Edit: Phong Nguyệt
Cái tên này thật kỳ quái.
Bạch Tiểu Cốc không tỏ vẻ gì, chỉ cười nói: “Ân tiền bối, kiếm pháp của ngài thật lợi hại!” Y bước qua xác hung thú, đi tới bên cạnh Tần Cửu Tịch.
Tần Cửu Tịch vốn không muốn lộ diện, nhóc xương khô hiện giờ không thể so với lúc trước, không cần người “dẫn đường” và người “dạy dỗ”, đã có thể độc lập.
Chỉ là thân thể hắn hành động nhanh hơn suy nghĩ, khi hung thú khốn kiếp kia tóm lấy Bạch Tiểu Cốc, Tần Cửu Tịch chưa kịp suy nghĩ, kiếm phong đã chém chết thứ kia mất rồi.
Không uổng công Bạch Tiểu Cốc rèn luyện một hồi, trước kia y không bao giờ chủ động thân cận với người khác, hiện giờ lại quen đường quen nẻo: “Thanh kiếm này của ngài là Thần Khí vô phẩm?”
Đương nhiên trong tay Tần Cửu Tịch không phải là “Vấn Đạo”, Vấn Đạo thuộc về Nguyệt Tri, nổi danh thiên hạ.
Trong tay hắn… là ma kiếm cấp thấp mà hắn tuỳ tiện cầm lấy.
Hiện giờ thế đạo loạn lạc, không chỉ tu sĩ đọa ma, ngay cả pháp khí cũng bị sát khí nhiễm thành tà khí.
Thanh kiếm trong tay hắn rất đẹp, toàn thân màu tím, chuôi kiếm có cánh xương đảo ngược, ánh sáng đen bao lấy toàn thân, thật sự giống như Thần Khí vô phẩm.
Cũng chỉ là giống mà thôi.
Ánh sáng đen là do Tần Cửu Tịch gia tăng thêm sát khí, ma kiếm chỉ là lam phẩm, kém Thần Khí xa vạn dặm.
Bạch Tiểu Cốc không nhìn ra, không phải y không đủ nhãn lực, mà là thanh kiếm nào vào tay Tần Cửu Tịch cũng sẽ khó phân biệt “thật giả”
Bạch Tiểu Cốc tò mò hỏi: “Nó có tên không?”
Tần Cửu Tịch: “…” Nó cũng xứng?
Bạch Tiểu Cốc: “Tiền bối chưa đặt tên cho nó ư? Không có tên làm sao có linh được?”
Bạch Tiểu Cốc có kiến thức rộng rãi, lúc đi khắp Thập Nhị Tiên Sơn, y từng ở Đường Đình Sơn một thời gian, có chút hiểu biết luyện khí, chẳng qua không hiểu sao y rất ghét Đường Đình Sơn, thế nên không nghiên cứu sâu, chỉ biết sơ sơ.
Dù vậy y cũng biết Thần Khí vô phẩm có thể dưỡng ra kiếm linh, một khi có kiếm linh, Thần Khí có thể mạnh hơn gấp mấy lần.
Thần Khí lợi hại nhất thế gian chắc chắn là Vấn Đạo của Nguyệt Tri.
Nghe nói “kiếm linh” của Vấn Đạo là một vị hắc y nam tử, anh tuấn đĩnh bạt, khí phách ngút trời…
Như người trước mắt…
Khụ, lệch rồi!
Bạch Tiểu Cốc nghi hoặc: “Tiền bối thật sự chưa đặt tên cho nó?”
Bấy giờ Tần Cửu Tịch mới phát hiện tiểu gia hỏa không dễ gạt, dựa theo thiết lập hiện tại, không đặt tên đúng là không bình thường, nếu không có Thần Khí, sao có thể một nhát chém chết hung thú bát giai?
Hắn không phải Tần Cửu Tịch.
Tần Cửu Tịch khựng lại, nói: “Có.”
Bạch Tiểu Cốc tò mò: “Là gì?”
Tần Cửu Tịch suy nghĩ hồi lâu mới nói: “…Thiết Thiên.”
Nghe vậy, lão già Thiết Thân trong thức hải của Tần Cửu Tịch đã nằm sấp xuống!
Ớ… ớ…
Đó là bản thể của nó, bản thể khi chưa là Thần Khí vô phẩm của nó.
Khi đó nó chưa có kiếm linh, khi có kiếm linh đã bị vứt bỏ, hết qua tay ma tu này đến ma tu khác, nếu nó không nhạy lẹ trốn trong Giáng Sương Cốc thì đã bị mang vào Quỷ giới!
Nhưng hoá ra… hoá ra nó là…
Thiết Thiên: Hoài nghi kiếm sinh.
Bạch Tiểu Cốc chớp chớp mắt: “Thiết, Thiết Thiên?”
Tuy Tần Cửu Tịch buột miệng thốt ra, song cũng nói rõ suy nghĩ trong lòng.
Trộm thiên mệnh, lật đổ thang trời đều không phải thứ hắn muốn.
Tần Cửu Tịch: “Ừm.”
Bạch Tiểu Cốc to gan hỏi: “Tiền bối là ma tu?”
Tần Cửu Tịch: “…”
Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Ma tu cũng không sao, ta chỉ tò mò thôi, nếu mạo phạm… ngài có thể… đánh ta hả giận!”
Dứt lời, y cong mắt cười, thật sự hơi thiếu đòn.
Trái tim Tần Cửu Tịch run lên, quay đầu đi chỗ khác.
Hắn không muốn thấy dáng vẻ này của y, hắn sẽ không nhịn được mà trói y về Thiên Ngu Sơn, sẽ không nhịn được mà vứt bỏ kế hoạch mưu tính trăm năm, sẽ…
Tần Cửu Tịch nhanh chóng rời đi.
Bạch Tiểu Cốc: “Á! Tiền bối!” Y tà tà chạy theo.
Bạch Tiểu Cốc nhận ra Tần Cửu Tịch muốn tách khỏi mình, thấy cọc gỗ phía trước cũng không tránh ra.
Ngã thì ngã, tóm lại không thể làm hắn đi mất!
Y nhắm mắt, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng…
Tần Cửu Tịch đỡ lấy eo y, nhíu mày: “Không nhìn đường?”
Bạch Tiểu Cốc dựa vào lòng hắn, tim đập như nổi trống, trong đầu hiện lên Thất Tuyệt Tháp âm u khủng bố, hiện lên hắc ảnh che chở khi y gặp nguy hiểm.
Chủ…
Bạch Tiểu Cốc khẽ hít một hơi, làm bộ ảo não: “Không phải tiền bối đi quá nhanh sao?!” Y ngẩng đầu nhìn về phía Tần Cửu Tịch, dùng oán trách che đậy lưu luyến trong mắt.
Tần Cửu Tịch: “…”
Bạch Tiểu Cốc chạm nhẹ vào mu bàn tay hắn.
Tần Cửu Tịch đột nhiên rút về.
Bạch Tiểu Cốc: “Á!”
Tần Cửu Tịch trầm giọng nói: “Đứng vững.”
Bạch Tiểu Cốc: “Được rồi được rồi.” Âm cuối mềm mại, lọt vào tai Tần Cửu Tịch không khác gì có cọng lông gãi khắp người.
Tần Cửu Tịch: “Ngươi…”
Bạch Tiểu Cốc vô tội hỏi: “Hửm?”
Tần Cửu Tịch: “Tự giải quyết cho tốt.”
Bạch Tiểu Cốc mờ mịt.
Tần Cửu Tịch: “…”
Tần Cửu Tịch thật sự muốn chạy, thật sự không định cùng Bạch Tiểu Cốc sinh ra dây dưa nữa: Nếu phải ly biệt, có hai lần đã đủ rồi, không cần thiết thêm một lần nữa.
Huống hồ hắn không muốn chấp nhận Bạch Tiểu Cốc thân mật với người mới gặp lần đầu như vậy.
Khiến hắn bất tri bất giác nghĩ đến——
Hơn ngàn năm sau, Bạch Tiểu Cốc sẽ yêu người khác.
Tuy đây là kết quả hắn muốn, nhưng không phải kết quả hắn có thể chấp nhận khi còn sống.
Bạch Tiểu Cốc dùng hết thủ đoạn giữ lại Tần Cửu Tịch, đầu tiên là oanh tạc bằng mỹ thực, sau đó là lời ngon tiếng ngọt, cuối cùng bày ra ảo thuật, không ngờ lừa được Tần Cửu Tịch.
Chỉ cần y gặp nguy hiểm, Tần Cửu Tịch nhất định sẽ xuất hiện ở bên cạnh y.
Ảo thuật của y không thể mê hoặc một tu sĩ Nguyên Anh kỳ tỉnh táo, nhưng có thể mê hoặc người quan tâm mình.
Bởi vì quan tâm nên lo lắng, tự nhiên không chấp nhận được một phần vạn khả năng.
Tần Cửu Tịch biết rõ là ảo thuật, lại lần lượt rơi vào, lần lượt “cứu” y, rốt cuộc không nhịn được nữa: “Chơi đủ chưa!”
Bạch Tiểu Cốc nhìn chằm chằm hắn.
Tần Cửu Tịch: “…”
Bạch Tiểu Cốc nhón chân chạm lên môi hắn.
Tần Cửu Tịch giật mình, đến khi phản ứng lại, hắn đã giữ eo y, hôn lên môi y.
Nụ hôn xa cách mấy chục năm, đánh thức lưu luyến và khao khát gần một ngàn năm.
Bạch Tiểu Cốc nhiệt tình đáp trả, gò má hồng nhuận như đoá hoa tươi khoe sắc, làm xung quanh bừng sáng.
Tần Cửu Tịch hôn môi y, chóp mũi y, mặt mày y, da thịt y…
Bạch Tiểu Cốc không phản kháng, thậm chí nghênh đón.
Tần Cửu Tịch bừng tỉnh.
Y phục Bạch Tiểu Cốc nửa cởi, trên xương vai xinh đẹp chằng chịt vệt đỏ, y hơi loạng choạng, con ngươi xanh xám nhìn hắn: “Sao vậy?”
Tần Cửu Tịch lạnh lòng.
Bạch Tiểu Cốc cuối cùng sẽ thuộc về người khác.
Bạch Tiểu Cốc có thể chấp nhận Ân Hồng Thương, tương lai cũng sẽ có thể chấp nhận người khác.
Sau khi hắn ngã xuống, tiểu gia hoả của hắn không hề thuộc về hắn nữa.
Nỗi đau thấu tim lan toả khắp l*иg ngực, Tần Cửu Tịch đẩy Bạch Tiểu Cốc ra.
Bạch Tiểu Cốc hoàn hồn, nhìn về phía Tần Cửu Tịch.
Tần Cửu Tịch kéo xiêm y, ngưng giọng: “Ta…”
Hắn chưa dứt lời, Bạch Tiểu Cốc đã tiến tới l*иg ngực hắn, bàn tay trắng nõn thon dài ôm hông hắn, mềm mại nói: “Chủ nhân, có phải cốt độ kiếp xong rồi không?”
Tần Cửu Tịch: “!”
Bạch Tiểu Cốc nép vào lòng hắn, nở nụ cười hạnh phúc: “Tô Ngự, Vân Thiếu Chiếu, Ân Hồng Thương, đều là người. Cốt biết, người không yên lòng… á…”
Tần Cửu Tịch không khống chế được lực tay, siết y đau.
Tần Cửu Tịch khàn khàn: “Ngươi nhớ ra rồi.”
Bạch Tiểu Cốc nhón chân hôn hắn, theo nụ hôn rơi xuống, thuật che mắt biến mất, mái tóc màu trăng dừng dưới nền cỏ xanh, trong ánh mắt xanh xám xinh đẹp phản chiếu bóng dáng Tần Cửu Tịch.
Nguyệt Tri đã tỉnh.
Ngắn ngủn mấy chục năm, từ Nguyên Anh sơ kỳ thăng lên hai bậc.
Bạch Tiểu Cốc giải khoá ký ức, tìm về hết thảy, tìm về chủ nhân của mình, người yêu của mình, nơi trái tim mình hướng về.
Tần Cửu Tịch không chịu nổi, hôn Bạch Tiểu Cốc một cách bức thiết, dồn dập và sâu đậm.
Họ không chia xa bao lâu lại như là đời đời kiếp kiếp, chờ đợi ngàn năm mới đổi được cái hôn ngọt ngào này.
Tần Cửu Tịch dừng động tác: “Được chứ?” Bọn họ đang ở trong rừng trúc vắng vẻ.
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Bạch Tiểu Cốc nhẹ nhàng điểm một cái, một nhà gỗ tinh xảo đột ngột mọc lên, y nằm trên một chiếc giường đơn sơ: “Cốt không có sức… Chỉ có thể, chỉ có thể như vậy.”
Ảo thuật cần tập trung tinh thần, hiện giờ y làm gì tập trung được? Có thể biến ra một ngôi nhà gỗ đã giỏi lắm rồi.
Đáng tiếc ảo thuật duy trì bằng tinh thần, khi Tần Cửu Tịch tiến vào, ầm một tiếng, nhà gỗ hoá thành tuyết bay đầy trời.
Cuối cùng, Bạch Tiểu Cốc vẫn ngủ trong rừng trúc trống trải.
Cũng may tu sĩ Nguyên Anh kỳ không bị lạnh.
Chỉ là…
Quá mệt!
Tiểu biệt thắng tân hôn, tâm tình của Bạch Tiểu Cốc không từ nào có thể hình dung.
Y vốn thích dính người, giờ đây càng dính chặt Tần Cửu Tịch, mệt mấy cũng không muốn hắn ra ngoài, Tần Cửu Tịch động một cái, y sẽ mở bừng mắt, sợ mình ngủ dậy, chủ nhân đã biến mất.
Hai người ở trong rừng trúc triền miên rất lâu.
Trong lòng Bạch Tiểu Cốc ngọt ngào như bôi mật, kéo Tần Cửu Tịch nói này nói kia, biến lần rèn luyện ngắn ngủi thành kiệt tác dài..
Y nói về Tô Ngự, nói về Vân Thiếu Chiếu, nói về sinh ly tử biệt, nói về nỗi nhớ da diết của y…
Tần Cửu Tịch nghe không sót chữ nào, chỉ hận không thể khắc chúng xuống đáy lòng.
Ba tháng sau, Bạch Tiểu Cốc hỏi Tần Cửu Tịch: “Chúng ta về Thiên Ngu Sơn?”
Tần Cửu Tịch khựng lại: “Không vội.”
Bạch Tiểu Cốc cong mắt: “Chúng ta đi thế tục một chút?”
Tần Cửu Tịch ôn thanh đáp: “Được.”
Bạch Tiểu Cốc hứng thú nói: “Cốt ở thế tục có thấy một đoá hoa hải đường nhiều lớp, xuân nở đầy cây, trong hơn cả tuyết, hương thơm nứt mũi. Chủ nhân, chúng ta nghĩ cách dời một ít đến Thiên Ngu Sơn nhé?”
Đương nhiên Tần Cửu Tịch biết chuyện này, hắn nói: “Thiên Ngu Sơn tuyết đọng quanh năm, hoa hải đường không thể nở.”
Bạch Tiểu Cốc nhíu mày: “Không thể dùng thuật pháp…”
Tần Cửu Tịch nhìn y: “Vậy còn có ý nghĩa gì?”
Bạch Tiểu Cốc sửng sốt.
Tần Cửu Tịch nói: “Ngươi đã thích nó, sao không để nó ở thế tục có bốn mùa rõ rệt.”
Lời của hắn có ngụ ý, lúc đó Bạch Tiểu Cốc không nghe rõ, gật đầu nói: “Cũng đúng, nếu ta thích nó thì phải để nó ở lại nơi nó có thể thích nghi.”
Tần Cửu Tịch ngước mắt nhìn thang trời sắp hình thành, đạm thanh nói: “Không thể mang đi, không bằng ở chung thêm hai mươi năm.”
Bạch Tiểu Cốc vui vẻ nói: “Được! Chủ nhân và ta đến thế tục ở hai mươi năm đi, chúng ta xây một căn nhà nhỏ trong rừng hải đường… Cốt sẽ làm nhiều món ngon cho người ăn… À đúng rồi, chủ nhân thích uống rượu?”
Y nhớ rõ Vân Thiếu Chiếu rất mê rượu.
Trước kia Tần Cửu Tịch không uống rượu, chẳng qua——
Biết lấy gì giải sầu.
Tần Cửu Tịch nhìn về phía Bạch Tiểu Cốc: “Không được lấy canh gà lừa ta.”
Bạch Tiểu Cốc thầm cười: “Khi đó thân thể người không tốt, ta không dám cho người uống nhiều, hiện giờ…” Y cố ý chọc cơ ngực rắn chắc của Tần Cửu, nói, “Cốt cùng người uống ngàn ly!”
Hết chương 132