chương 6

Đinh Luân trước giờ vẫn luôn là loại người thích hưởng lạc, đặc biệt là đối với ham muốn tìиɧ ɖu͙©, dâʍ ɭσạи bất kham. Phòng ngủ hắn ta làm thường dùng để ch*ch mấy cô tình nhân cho nên trang hoàng căn phòng cũng hao phí không ít tâm tư.

Căn phòng xa hoa với chiếc giường cỡ lớn được đặt giữa phòng, bên mặt tường được trang bị một cái gương lớn, ghế tình thú có hình dạng kỳ quái được đặt bên cửa sổ, tay vịn hai bên lần lượt có dây cột bằng da buông thõng ở hai bên, rõ ràng chính là dùng để trói cổ tay hoặc cổ chân nữ nhân.

Phía cạnh giường cũng có một cái sô pha đơn nhưng sô pha kia cũng không phải sô pha bình thường, mà là sô pha tình thú.

Mộ Nguyên chỉ mới tiếp nhận tòa nhà này liền sai người dọn dẹp trong ngoài căn nhà một lần, đem đồ vật liên quan đến tình thú trong phòng ngủ toàn bộ ném hết, gọi người cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ lại căn phòng.

Ngọc Ôn Nhi sợ hãi ngồi trên giường, cẩn thận đánh giá gian phòng ngủ xa hoa trước mặt, ngón tay đan vào nhau, hiện ra giờ phút này cô đang rất khẩn trương.

Ánh mắt như nai con Bambi hiện rõ bất lực cùng bất an, nghĩ đến bộ dáng Mộ Nguyên vừa mới cô, cô liền cảm thấy một trận sợ hãi.

Mộ Nguyên thật sự, thật sự sẽ không đánh người sao?

Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng gõ vang, Ngọc Ôn Nhi bị hoảng sợ.

Cô đứng lên, chân trần dẫm lên sàn nhà hướng về phía cửa đi đến, sau khi mở cửa kinh ngạc nói: “Mẹ?”

Mẹ Ngọc mặc một thân màu xám kiểu trang phục truyền thống Miến Điện, đứng ở cửa muốn nói lại thôi: “Mẹ, mẹ muốn cùng con nói chuyện.”

Ngọc Ôn Nhi gật gật đầu, vốn định kêu bà tiến vào, nghĩ nghĩ lại cô còn không biết tính tình Mộ Nguyên, sợ hắn nổi giận liền lắc mình ra khỏi phòng: “Mẹ, mẹ muốn nói với con chuyện gì?”

“Chính là mẹ biết làm như vậy rất ủy khuất con, nhưng con phải biết rằng Mộ gia giúp chúng ta rất nhiều, hắn đem cha dượng con gi*t chếc, chúng ta từ nay về sau thoát khỏi cảnh bị đánh đập, hơn nữa hắn còn thu lưu mẹ làm bảo mẫu, phát tiền lương cho mẹ, này đã là quá tốt cho chúng ta rồi.”

Ngọc Ôn Nhi gật gật đầu: “Con biết rồi, con hiểu ý mẹ rồi.”

“Con hãy nhớ lấy đêm nay không được ngỗ nghịch Mộ gia, hắn muốn con làm cái gì, con liền ngoan ngoãn làm theo cái đó, biết chưa?”

Ngọc Ôn Nhi cắn môi, gật gật đầu.

Đối với chuyện nam nữ cô duy nhất ấn tượng về lần cha dượng cùng mẹ cô làʍ t̠ìиɦ lần đó.

Đồ vật đó của nam nhân trông rất dơ, cũng rất nhỏ, lại còn nhét… nhét vào nơi đó của mẹ cô.

Ngọc Ôn Nhi thấy sợ hãi.

Cô một mình ngồi trong phòng ngủ, từ hừng đông chờ đến trời tối, lúc này mới nghe được tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, là tiếng giày hắn lộp cộp dưới sàn gỗ.

Cô từ mép giường đứng lên, vội vã bật đèn trong phòng, nháy mắt đã sáng hết căn phòng.

Ngọc Ôn Nhi không biết nên làm như thế nào, ngơ ngốc đứng ở giữa phòng ngủ.

Mộ Nguyên mang theo một thân mùi rượu đi vào phòng ngủ, trong nháy mắt đã đẩy cửa ra, phảng phất nhìn về chỗ cô.

Ngọc Ôn Nhi vẫn là một thân màu trắng truyền thống, làn da trắng nõn với mái tóc dài đen nhánh, cùng với ánh mắt sạch sẽ sợ hãi nhìn về phía hắn, cả người khẩn trương nên ngón chân trắng nõn hơi cuộn lại, tất cả đều làm cả người hắn hưng phấn trong nháy mắt, không thể khống chế.

Muốn vấy bẩn Ngọc Ôn Nhi, muốn mang cô cùng rơi vào địa ngục, muốn đem cô đè ở dưới thân hung hăng mà làm!

Mộ Nguyên lười nhác dựa vào khung cửa, một bên dùng ánh mắt tà tứ nhìn Ngọc Ôn Nhi, một bên nhàn nhạt mở miệng: “Ăn bữa tối chưa?”

Ngọc Ôn Nhi đan ngón tay lại, không dám đối mặt với Mộ Nguyên, rũ mắt nhỏ giọng nói: “Đã, đã ăn!”

Mộ Nguyên tùy ý gật đầu, cả người đứng thẳng: “Tôi đi tắm rửa.”

Nói xong liền cởϊ áσ trước mặt Ngọc Ôn Nhi, hiện ra cổ màu đồng cùng l*иg ngực rắn chắc lại tinh tráng, nửa người trên hiện rõ vết thương chằng chịt, cơ bụng trên dưới phập phồng, Ngọc Ôn Nhi chỉ nhìn thoáng qua, cơ hồ má cùng viền tai giống như bị bỏng rát, dường như nhắm mắt lại.

Mộ Nguyên cũng không để ý Ngọc Ôn Nhi có nhìn thấy hay không, đem quần cởi xuống vứt trên mặt đất, chỉ còn lại qυầи ɭóŧ tứ giác bó sát người, bao vây lấy dươиɠ ѵậŧ đã sớm thức tỉnh, kích cỡ khả quan, chân trần chậm rì rì hướng phòng tắm đi đến.

Ngọc Ôn Nhi ở bên ngoài thay hắn đem quần áo để vào sọt đựng quần áo bẩn, phòng tắm truyền đến tiếng nước, từng phút từng giây đều khiến cô khẩn trương, cô thật sự rất sợ hãi!

“Ngọc Ôn Nhi!” Tiếng nước dừng lại, tiếng nói trầm thấp của Mộ Nguyên truyền đến: “Lấy cho tôi quần áo sạch sẽ vào đây!”

Ngọc Ôn Nhi “Vèo” một chút đứng lên, lắp bắp đáp ứng nói: “chờ, chờ chút!”

Nói xong chân trần hướng phòng để quần áo đi đến, quần áo của Mộ Nguyên phần lớn đều là áo cộc tay cùng quần dài, cùng với mấy bộ sơ mi, cô tùy ý cầm một chiếc áo ngắn cùng quần dài tối màu, bước chân dừng một chút, ngồi xổm xuống mở ngăn kéo phía dưới ra, bên trong bày hàng loạt qυầи ɭóŧ màu đen chỉnh tề, Ngọc Ôn Nhi gương mặt đỏ bừng, nhanh chóng lấy đại một cái đặt ở trên quần áo, xoay người đi tới phòng tắm.

Cô do dự một chút, giơ tay gõ cửa.

Cửa bị mở ra, hơi nóng từ trong ập đến, cánh tay cường tráng vươn ra, nắm lấy cổ tay của nàng, trực tiếp đem người đi vào.

“A!!” Ngọc Ôn Nhi hét lên một tiếng, quần áo trên tay toàn bộ rơi xuống, cô không để ý được nhiều như vậy, gắt gao nhắm mắt lại, lưng dựa vách tường, đến cử động cũng không dám.

Tóc Mộ Nguyên vẫn còn ướt, giọt nước trên người thong thả du ngoạn phía dưới, thẳng đến vùng lông mao rậm rạp, dươиɠ ѵậŧ cao cao nhếch lên, thỉnh thoảng nhảy lên vài cái, gắt gao dán vào phía dưới của Ngọc Ôn Nhi, hưng phấn không thôi.

L*иg ngực trần như nhộng kề sát vào nửa người trên của cô, Mộ Nguyên cúi đầu nhìn Ngọc Ôn Nhi vẫn còn đang nhắm chặt mắt, khẽ cười một tiếng: “Mở mắt ra nào bé.”

Gương mặt cô đỏ bừng, lông mi run run, chính là không muốn mở mắt.

Mộ Nguyên bất đắc dĩ, ngữ mang sủng nịch nói: “Sợ?”

Hắn vươn ra ngón tay nắm cằm Ngọc Ôn Nhi: “Hửm? Trả lời anh? Sợ hãi sao?”

Ngọc Ôn Nhi hơi hé môi định nói gì đó, Mộ Nguyên liền cúi đầu hôn lên môi đỏ của cô, đầu lưỡi tiến vào trong miệng cô nghênh ngang càn quét mỗi góc, tùy ý nghiền nát môi cô, bàn tay ôm lấy eo Ngọc Ôn Nhi vuốt ve, một tay còn lại đặt trên ngực cô tùy ý xoa bóp thưởng thức.

Ngọc Ôn Nhi cứng đờ đứng ở nơi đó, đầu lưỡi cũng ngơ ngác để Mộ Nguyên tùy ý liếʍ láp, một chút đều không đáp lại.

Mộ Nguyên khẽ cười một tiếng, về hơi lui về phía sau, thấp giọng nói: “Bé, đem đầu lưỡi vươn ra.”

Mặt Ngọc Ôn Nhi trở nên ngày càng hồng! Nhiệt độ nóng bỏng!

Hắn, hắn cư nhiên gọi cô là bé?!

Thanh âm Mộ Nguyên vốn dễ nghe lại mang theo điểm dụ dỗ cùng dụ hoặc, sủng nịch, lại lần nữa mở miệng: “Nghe được anh nói chuyện sao? Hửm? Đem đầu lưỡi vươn ra.”

Ngọc Ôn Nhi ngây ngốc, không phản ứng lại, tim đập như sấm, theo bản năng liền mở to mắt, cái lưỡi đinh hương run rẩy vươn ra, thật sự với vào trong miệng Mộ Nguyên.

Mộ Nguyên phát ra tiếng gầm nhẹ hưng phấn, ngậm lấy đầu lưỡi cô tùy ý liếʍ láp.

Quần áo trên người Ngọc Ôn Nhi sớm đã ướt đẫm, cô bị hôn như lọt vào trong sương mù, trên người chợt lạnh.

Quần áo đã bị Mộ Nguyên cởi sạch, ngón tay kẹp lấy đỉnh hồng nhọn nhọn tùy ý xoa bóp, cảm giác tê dại từ đầṳ ѵú truyền tới đại não khiến cả người cô run rẩy, trong lúc lơ đãng phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Mộ Nguyên buông tha đầu lưỡi nhỏ, nghiêng đầu theo sườn mặt cô từ từ hôn xuống phía dưới.

Ngọc Ôn Nhi thẹn thùng, cô khép nửa con mắt, hơi hơi ngẩng đầu, mái tóc đen dài rối tung xõa xuống đầu vai trắng nõn.

Mộ Nguyên ngậm lấy nhũ hoa của cô, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ láp đầṳ ѵú, cảm nhận được cả người Ngọc Ôn Nhi run rẩy, hắn ngẩng mặt lên, khẽ cười một tiếng, hơi hơi khom lưng lại lần nữa tiến đến bên tai cô nói: “Thẹn thùng sao bé?”

Ngọc Ôn Nhi chôn đầu trong ngực hắn, xấu hổ không dám nói chuyện.

Mộ Nguyên dùng tiếng nói trầm thấp gợi cảm ở bên tai cô nói: “Nói anh nghe, có phải hay không thẹn thùng?”

“Không nói, vậy anh liền tiếp tục!”

Nói xong thật sự rũ đầu xuống, chôn mặt trước ngực cô, lại liếʍ lại hút lại cắn, dưới ánh mắt của Ngọc Ôn Nhi đều có thể nhìn thấy dáng vẻ Mộ Nguyên vươn đầu lưỡi, linh hoạt liếʍ láp đầṳ ѵú khiến đầṳ ѵú kia sáng lấp lánh, cô bị đầu lưỡi liếʍ đến tê tê dại dại, cô rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, mang theo tiếng khóc nức nở nhỏ giọng nói: “Mộ Nguyên!”

Cô hơi mở to đôi mắt xinh đẹp lại bất lực, nhỏ giọng nói: “Không, không cần.”

Mộ Nguyên đứng thẳng thân mình, nhướng mày nhìn cô, đem người gắt gao ôm vào trong ngực, lại lần nữa hỏi: “Có phải hay không em thẹn thùng?”

Ngọc Ôn Nhi cắn môi dưới, khẽ gật đầu.

Mộ Nguyên vui sướиɠ cười ha hả: “Anh còn chưa bắt đầu đã thẹn thùng như vậy? Vậy đến lúc bị anh ch*ch thì sẽ như nào đây?”

Ngọc Ôn Nhi gương mặt cùng lỗ tai đỏ bừng, không nghĩ đáp lại lời nói của hắn.

Mộ Nguyên cũng không để ý, ôm cô đem người từ phòng tắm bế xuống giường lớn.

Nhiệt độ trên mặt Ngọc Ôn Nhi còn chưa kịp lui xuống, trái tim nhảy bay nhanh, bị Mộ Nguyên đẩy nằm xuống giường, Mộ Nguyên theo sát tách hai chân cô ra, giữa hai chân cảm nhận được dị vật đang ma sát vào bụng nhỏ của cô.

Ngọc Ôn Nhi lúc này mới thấy rõ đồ vật giữa hai chân của Mộ Nguyên.

Cùng cha dượng hoàn toàn không giống nhau, thô tráng, thật lớn, dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tím có gân xanh vờn quanh, qυყ đầυ lớn giống với đầu cây nấm, tản ra hơi nóng cùng độ ấm kinh người.

Vật thô to như vậy muốn cắm vào địa phương nhỏ của cô?

Ngọc Ôn Nhi kinh ngạc trừng lớn mắt, cô sẽ bị xé rách mất!

Mộ Nguyên thấy cô nhìn chằm chằm dươиɠ ѵậŧ mình, nhịn không được khẽ cười một tiếng: “Em cũng da^ʍ quá đấy cô gái nhỏ”

Ngọc Ôn Nhi xấu hổ, gương mặt lại lần nữa ửng hồng, cô hơi há miệng muốn giải thích liền bị Mộ Nguyên hôn lấy.

Hai vυ" nhỏ không ngừng bị xoa bóp liếʍ láp, cô trợn tròn mắt, bàn tay gắt gao nắm chặt khăn trải giường, bả vai trắng nõn thoạt nhìn nhu nhược đáng thương, không có một tia sức lực.

Mộ Nguyên một tay xoa bóρ ѵú nhỏ, một tay lần xuống phía dưới tìm kiếm, ngón tay nhẹ nhàng mở ra môi âʍ ɦộ.

Ngọc Ôn Nhi run rẩy càng thêm lợi hại, cũng sợ hãi không thôi, cô hơi nâng đầu lên, lắp bắp nói: “Ô…không cần!”

Mộ Nguyên không nói gì, dùng ngón tay cọ cọ ở huyệt khẩu của cô, lúc sau liền cảm nhận được phía dưới ướŧ áŧ, đứng dậy, hơi nhích người về phía sau, khom lưng nhìn vào tiểu huyệt của Ngọc Ôn Nhi.

Tiểu huyệt cô nhỏ xíu màu hồng phấn, lôиɠ ʍυ cũng không có nhiều, hoa huyệt hơi co rút lại, mật dịch không ngừng trào ra, dính ướt chung quanh miệng huyệt, huyệt khẩu nho nhỏ cũng khẩn trương co rút lại.

Thấy một màn như vậy Mộ Nguyên hưng phấn hận không thể trực tiếp cắm vào huyệt nhỏ của cô.

Nhưng nếu làm như vậy, Ngọc Ôn Nhi sẽ bị thương.

Hắn kiên nhẫn dùng ngón tay nới lỏng tiểu huyệt Ngọc Ôn Nhi.

Mộ Nguyên dùng đầu ngón tay căng miệng huyệt ra, đầu ngón tay chậm rãi tiến vào âʍ đa͙σ, đầu ngón tay vừa mới đi vào, liền bị vách thịt mềm mại gắt gao bao vây, chặt đến nỗi không thể động đậy.

Ngọc Ôn Nhi cảm nhận được một chút căng trướng, theo bản năng thít chặt bụng nhỏ, Mộ Nguyên mồ hôi đầy đầu, nói: “Chặt quá, anh không vào được.”

Tinh tế kiên nhẫn xoa dịu thiếu nữ trước mặt, đời này Mộ Nguyên là lần đầu tiên làm vậy.

Nhưng Ngọc Ôn Nhi căn bản sẽ không thả lỏng, cô quá sợ hãi.

Mộ Nguyên đành phải rút ra cắm vào 3 ngón giúp cô nới lỏng, cúi đầu cùng cô hôn môi, khiến lực chú ý của cô bị dời đi, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ lớn của mình, dùng qυყ đầυ cọ trước cửa huyệt cô, phần eo trầm xuống, chậm rãi, đem qυყ đầυ đỉnh đi vào.

Qυყ đầυ bị bao bọc lấy, Mộ Nguyên sướиɠ đến da đầu tê dại!

Thật chặt!

Ngọc Ôn Nhi bị hôn phát ra một tiếng khóc nức nở, thân thể của cô giống như bị chém thành hai nửa, đau quá!

“Thả lỏng!” Mộ Nguyên thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bụng nhỏ không cần dùng sức! Thả lỏng, em sẽ không đau!”

Ngọc Ôn Nhi nghe vậy ngoan ngoãn thả lỏng bụng nhỏ, lại không nghĩ giây tiếp theo, giữa hai chân đã bị mở rộng ra, Mộ Nguyên eo bụng dùng sức, cắm một nửa gậy thịt đi vào.

“A!!!” Ngọc Ôn Nhi thét chói tai, đau đớn xông thẳng đại não, bàn tay nắm chặt lấy khăn trải giường, miệng phát ra tiếng đau, cảm thấy chính mình bị cắm chết!

Mộ Nguyên gầm nhẹ một tiếng, mồ hôi nhỏ giọt trên bụng nhỏ của Ngọc Ôn Nhi, đôi mắt ửng đỏ của hắn cúi đầu nhìn xuống hạ thân, tiểu huyệt căng ra bị nhét hơn phân nửa côn ŧᏂịŧ, tơ máu treo ở cửa động, thịt mềm bên trong gắt gao hút gậy thịt.

Này thật sự là, quá sảng khoái!

Hắn không rảnh lo nhiều như vậy, đem dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn đi vào, hung hăng mà cắm đến chỗ sâu nhất, Ngọc Ôn Nhi lại lần nữa hô đau một tiếng, phe phẩy đầu xin tha: “Ô ô ô quá đau! Quá đau a a a a a!”

Mộ Nguyên đối với việc cô hô đau mắt điếc tai ngơ, cánh tay rắn chắc bẻ hai chân Ngọc Ôn Nhi ra, dùng sức thao.

Dươиɠ ѵậŧ lớn mỗi một lần đều cắm sâu vào âʍ đa͙σ nhỏ, đối với người con gái vừa phá thân trừ bỏ đau, cái gì cũng không cảm giác được.

Cả người đung đưa theo nhịp của Mộ Nguyên, mỗi lần như vậy đều phát ra một tiếng đau.

Mộ Nguyên giữ chặt hai chân cô, càng thao càng sâu, thẳng đến khi qυყ đầυ bị một cỗ nhiệt lưu bao lấy, cả người hắn tê rần, đại não không khống chế được trực tiếp bắn!

“A a a a a a a!” Ngọc Ôn Nhi run rẩy thét chói tai: “Không cần ô ô ô a a a a!”

Mộ Nguyên trong mắt xẹt qua một tia không thể tưởng tượng, một bên tiếp tục ch*ch kéo dài kɧoáı ©ảʍ bắn tinh, một bên hung hăng xoa bóp ngực nhỏ.

Còn không có ch*ch đủ, hắn cư nhiên liền bắn?

Này mẹ nó quả thực chính là vô cùng nhục nhã!