Chương 134: Chúc tôi sinh nhật vui vẻ

Buổi biểu diễn của Diệp Niệm Ninh dự sẽ tổ chức tại sân vận động ở thủ đô, theo thống kê dự kiến sẽ có tám mươi nghìn khán giả. Nhưng thực tế Diệp Niệm Ninh chỉ mở bán năm mươi nghìn vé, mặc dù sân vận động có sức chứa hơn chín mươi nghìn người. Nhưng dù sao đây cũng là concert đầu tiên của Diệp Niệm Ninh, cậu không chắc mình có được mọi người chào đón hay không.

Còn về việc tại sao lại có thêm hơn ba mươi nghìn người, đó là cậu đã quyết định mở bán vé thêm lần nữa.

Bởi vì có quá nhiều người hâm mộ không mua được vé nên đã gửi rất nhiều tin nhắn riêng cho cậu, thậm chí còn có người đã đi khóc lóc với Thời Yến An, cũng vì thế cậu lại lần nữa leo lên hotsearch.

Cậu vẫn nhớ rõ cái tiêu đề của hotsearch đó là "Vé buổi hòa nhạc của Diệp Niệm Ninh đã "sold out" chỉ trong vài giây và nhiều người hâm mộ đang rất tiếc nuối vì hết vé".

Trước buổi biểu diễn 25 phút, tất cả mọi người đều rất hồi hộp. Đây là lần đầu tiên đoàn đội của Diệp Niệm Ninh tổ chức một buổi concert cho cậu. Mọi người đều rất lo lắng về những vấn đề có thể xảy ra với sân khấu.

"Niệm Niệm, câu đã trang điểm xong chưa?"

Diệp Niệm Ninh còn đang chuẩn bị đi thay quần áo thì Tống Tử Khiêm đã đẩy cửa đi vào.

"Đã trang điểm xong, bay giờ em phải thay trang phục."

"Thế thì mau đi đi, khán giả đã soát vé xong rồi."

"Ok."

Diệp Niệm Ninh trả lời một tiếng thì quay vào phòng thay quần áo. Đợi đến khi thay xong, đi ra lại nhìn thấy một người đã lâu không gặp.

"Hứa Độ?"

"Ừm, làm sao? Không vui khi gặp tôi?" Hứa Độ đưa cho Diệp Niệm Ninh hộp quà, cười nói: "Quà sinh nhật."

"Cảm ơn."

Diệp Niệm Ninh hơi bất ngờ, sau đó nhận lấy hộp quà.

"Thật không ngờ, chỉ mới vài tháng không gặp cậu đã là hoa có chủ rồi."

Hứa Độ đến gần Diệp Niệm Ninh, đưa tay xoa đầu cậu, trong giọng nói có chút buồn và tiếc nuối: "Sinh nhật vui vẻ, Niệm Niệm! Chúc cho buổi biểu diễn của cậu diễn ra thuận lợi! Tôi sẽ ở dưới cổ vũ cho cậu."

Diệp Niệm Ninh cũng không biết phải nói gì, cũng chỉ trả lời lại một câu cảm ơn.

Trong mấy tháng gần đây, Hứa Độ đã thay đổi rất nhiều. Tuy rằng vẫn còn chút trẻ con nhưng so với trước kia thì đã trưởng thành hơn nhiều rồi.

Hứa Độ nhìn cậu, trong lòng có chút hụt hẫng nhưng vẻ mặt lại đầy ý cười.

Hai người nói chuyện với nhau vài câu, Hứa Độ liền rời đi. Diệp Niệm Ninh nghênh đón những khán giả quan trọng nhất của mình – đó là anh trai cùng với chú thím của mình.

"Chú! Thím! Sao mọi người lại ở đây?"

Vẻ Diệp Niệm Ninh kinh ngạc nhìn Dương Thục Lĩnh và Diệp Hoài.

Cậu không ngạc nhiên khi gặp anh trai mình ở đây, dù sao anh ấy cũng là người cuồng em trai. Nhưng cậu rất bất ngờ khi chú và thím lại đến xem buổi biểu diễn của mình. Dù sao trong mắt cậu, chú thím không phải là loại người thích nơi náo nhiệt.

"Đây là buổi biểu diễn của con, chúng ta nhất định sẽ tới cổ vũ!" Dương Thục Lĩnh nắm lấy tay Diệp Niệm Ninh, cười nói: "Thím và chú của con đều là fan chân chính, đến album cũng mua rồi, buổi biểu diễn sao lại vắng mặt được?"

"Cảm ơn hai người!" Diệp Niệm Ninh giang tay ôm chặt lấy Diệp Hoài và Dương Thục Lĩnh.

Dương Thục Lĩnh vỗ nhẹ vai cậu, "Người một nhà đừng nói lời cảm ơn."

Diệp Niệm Ninh gật đầu, xoay người nhìn Diệp Thanh Lâm nãy giờ đang im lặng, "Anh, em ôm một cái."

Diệp Thanh Lâm bất ngờ, bất đắc dĩ mà ôm lấy Diệp Niệm Ninh. "Em trai ngoan, đừng lộn xộn."

"Em sẽ không, tin tưởng em!"

"Anh đương nhiên là tin em."

"Diệp Niệm Ninh! Cậu đã thay đồ xong chưa? Đến lúc lên sân khấu rồi!"

Tống Tử Khiêm đợi mãi không thấy Diệp Niệm Ninh ra ngoài, bèn đi tới phòng trang điểm gọi to một câu, không ngờ rằng lại gặp Dương Thục Lĩnh, Diệp Hoài và Diệp Thanh Lâm.

"Chú! Thím! Thanh Lâm! Sao mọi người lại ở đây?"

Tống Tử Khiêm trực tiếp đi đến bên cạnh Diệp Thanh Lâm, khẽ đưa tay nắm lấy tay anh, Diệp Thanh Lâm cũng không nhìn anh ta mà trực tiếp nắm lấy tay anh ta.

"Chúng ta tới cổ vũ! Niệm Niệm, con lên sân khấu đi, chúng ta ra ghế ngồi."

Dương Thục Dĩnh nói xong liền quay sang nắm tay Diệp Hoài đi ra ngoài. Tống Tử Khiêm sau khi nói vài câu với Diệp Niệm Ninh cũng cùng với Diệp Thanh Lâm ra ngoài.

Diệp Niệm Ninh nhìn hai người bọn họ rời đi bất lực thở dài. Nếu hôm nay Thời Yến An không có ca phẫu thuật quan trọng, cậu nhất định sẽ phát "cơm chó" cùng Thời Yến An.

Vì hôm nay là sinh nhật cậu nên khi lên sân khấu cậu thấy rất nhiều bảng đèn viết chúc mừng sinh nhật, cậu có chút xúc động, nhân lúc nhạc đệm chưa vang lên cậu nói lớn: "Rất cảm ơn các bạn đã đến buổi hòa nhạc hôm nay của tôi và hy vọng mọi thứ tối nay sẽ diễn ra tốt đẹp."

"Sẽ" khán giả đồng thanh trả lời.

"Tôi sẽ không nói nhiều, chỉ muốn bắt đầu bài hát đầu tiên của hôm nay. Tôi hi vọng mọi người có thể yên lặng lắng nghe."

Khán giả bên dưới dẫn yên lặng lại. Diệp Niệm Ninh hít một hơi sâu, cậu nhanh chóng điều chỉnh trạng thái ngay khi nhạc đệm vang lên.

Buổi biểu diễn bắt đầu từ 7h tối và kết thúc lúc 11h khuya, ngay khi Diệp Niệm Ninh chuẩn bị nói lời tạm biệt với người hâm mộ thì ánh đèn sân khấu đột nhiên tắt.

Diệp Niệm Ninh còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy một người đẩy chiếc bánh sinh nhật lên sân khấu, trên bánh sinh nhật có cắm vài cây nến. Người đó đầu đội mũ, khi đi thì cúi đầu nên Diệp Niệm Ninh không thể nhìn rõ người đó trông như thế nào.

"Happy birthday to you, happy birthday to you..."

Nghe giọng nói này, Diệp Niệm Ninh gần như ngay lập tức nhận ra người này là ai, "Yến An".

Cậu gọi thử một tiếng.

Thời Yến An ngẩng đầu lên nhìn cậu, cười đến là vui vẻ.

Diệp Niệm Ninh bị nụ cười này làm cho chói mắt, không tự giác được mà chạy đến chỗ của Thời Yến An. Thời Yến An sợ cậu ngã, vội vàng bước lên đỡ lấy cậu.

"Xin lỗi, tuy anh biết em không thích sinh nhật nhưng đã tự mình mua bánh và quà cho em". Thời Yến An thì thầm vào tai Diệp Niệm Ninh.

"Anh không cần phải xin lỗi, em rất thích.". Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng đáp lại.

Từ lúc Thời Yến An xuất hiện thì dưới khán đài bắt đầu ồn ào hò hét, lúc thấy hai người bọn họ ghé đầu vào nhau thì thầm âm thanh hò hét bên dưới càng to hơn.

Mặt Diệp Niệm Ninh đỏ bừng. Sau khi gọi người mở đèn sân khấu lên thì đi tới chỗ đặt bánh sinh nhật. "Đêm nay tôi đã hát rất nhiều bài rồi cũng đã rất mệt rồi. Các bạn có thể cùng tôi mà hát một bài chúc mừng sinh nhật tôi không?"

"Được!"

"Happy birthday to you, Happy birthday to you, Happy birthday to you, ..."

Không biết ai bắt đầu trước những người còn lại đồng thanh hát lên. Diệp Niệm Ninh nhận được ba lời chúc mừng sinh nhật chân thành từ hơn tám mươi nghìn khán giả gửi tặng cậu.

Hy vọng người nhà đều sẽ bình an.

Hy vọng tôi và Yến An sẽ luôn ở bên nhau.

Hy vọng tôi có thể giành được giải thưởng ca sĩ xuất sắc nhất của Stars.

Trong lòng Diệp Niệm Ninh nghĩ.

"Chúc tôi sinh nhật vui vẻ, cũng chúc những người đã cùng tôi trải qua ngày hôm nay sống thật hạnh phúc. Ta rất thích hôm nay, đủ mọi chuyện bề bộn, kinh ngạc lại vui mừng và cảm động của ngày hôm nay tôi đều rất thích. Đây là buổi biểu diễn đầu tiên của tôi, nhưng tuyệt đối không phải cuối cùng, tương lai ngày sau còn dài, chúng ta sẽ còn gặp lại!"

Ba năm sau.

Thủ đô vẫn rất phồn hoa, giờ cao điểm lúc 8h sáng và 5h chiều vẫn xảy ra tắc đường, hàng quán vẫn còn đó mọi thứ dường như không thay đổi.

Diệp Niệm Ninh vẫn là nghệ sĩ hàng đầu. So với vài năm trước thì bây giờ mức độ nổi tiếng của cậu chỉ có tăng lên. Bệnh viện do Thời Yến An quản lý dần có danh tiếng.

Hai người vẫn rất bận, tuy cả hai đã yêu nhau được mấy năm nhưng thực tế số lần gặp nhau trong năm lại không nhiều.

Cũng may là tình cảm của họ không bị phai mờ do ít gặp nhau mà càng làm cho họ trân trọng khoảng thời gian dành cho nhau hơn.

"Thầy Diệp, những tin đồn về sự bất hòa giữa anh và bác sĩ Thời có phải sự thật không?"

Sau họp báo thông báo phát hành album mới vừa kết thúc, một phóng viên đã chạy lên hỏi câu này.

Trong vài năm trở lại đây, thỉnh thoảng có không ít người sẽ hỏi cậu có phải cậu và Thời Yến An đã xảy ra mâu thuẫn hay là đã chia tay rồi chưa. Mấy năm cậu đã bị hỏi tới phát phiền.

Tuy rằng trong lòng cậu thật sự không còn xíu kiên nhẫn nào nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười trả lời: "Giả đó. Tôi và bác sĩ Thời vẫn rất tốt nhưng do hai người chúng tôi đều rất bận nên không có thời gian gặp nhau mà thôi."

"Vậy hai người dự tính khi nào thì kết hôn?" Một phóng viên khác hỏi.

"Để xem khi nào chúng tôi đều rảnh đã."