Phòng thu âm, Diệp Niệm Ninh đeo tai nghe ngồi trên ghế, trong miệng ngâm nga giai điệu nào đó không rõ, chân vắt ở trên bàn, trong tay còn cầm giấy bút, thỉnh thoảng viết hai câu từ.
Thật ra cậu rất muốn giao những bài hát cậu đã viết xong chỉ là chưa được công bố ra ở kiếp trước, nhưng cậu cân nhắc một hồi lại cảm thấy những bài kia còn rất nhiều chỗ thiếu sót, cho nên đành phải lật lại cải biên.
Loảng xoảng!
Tiếng động rất lớn, hình như là tiếng có vật gì đó rơi xuống đất.
Loảng xoảng loảng xoảng!
Lại có thêm hai âm thanh đồ vật rơi xuống, xen lẫn đó còn kèm theo tiếng ồn ào kịch liệt.
"Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Niệm Ninh lên tiếng, "Vào đi!"
"Niệm Niệm, anh mau ra ngoài xem đi, Đỗ Nhược dẫn theo một đám phóng viên tìm tới cửa rồi." Vẻ mặt trợ lý Trần Ngư Nhi nôn nóng nói với Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh soạt một tiếng đứng lên, buông tai nghe và giấy bút xuống, đi theo Trần Ngư Nhi ra bên ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Tống Tử Khiêm đang làm gì?"
"Anh ta đang cãi nhau với ở Đỗ Nhược."
"Cãi nhau? Anh ta mà sẽ cãi nhau? Anh ta cãi thắng sao?"
Trần Ngư Nhi thấy Diệp Niệm Ninh không có chút nôn nóng nào, bộ dáng ngược lại còn bừng bừng hứng thú, trong lòng phun tào một câu: Thật là hoàng đế không vội thái giám đã vội mà!
"Không biết nữa, hẳn là không phân thắng bại."
Diệp Niệm Ninh gật đầu bước chân nhanh hơn, chờ khi hai người họ tới bên ngoài khu làm việc, quả nhiên Tống Tử Khiêm còn chưa giằng co xong với Đỗ Nhược, bàn đã bị lật đổ qua vài lần, cũng có vài chiếc máy tính bị đẩy ngã, tài liệu thì rải rác đầy đất.
Cậu hít sâu một hơi, đi đến trước đám người la lớn: "Mẹ nó đừng cãi nữa!"
Nhìn thấy một vị đương sự khác đã tới, các phóng viên vội vàng giơ camera điên cuồng chụp, Đỗ Nhược hừ lạnh một tiếng với cậu, âm dương quái khí nói: "Ha, Cậu chủ nhỏ tới à? Thật không hổ danh là cậu chủ, cũng thật là làm chúng tôi chờ đợi một lúc nhỉ!"
Diệp Niệm Ninh trợn trắng mắt với Đỗ Nhược, kéo Tống Tử Khiêm còn đang định mở miệng phản bác lại ra phía sau mình, cũng bảo anh ta: "Cái chuyện tranh cãi này cứ để tôi lo."
Tống Tử Khiêm gật đầu, bình tĩnh đứng sau lưng Diệp Niệm Ninh.
Đỗ Nhược liếc ngang hai người một cái, "Xem ra cậu và người đại diện mới này có quan hệ không tồi nhỉ, thật là không ngờ đấy, loại người như cậu mà cũng sẽ có người nguyện ý ra mặt thay cậu."
"Tôi trả cho bọn họ tiền lương bọn họ ra mặt thay tôi thì có làm sao? Họ cũng không phải con bạch nhãn lang nào đó, một bên vừa cầm tiền của người khác bên kia lại đẩy người ta vào trong hố lửa, cuối cùng còn muốn cắn ngược lại một cái. Cũng không biết con bạch nhãn lang đó hiện đang thế nào, nó có còn sống trên thế giới tốt đẹp này hay không? Nếu còn sống thì thật là quá đáng tiếc, tôi còn nghĩ một ngày nào đó sẽ đi ngắm nhìn di ảnh của nó đấy chứ!"
Diệp Niệm Ninh nhún vai, vẻ mặt không sao cả nói, tựa như vốn dĩ không phải đang mắng người, mà là đang nói buổi tối hôm nay ăn cái gì vậy.
"Diệp Niệm Ninh, cậu mẹ nó đang mắng ai?"
"Đang mắng anh đó, thế nào? Nghe không hiểu sao? Còn muốn tôi chỉ tên nói họ mà mắng sao?"
"Cậu..."
Đỗ Nhược chỉ vào Diệp Niệm Ninh nửa ngày cũng nói không ra lời, hôm nay hắn dẫn phóng viên tới đây quả thật chính là muốn cho phóng viên chụp được bộ dáng Diệp Niệm Ninh thẹn quá hóa giận đánh người, sau đó lại thả tiền để phóng viên viết vài bài đăng bôi đen, ai đâu nghĩ tới hôm nay Diệp Niệm Ninh mắng chửi người mà vẫn bình tĩnh như vậy, một chút cũng không giống với trước kia, chỉ tùy ý nói hai câu là có thể khiến cậu ta nổi lửa.
"Tôi cái gì tôi hả? Anh dẫn nhiều phóng viên đến như vậy không phải muốn tới cãi nhau sao? Tiếp tục mắng tôi đi, để xem ai mắng ai!" Diệp Niệm Ninh nói xong khẽ cười một tiếng, đi đến trước mặt những phóng viên này nói: "Chuyện hôm nay phải đưa tin đúng sự thật nha, nếu tôi mà phát hiện ai trong các người đăng bài giả dối, thì cứ đợi nhận thư của luật sư bên tôi và cảnh cáo phong sát đi."
Một đám phóng viên sau khi bị uy hϊếp liền vội vàng gật đầu đáp ứng, chuyện này ngoại trừ đáp ứng ra còn có thể làm gì bây giờ? Chẳng lẽ phải vì một người đại diện sắp bị phong sát mà trả giá bằng bản thân và tiền đồ sự nghiệp của mình sao?
Diệp Niệm Ninh vừa lòng cười cười, sau đó lấy di động ra gọi số 110, "Alo, là Cục Cảnh Sát đúng không? Ở đây có người đang gây rối, đập vài cái máy tính trong phòng làm việc của tôi, xin các anh cử người lại đây xử lý một chút."
"Xin hỏi địa chỉ phòng làm việc của cậu ở đâu?"
"Ở phố mới số 21 studio Bánh Mật."
"Được, chúng tôi sẽ lập tức tới đó."
Sau khi tắt điện thoại Diệp Niệm Ninh bảo với một đám phóng viên: "Tôi không làm khó các người, nếu còn muốn xem tiếp có thể đến phòng nghỉ đợi một lát, không muốn xem thì cứ trực tiếp rời đi, chỉ cần đừng quấy rầy công việc ở đây của chúng tôi là được. Đỗ Nhược, anh cũng không thể rời đi, anh chính là đương sự, quăng ngã mấy thứ này của tôi dù sao cũng phải bồi chút tiền rồi hẳn đi chứ?"
Sắc mặt Đỗ Nhược lúc xanh lúc đỏ, nhìn thấy mà Diệp Niệm Ninh chỉ muốn cất tiếng cười to, nhưng vì duy trì hình tượng nên cậu đành phải nhịn xuống.
Mặt cậu vô biểu cảm xoay người, nói với hơn mười nhân viên trong phòng làm việc: "Đưa mấy chiếc máy tính bị đẩy ngã sang một bên, dọn dẹp đồ đạc lại một chút, rồi tiếp tục công việc đi. Ngư Nhi, em dẫn những bạn phóng viên muốn ở lại kia đi đến phòng nghỉ nghỉ một lát, đứng cả buổi như thế chắc bọn họ đã mệt mỏi rồi."
"Vâng." Trần Ngư Nhi trả lời rồi liền dẫn đám phóng viên kia đến phòng nghỉ, mấy người còn lại ai nấy cũng bận làm việc, trong lúc nhất thời cũng chỉ còn lại ba người Tống Tử Khiêm, Diệp Niệm Ninh và Đỗ Nhược là còn đứng tại chỗ.
"Vừa rồi cậu ở bên trong viết nhạc sao?" Tống Tử Khiêm mở miệng trước hỏi.
Diệp Niệm Ninh gật đầu, "Lời đã viết xong, chờ tôi lấy về sửa lỗi, buổi tối thức xuyên đêm hẳn là có thể làm xong bài hát rồi."
"Ừm được, cậu cũng đừng liều mạng quá, chỉ cần nội trong một tuần giao bài hát là được."
"Ha, chứ không phải ban nãy còn nói muốn tôi nhanh chóng giao bài hát à? Sao bây giờ đã kêu tôi không cần liều mạng nữa rồi?" Diệp Niệm Ninh nhướng mày, trêu ghẹo nói.
Tống Tử Khiêm giả vờ ho khan, sau đó nhìn ra ngoài cửa nói: "Là anh cậu nói."
"Anh tôi nói cái gì thì anh nghe cái đó? Không hổ là tổng giám đốc nha, thực sự rất có lực uy hϊếp." Diệp Niệm Ninh tùy ý cảm khái một câu, lại không phát hiện lúc Tống Tử Khiêm nghe thấy những lời này thì tai đã lặng lẽ đỏ lên.
Chú cảnh sát tới rất nhanh, mười phút sau đã đến, dưới tình huống vật chứng và nhân chứng đầy đủ hết, Đỗ Nhược dù muốn ngụy biện cũng không có cơ hội, bồi thường tại chỗ cho Diệp Niệm Ninh 3 vạn 5*.
3 vạn 5= 108.378.907 vnd
Trận "Chiến tranh" này cuối cùng đã kết thúc hoàn mỹ với kết quả Đỗ Nhược khoác lác hung hăng tới, xám xịt rời đi.
8 giờ tối tại Phù Sinh Tịch.
Phù Sinh Tịch là nhà hàng xếp hạng số 1 số 2 ở thủ đô, tuy rằng giá cả món ăn cực cao, nhưng mỗi một món thì quả thực đều rất ngon, nghe nói tổ tiên của đầu bếp nơi này mười tám đời đều làm ngự trù, hơn nữa lời này thật sự không phải do người ta nói điêu, trên official website của Phù Sinh Tịch chính là viết như vậy.
Diệp Niệm Ninh đội mũ lưỡi trai đi vào Phù Sinh Tịch, cậu là khách quen của nơi đây, cho nên cậu vừa vào cửa người phục vụ liền lập tức cười haha đến nghênh đón.
"Diệp tiên sinh, vẫn là phòng riêng cũ sao?" Người phục vụ cười hỏi.
"Có người tên là Thời Yến An đặt phòng riêng của các người không?" Diệp Niệm Ninh hỏi.
Người phục vụ gật đầu nói: "Có, vị tiên sinh kia ở phòng 'Thuần Bạch', cần tôi dẫn ngài đến không?"
"Được, cảm ơn nhé!"