Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Bạch Cốt

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Phong Nguyệt

Lê Phồn pháp tu hệ kim tầng 1 Nguyên Anh kỳ, Miêu Vân Huỷ pháp tu hệ mộc tầng 3 Kim Đan kỳ, Hà Thượng kiếm tu tầng 4 Kim Đan kỳ, Cảnh Chiêu pháp tu hệ phong tầng 5 Kim Đan kỳ, quần chúng hóng hớt… À không, tu sĩ không rõ tên không rõ họ không rõ cảnh giới đang chuẩn bị chiến đấu đều ngơ ngác, câm nín.

Nên nói gì đây?

Trọng điểm nhiều như vậy, nên nói cái nào trước?

Ban nãy có Quỷ Vương xuất hiện phải không? Quỷ Vương là siêu ma vật đúng chứ?Quỷ Vương có thể nuốt chửng một ngọn tiên sơn đúng không?

Quỷ Vương đâu?

Một con Quỷ Vương to đùng đi đâu mất rồi?

Có phải vừa rồi tiểu biếи ŧɦái ném con trai ra ngoài không? Ném tới chỗ Quỷ Vương đúng không? Tiểu hài tử đột nhiên biến thành nhóc xương khô?

Bị Quỷ Vương ăn rồi?

Quỷ Vương ăn thịt còn nhả xương?

Nhưng vì sao xương có thể nói chuyện, chất giọng còn mềm mại như vậy nữa?

Còn nữa, nhóc xương khô mới nói gì đó? Dùng xong thì sao, sảng xong thế nào, rút cái gì vô tình?

Là cái thứ ô uế người trưởng thành bọn họ đang nghĩ sao?

Ai dùng ai, ai sảng ai, ai rút ai?

À, thứ duy nhất có thể xác định chính là nhóc xương khô bị ném ra ngoài.

Thiên ngôn vạn ngữ nghẹn trong cổ họng mọi người, cuối cùng hóa thành ánh mắt phức tạp.

Bọn họ đồng thời nhìn về phía Tần Cửu Khinh, trong lòng không hẹn mà cùng hiện ra một câu —— Không ngờ khẩu vị của ngài lạ đến vậy.

Cha con tốt xấu vẫn là người.

Người cốt quá đáng sợ rồi!

Mọi người có kiến thức rộng rãi đến đâu thì thế giới quan cũng không chịu nổi mà vỡ tan tành không thể chắp vá!

Miêu tiểu thư là người lấy lại tinh thần đầu tiên, nhìn tên thô lỗ bên cạnh, nói: “Nhéo ta một cái đi.”

Hà Thượng: “???”

Miêu Vân Hủy: “Lão nương bảo ngươi nhéo ta một cái!”

Hà Thượng: “À à!” Cậu duỗi tay về phía bầu ngực mềm mại sừng sững của Miêu Vân Hủy.

Còn chưa đυ.ng tới, Hà Thượng đã: “Á á á!!” Miêu Vân Hủy đá cậu văng ba mét, hất mái tóc đen dài: “Không phải mơ.”

Quần chúng vây xem: “…” Lặng lẽ lui ra sau nửa thước.

Mặc kệ như thế nào, hung thú thất giai và Quỷ Vương đã chết, bọn họ tránh được một kiếp, chừa lại một mạng đã là chuyện cực kỳ tốt.

Tuy có rất nhiều bí ẩn đè chết họ, nhưng còn mạng mới có hy vọng tìm ra câu trả lời.

Bọn họ cùng nhau nhìn về phía hai “cha con”.

Tần Cửu Khinh đã bước tới bế tiểu bạch cốt lên.

Tiểu bạch cốt khóc không ra nước mắt, chỉ có ngọn lửa xanh trong hốc mắt rưng rưng, vừa tức giận vừa ấm ức vừa sợ hãi.

Tần Cửu Khinh hỏi y: “Chưa ăn no?”

Bạch Tiểu Cốc: “Căng rồi.” Nuốt một con lệ quỷ vừa lớn vừa xấu vừa thúi như vậy có thể không no sao?

Tần Cửu Khinh thở phào nhẹ nhõm, giải thích: “Không phải ta cố ý ném ngươi.”

Bạch Tiểu Cốc là một cốt thông tình đạt lý, quyết định nghe hắn giải thích, nếu hợp lý thì sẽ tha thứ cho hắn.

Tần Cửu Khinh đầy lý lẽ: “Nếu không nhanh tay nó sẽ chạy trốn.” Thật vất vả mới bắt được một con lệ quỷ, nếu để nó chạy, nhóc xương khô sẽ tiếp tục chịu đói.

Bạch Tiểu Cốc: “…”

Tần Cửu Khinh lại hỏi y: “Té có đau không?”

Tuy Bạch Tiểu Cốc rất ghét lệ quỷ, nhưng đúng là y lấy nó làm thức ăn, lệ quỷ ban nãy không giống trong Giáng Sương Cốc, một con bằng trăm con, ăn đến muốn ợ, à, không ợ đâu, thúi quắc!

Có sức lực, Bạch Tiểu Cốc lại tràn trề năng lượng, đừng nói té đau, dù Thiết Thiên có chém một nhát, ai gãy trước còn chưa biết.

Bạch Tiểu Cốc thành thật nói: “Không đau.”

Tần Cửu Khinh: “Không khóc nữa?”

Bạch Tiểu Cốc luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, có điều đúng là không giận nữa, tuy vẫn hơi ấm ức: “Khó ăn.”

Tần Cửu Khinh ngẩn ra.

Bạch Tiểu Cốc nhấn mạnh: “Khó ăn chết được.”

Tần Cửu Khinh hoàn hồn: “Lần sau tìm món ngon hơn.” Ngay cả Quỷ Vương cũng không ngon, vậy cái gì mới ngon? Quỷ Thần?

Nhóm Quỷ Thần không hiểu được vì sao bị bê vào thực đơn: “???”

Thấy Tần Cửu Khinh chưa quên hứa hẹn, Bạch Tiểu Cốc không ấm ức nữa.

Được rồi, Cửu Đại Tịch không tính là rút điểu vô tình, cùng lắm chỉ là kỹ thuật không tốt.

Sâm Tu chân nhân nói, giấc mộng lớn nhất đời người không chỉ là ăn no, mà còn phải ăn ngon, chỉ có kỹ thuật tốt, mới có thể vừa no vừa thỏa mãn, dư vị vô tận.

Hai “cha con” làm huề càng làm quần chúng ở phía sau thấy phức tạp hơn.

Bọn họ không dùng truyền âm mật nói chuyện, huống hồ truyền âm mật bình thường đối với tu sĩ Kim Đan kỳ không là gì.

Vì thế bọn họ nghe rõ ràng.

Chưa ăn no?

Căng rồi?

Lần sau tìm món ngon hơn?

Đối thoại bình thường, vô cùng bình thường.

Nhưng coi Quỷ Vương là đồ ăn thì sẽ thành chuyện kinh dị.

Đây không phải là Quỷ Vương duy nhất mà họ ăn? Chẳng lẽ là món ăn thường ngày của họ? Tựa như bá tánh bình thường ăn cơm với dưa muối?

Đừng nói tu sĩ Kim Đan kỳ, đối với Lê Phồn đạo trưởng vừa tới Nguyên Anh có chút tự mãn cũng vượt qua phạm vi hiểu biết.

Rốt cuộc họ là người như thế nào?

Tiểu biếи ŧɦái, à không, vị phụ thân đại nhân tôn quý trên dưới không có linh khí chân khí hay mệnh khí này, theo lý thuyết chỉ là một tiểu tu vô danh ngoại trừ diện mạo phi thường ra cái gì cũng bình thường mới phải.

Thế quái nào con của hắn lại lấy Quỷ Vương làm thức ăn.

Nhóc xương khô quá đáng sợ!

Dỗ dành tiểu bạch cốt xong, Tần Cửu Khinh ôm y trở về.

Bạch Tiểu Cốc sợ người, Tần Cửu Khinh lại không muốn giấu y mãi—— nhóc xương khô lẻ loi ở Giáng Sương Cốc ngàn năm, sợ người lạ cũng bình thường, chỉ cần nhìn nhiều hơn sẽ hiểu người và quỷ không khác nhau bao nhiêu, không cần phải sợ.

Đáng tiếc trước khi tiểu cốt đầu gặp được hắn đã gặp được bộ X thư của Sâm Tu chân nhân tri kỷ.

Sâm Tu chân nhân có tam bảo, một da^ʍ hai lãng (tiêu sái) ba túng (sợ).

Hai cái trước tiểu bạch cốt không hiểu, cái cuối lại thâm nhập cốt tủy.

Bạch Tiểu Cốc nhìn nhóm tu sĩ, sợ tới mức không biết nhìn chỗ nào.

Xong rồi xong rồi, tinh quái bại lộ bản thể sẽ có kết cục gì?

Da lông bị lột làm trang phục, huyết nhục bị băm thành đồ ăn, yêu đan bị moi ra luyện đan…

Kinh khủng nhất là xương sẽ bị đốt thành tro cà thành bụi, bỏ trong lọ chôn sâu ba thước!

Tu sĩ đáng sợ thế đó!

Bởi vì không dám nhìn tu sĩ, Bạch Tiểu Cốc đảo mắt một vòng, ngoài ý muốn nhìn thấy hung thú bị gϊếŧ một cách thê thảm.

Ể…

Bạch Tiểu Cốc nhận ra: “Không phải là hung thú ban nãy chúng ta gặp được sao?” Con bị Cửu Đại Tịch chém thành hai nửa.

Từ từ! Tiểu bạch cốt phục hồi tinh thần, không phải là hung thú thất giai kia chứ?

Hung thú thất giai mà các tu sĩ vô cùng sợ hãi, bị cao thủ dùng một kiếm chém thành hai nửa?

***

Cửu Đại Tịch… Lợi hại như vậy sao?

Bạch Tiểu Cốc đang ngẩn người, các tu sĩ hít một hơi lạnh, từng ánh mắt tràn ngập khϊếp sợ đồng loạt chỉa về phía tiểu bạch cốt.

Lê Phồn đạo trưởng là tu sĩ đứng đầu, Nguyên Anh kỳ đại lão mềm đầu gối: “Là ngươi…”

Mọi người nhịn không được bổ sung giúp hắn: “Cũng là ngươi!”

Cần phải nhấn mạnh một chữ cũng, ăn Quỷ Vương là ngươi, chém hung thú thất giai cũng là ngươi.

Trời ạ!

Rốt cuộc đây là thần thánh phương nào!

Bạch Tiểu Cốc lớn ngần này chưa từng bị nhìn chằm chằm như thế bao giờ, còn là nhiều tu sĩ như vậy, sợ tới mức xương ngực lập cập.

Thẳng đến khi bên người truyền đến thanh âm quen thuộc dễ nghe: “Đúng, là y.” Người nói chuyện là Tần Cửu Khinh, dùng ba chữ khẳng định.

Bạch Tiểu Cốc: “???”

Mọi người: “!!!”

Bạch Tiểu Cốc quay đầu nhìn Tần Cửu Khinh: “Con?” Như thế nào là ta, rõ ràng là ngươi, với lại sao Cửu Đại Tịch lợi hại quá vậy?

Tần Cửu Khinh chớp mắt với y.

Bạch Tiểu Cốc: “!” Ê ê ê phạm quy quá!

Giờ khắc này, tất cả tu sĩ, từ Lê Phồn tu vi tối cao, cho tới Hà Thượng chỉ số thông minh dưới thung lũng đều——

Kinh vi thiên cốt!*

*Sửa từ câu Kinh vi thiên nhân: kinh ngạc vì cảm thấy chỉ có người trời mới có thể làm được chuyện đấy.

Hung thú bị gϊếŧ trong vòng một nhát, Quỷ Vương cũng vội tới vội đi, trong mắt các tu sĩ đột nhiên được giải trừ nguy hiểm chỉ có nhóc xương khô.

Miêu Vân Hủy tò mò hỏi thăm tình huống hai cha con.

Bạch Tiểu Cốc không dám nói chuyện, chỉ có thể rúc vào cổ Tần Cửu Khinh, nghe Cửu Đại Tịch bình tĩnh nói hươu nói vượn.

Không thể trông mặt mà bắt hình dong, tâm trạng Bạch Tiểu Cốc cực kỳ phức tạp.

Y tưởng Cửu Đại Tịch nhỏ yếu bất lực giống mình, không ngờ hắn có thể dùng một kiếm chém chết hung thú thất giai đáng sợ kia.

Y tưởng Cửu Đại Tịch nhát gan sợ người giống mình, không ngờ hắn không chỉ không sợ mà còn dám mặt không đổi sắc bịa chuyện.

Chỉ có một chuyện là nằm trong dự kiến của Bạch Tiểu Cốc.

Cửu Đại Tịch là đại lừa đảo!

Hắn không chỉ lừa cốt mà còn lừa từng tu sĩ một, đến mức y cũng tưởng thật.

Miêu Vân Hủy rất bất ngờ, nàng cho rằng tiểu biếи ŧɦái, không, phụ thân đại nhân không thiện lành, không ngờ ôn nhuận có lễ, dẫu ít nói cười, nhưng công đạo tường tận, không hề giấu giếm.

Chỉ là lạnh lùng quá, lạnh từ trong xương, dẫu nàng có mê đắm gương mặt này cũng không dám bước tới.

Càng không cần nhắc đến đam mê đáng sợ của hắn.

Về thân phận Bạch Tiểu Cốc, Tần Cửu Khinh bịa vô cùng hợp lý.

Tiểu Cốc bị nguyền rủa mới biến thành bộ dáng này.

Tần Cửu Khinh vào Quỷ giới là vì giải trừ lời nguyền cho con.

Giải lời nguyền như thế nào?

Nghe nói Quỷ giới có không ít quả Xích Đề.

Có tu sĩ giỏi y lý hỏi: “Quả Xích Đề có công hiệu này?”

Tần Cửu Khinh: “Phải thử mới biết.”

Hiện giờ mọi người cực kỳ tôn kính hắn, không hề cảm thấy có vấn đề gì: “Đúng đúng đúng, tiểu bảo bối ra nông nỗi như vậy, phương thuốc gì đều phải thử một lần.”

Tần Cửu Khinh thuận thế hỏi: “Không biết Xích Đề thụ ở nơi nào?”

Lời vừa thốt ra, đám người trầm mặc.

Lê Phồn đứng đầu Cự Môn Châu, mở miệng nói: “Đúng là Quỷ giới có không ít cây Xích Đề, quả Xích Đề hiếm nhưng cũng không hiếm đến thế, chẳng qua Quỷ giới xao động, nơi cây Xích Đề sinh trưởng đều chìm trong Thiên Nguyệt ảo cảnh…”

Tần Cửu Khinh nhìn về phía hắn: “Thiên Nguyệt ảo cảnh?”

Lê Phồn nói: “Việc này rất phức tạp, không bằng chúng ta về Cự Môn thành trước rồi nói kỹ hơn.”

Bạch Tiểu Cốc đương nhiên không hiểu cây gậy màu vàng nói gì, Tần Cửu Khinh lại hiểu: Nhiều người nhiều miệng, âm thầm nói chuyện.

Tần Cửu Khinh đồng ý: “Được.”

Miêu Vân Hủy dồn lực chú ý lên tiểu bạch cốt, nàng không thấy rõ lắm, chỉ thấy một đoạn xương ngón tay út lộ bên ngoài óng nhuận sáng trong đáng yêu quá đỗi: “Bảo bảo biến thành bộ dáng này bao lâu rồi?”

Đây là một vấn đề rất bình thường, bình thường đến nỗi không mấy ai chú ý.

Ba năm năm năm đối với các tu sĩ chỉ là một cái búng tay.

Tần Cửu Khinh ăn ngay nói thật: “Một ngàn năm.”

Các tu sĩ: “????”

Miêu Vân Hủy cao giọng: “Một ngàn năm?!” Còn dài hơn tuổi thọ của Quỷ giới!

Tần Cửu Khinh: “Ừm.”

Hài tử bị nguyền rủa một ngàn năm.

Vậy phụ thân thì sao?

Chúng tu sĩ vô cùng kính nể: Quả, quả nhiên là vị lão phụ thân tôn quý vô song!

Từ từ…

Tại sao một ngàn năm mới nghĩ đến chuyện tới Quỷ giới tìm quả Xích Đề?

Không dám hỏi không dám hỏi.

Có lẽ một ngàn năm đối đại lão trước mặt cũng chỉ như một cái búng tay!

Tiểu bạch cốt rúc trong lòng Tần Cửu Khinh cũng bị lừa đến sửng sốt ——

Có khi nào y đúng thật là tiểu bảo bảo của Cửu Đại Tịch?

Y không thèm đâu!

Y muốn trở thành đại xương bảo bảo của Tần Cửu Khinh cơ!

Hết chương 17
« Chương TrướcChương Tiếp »