Chương 31

Hạ Chí không biết phải nói gì, tình huống trước mắt cũng giống như mấy ngày trước, khiến anh không thể làm gì được.

Nó giống như việc bị nhét một viên kẹo mà bạn không vào miệng, nếu bạn nhổ ra sẽ làm tổn thương trái tim của ai đó nhưng nuốt thì rất khó.

Sau khi cân nhắc hồi lâu, anh chậm rãi nói: "Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Tôi hiểu, chẳng qua là do tôi có chút xúc động khi nói đến đây." Hứa Tự bật cười, bộ dáng ra vẻ kiên cường khiến người ta không khỏi đau lòng. Hạ Chí nở một nụ cười lễ phép.

Anh nhớ lại những gì đã xảy ra vào thứ Sáu.

Đó là lần cuối cùng giao bài vở trong lớp cho Hoa Tự. Hạ Chí đưa cho cô giống như những lần trước rồi quay người rời đi nhưng lần này anh đột nhiên bị giữ lại.

"Hạ Chí-"

"Hả?" Anh quay người.

"Cậu...cậu có thể đi cùng tôi đến một nơi được không."

"Ba mẹ tôi nhất định sẽ ly hôn..." Hứa Tự đứng ở nơi đó, hai mắt đỏ lên từng li từng tí, ánh mắt bắt đầu long lanh, ngay cả giọng nói cũng mang theo chút ý muốn khóc.

"Tôi muốn ăn lại chiếc bánh mà họ mua cho mình nhân ngày sinh nhật. Đó là sinh nhật đầu tiên với ba mẹ kể từ khi tôi có ký ức. Tôi không ngờ...cũng là lần cuối cùng."

Khi giọng nói của cô ấy vừa dứt những giọt nước mắt lớn cũng chảy ra, chảy dài trên đôi má trắng nõn, cuối cùng biến mất nơi quai hàm.

Lời từ chối của Hạ Chí cứ như vậy dán chặt trên môi. Anh không nói được gì, cuối cùng chỉ có thể trầm giọng trả lời.

Hai người bọn họ vốn chỉ là quan hệ bạn học bình thường, vì chuyện này mà trở nên quen thuộc hơn một chút. Thái độ của Hứa Tự luôn khiến anh cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng anh không nói gì.

Hứa Tự tạm biệt anh.

"Vậy tôi về chỗ ngồi đây."

"Ừm." Anh gật đầu.

Sau khi tan học Hạ Chí đến lớp học của Xa Ly Tử để tìm cô, vì một loạt sự kiện xảy ra vài ngày trước, hai người đã vài lần không về nhà cùng nhau.

Giờ ra tan học trong lớp rất sôi động. Hạ Chí nhìn thoáng qua thấy Xa Ly Tử đang đùa giỡn với Lý Phi Minh, cô giơ nắm đấm hướng về cậu ta. Lý Phi Minh liên tục lùi lại phía sau, tới khi chạm vào bàn học cậu ta đưa tay nắm lấy tay cô.

Cả hai đều nở nụ cười rạng rỡ, người ngoài nhìn vào giống như hai người đang liếc mắt đưa tình.

Đôi mắt Hạ Chí tối sầm, anh không nhịn nổi nữa mở miệng gọi.

"Xa Ly Tử!"

Hai người nghe thấy tiếng động vội nhìn sang. Lý Phi Minh buông tay ra, Xa Ly Tử thì hơi sững sờ.

"Cậu đến đây làm gì?" Cô đi tới cửa, có chút tò mò.

"Chờ cậu tan học."

"Ồ!!! Hôm nay cậu tới sớm quá, có lẽ phải lúc nữa tớ mới có thể về. Sao cậu không đợi tớ dưới nhà xe?"

"Không sao."

Trong khi hai người đang nói chuyện thầy chủ nhiệm đi tới từ hành lang bên kia, Hạ Chí bước sang một bên khi nhìn thấy ông. Xa Ly Tử nhìn anh hai lần rồi quay trở về chỗ ngồi của mình.

Qua khung cửa sổ cô có thể nhìn thấy Hạ Chí đang dựa vào tường, không chỉ cô mà một số nữ sinh trong lớp cũng nhìn thấy. Đột nhiên có tiếng xì xào bàn tán, bục giảng bị người ta gõ mạnh.

"Yên lặng! Tôi có vài lời muốn nói."

Hôm nay vừa lúc chủ nhiệm có việc muốn nói, xong việc thì đã gần mười phút, học sinh vội vã xách cặp chạy ra ngoài, khi đi qua hành lang ánh mắt mọi người như có như không liếc sang bên cạnh.

Hạ Chí chịu đựng những ánh mắt dò xét trong âm thầm kia, khi sự kiên nhẫn của anh sắp cạn kiệt cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng chậm chạp của Xa Ly Tử. Anh đang định nói thì thấy Lý Phi Minh ở phía sau.

Ba người cùng nhau đi xuống lầu, trong lúc đó chỉ có hai người nói chuyện sôi nổi. Khi đang chuẩn bị tạm biệt nhau ở lối rẽ Lý Phi Minh đột nhiên vươn tay xoa đầu Xa Ly Tử.

"Tiếu Tiếu, tớ đi trước nhé."

"Ừ." Xa Ly Tử ngửa đầu cười với cậu tội anh. Lý Phi Minh liếc nhìn Hạ Chí, mỉm cười lịch sự với anh.

Bóng dáng cậu ta nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Xa Ly Tử xoay người đi về phía xe đạp của mình.

"Hai người có quan hệ tốt từ khi nào vậy?" Hạ Chí lớn tiếng hỏi, hoàn toàn không biết giọng điệu của mình lúc này chua đến mức nào, trong đôi mắt đen bình tĩnh thường ngày hiện lên vẻ ghen tị.

Xa Ly Tử thở dài trong lòng, quay lại hỏi anh. "Chuyện của bọn tớ liên quan gì đến cậu?"

"Cậu không biết sao?" Ánh mắt Hạ Chí đột nhiên tối sầm, mang theo chút nguy hiểm, giọng điệu so với lúc trước càng trầm xuống.

"Sao tớ phải biết?" Xa Ly Tử không chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào anh, khuôn mặt đầy vẻ bướng bỉnh, trong đôi mắt đen lóe lên hai ngọn lửa nhỏ. Hạ Chí thấy rõ bóng dáng của mình bên trong.

Hai người nhìn nhau, không ai lên tiếng. Lúc này khuôn viên trường vô cùng yên tĩnh, hầu hết học sinh đều đã về nhà, gió thổi qua kẽ lá truyền đến tiếng lộp bộp.

Xa Ly Tử nhất thời không nghe thấy câu trả lời. Cô nhìn Hạ Chí trước mặt, cúi đầu xuống, xoay người kiên quyết đi về phía trước.

Trước khi cô bước được hai bước, ai đó đột nhiên nắm lấy cặp sách khiến cô ngả về phía sau một cách mất kiểm soát. Xa Ly Tử tức giận xoay người, nhìn chằm chằm vào người khởi xướng.

Hạ Chí hơi cúi người, khuôn mặt tuấn tú, bình tĩnh, dịu dàng, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ ngưng trọng, giọng nói như tơ mịn, cắt ngang da thịt.

"Cậu không biết là tớ thích cậu hả?"

Anh dừng lại mấy giây rồi tiếp tục mở miệng, giọng điệu nghiêm túc, dịu dàng thêm mấy phần bất đắc dĩ.

"Xa Ly Tử, cậu có phải là đồ ngốc không?"

"..."

"Sao tớ có thể biết nếu cậu không nói chứ!" Xa Ly Tử sững sờ trong vài giây, mạnh mẽ chất vấn anh với bộ dáng không chút nhượng bộ.

Hạ Chí nghẹn họng mấy giây, bất giác cười khẽ hai tiếng. Anh lắc đầu, trong mắt tràn đầy vẻ bất lực.

Anh nói bằng một giọng nhẹ nhàng. "Tớ sẽ không tùy tiện nắm tay một cô gái."

"Tớ sẽ không đối tốt với bất cứ ai."

"Tớ sẽ không tùy để cho một cô gái gần gũi với mình."

"Những điều này còn chưa đủ để chứng minh gì à?"

"Tớ đã nhìn thấy lần đó." Giọng nói vừa dứt sự tức giận trong mắt Xa Ly Tử cũng dịu đi một chút. Cô cúi đầu, đá những viên sỏi trên mặt đất, khẽ lẩm bẩm.

"Cậu nhìn thấy cái gì?" Hạ Chí bối rối hỏi.

"Cậu và Hứa Tự cùng nhau ăn bánh kem." Xa Ly Tử ủ rũ nói.

Sự khác thường của cô trong khoảng thời gian lập tức được làm sáng tỏ. Sau khi hiểu rõ Hạ Chí đột nhiên ngẩn ra, khóc không ra nước mắt.

Anh do dự hồi lâu rồi chậm rãi mở miệng.

"Tớ có thể giải thích chuyện này."

"Nhưng cậu phải hứa cho dù biết cũng phải giả như không biết."

"Cái gì?" Xa Ly Tử ngước mắt lên. Hạ Chí chậm rãi kể cô nghe.

Trong lòng dâng lên loại cảm giác phức tạp không thể nói nên lời. Xa Ly Tử đứng đó, một trái tim như bị chia cắt thành ba phần, một phần ngạc nhiên trước bí mật, một phần đau lòng vì Hứa Tự, và một...

Ăn giấm vì hai người họ có chung một bí mật.

Đồng thời, tất cả những nghi ngờ và phỏng đoán trong khoảng thời gian này đã được giải đáp.

Hứa Tự...

Cô ấy chắc cũng thích Hạ Chí.

Nghĩ đến điều này Xa Ly Tử cúi đầu tuyệt vọng.

"Này." Hạ Chí chờ một lúc không thấy cô nói gì, nhịn không được gọi một tiếng.

"Hả?" Xa Ly Tử ngơ ngác nhìn lên.

Hạ Chí hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho vẻ mặt của mình trông ôn hòa hơn.

"Tớ chỉ muốn nói rằng tớ thích cậu."

"Ồ." Xa Ly Tử đáp, rồi gật đầu: "Cảm ơn."