng đến phụ nữ của Mạc Hàn Lâm, tao thì vẫn chưa muốn chết." Tên Bàng chỉ tay vào mặt của Hứa Mặc tức giận quát lớn.

"Mẹ nó, nó hại em gái của em như vậy, nó hại gia đình của em như vậy, anh nghĩ em nên làm thế nào?"

"Mẹ mày, mày còn dám nói vậy với tao, nếu không phải lão già chết tiệt nhà mày giành mối làm ăn của nó, thì nó có tuyệt tình như vậy không, còn hại tao mất hết một lô hàng, mẹ nó cả tiền hoa hồng cũng không còn." Tên Bàng đi đến gần chỗ của Hứa Mặc vừa mới khó khăn đứng dậy liền bị tung thêm cho một đạp, ôm bụng nằm ngay xuống đất.

"Anh!"

"Tao nói rồi không được gọi tao là anh, nó mang cả chó săn đi tìm mày đó, mày nghĩ mày trốn được không, tốt nhất là đừng có kéo theo tao cùng chết."

Tên bàng cuối cùng cũng không để ý đến Hứa Mặc nữa, nhanh chóng nhất máy gọi cho ai đó.

"Tôi tìm được người rồi, ở nhà máy khu số bảy thành phố Thanh Long."

"..."

"Người vẫn còn đang ở đây..."

"..."

"Ừm, cậu đến rồi muốn chém muốn gϊếŧ tùy ý cậu chọn." Tên Bàng sau khi nghe xong điện thoại của một ai đó xong thì ngay lập tức đi nhanh đến bên cạnh của Hứa Mặc, tên Bàng nắm lấy cổ áo của hắn bắt hắn đứng thẳng người sau đó liền vứt hắn xuống sàn.

"Mẹ nó, nó tìm đến đây thì đến tao cũng không sống nổi."

"Nó nói cái gì với anh." Hứa Mặc khó khăn ho khụ khụ trên sàn nhà sau đó mới có thể nói chuyện.

"Nó nói nếu con nhỏ đó mất một cọng tóc nào thì nó cắt đứt trên người mày một thứ xem như bù lại."

"..."

Hạ Nhạc Nghi ngồi trên sàn, cái sàn nhà lạnh lẽo này ngồi lâu làm cho cô có chút khó chịu. Hai người đàn ông trước mặt thì không ngừng cải vả, lời qua tiếng lại chẳng ai thua ai, nhưng Hạ Nhạc Nghi cô thất sự mà nói thì cô không quan tâm lắm câu chuyện mà bọn họ đang nói, thứ mà cô quan tâm lúc này là hai người bọn họ có thể một người ngừng miệng một chút, giúp cô tháo miếng băng bịt miệng không vậy, bí bách đến sắp chết cô rồi.