Xa Ly Tử không dám nhúc nhích, chỉ có thể cứng nhắc ngắm nhìn bầu trời đầy sao, từng đợt mưa sao băng lướt qua, đẹp đến chói mắt. Nhưng nó vừa xẹt qua đáy mắt liền biến mất trong tích tắc.
Cả trái tim đều bị loại cảm xúc kỳ lạ chiếm trọn, cùng với những ngôi sao băng trên bầu trời hòa cùng một chỗ, trở thành một cảnh tượng khó quên trong lòng cô.
Biết rõ là không đúng nhưng vẫn không nỡ tránh khỏi anh.
Trái tim đập rộn ràng dần trở nên bình tĩnh, tâm trạng cũng bình thường trở lại.
Xa Ly Tử giật giật ngón tay, nhẹ nhàng nắm chặt tay anh.
Khác với sự mềm mại của cô, ngón tay Hạ Chí thon dài, cứng rắn, khớp xương rõ ràng.
Cảm nhận sự ấm áp thuộc với anh, tất cả những chuyện trong quá khứ hiện lên trong đầu giờ phút này như một thước phim ngắn.
Tâm trạng trở nên nhẹ nhàng và bình yên.
Cả hai lặng lẽ ngắm nhìn mưa sao băng tuyệt đẹp trên bầu trời, bàn tay đan chặt vào nhau.
Thẳng đến khi mưa sao băng dần ít đi Xa Ly Tử mới nhớ ra chuyện cầu nguyện. Cô khẽ kêu lên một tiếng,, nhanh chóng rút tay ra rồi chấp tay cầu nguyện.
"A!!! Nhanh cầu nguyện đi."
Không dám nhìn biểu cảm của người bên cạnh, Xa Ly Tử nhanh chóng nhắm mắt, lúc này trong đầu chỉ có một giọng nói.
"Hy vọng những người bên cạnh tôi sẽ có một cuộc sống bình an vui vẻ, cả đời không lo."
Cầu nguyện xong Xa Ly Tử nhịn không được khẽ cười. Tần Hiểu Đồng thấy vậy hiếu kỳ hỏi. "Tiếu Tiếu, cậu ước gì vậy?"
"Hòa bình thế giới..." Xa Ly Tử cười khổ.
Điều ước kia và hòa bình trên thế giới cũng đâu có khác nhau là bao.
"Ngốc." Hạ Chí chế nhạo như mọi khi, lần đầu tiên Xa Ly Tử không cãi lại, mím môi cho hai tay vào trong chăn, chỉ là lần này bình yên vô sự.
Trận mưa sao băng kéo dài gần một tiếng đồng hồ, sau đó bầu trời quay về trạng thái như ban đầu, các vì sao vẫn tỏa sáng mà không biết mệt, có một số người bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Nhiệt độ lúc 1h sáng lạnh đến tột độ. Xa Ly Tử quấn chặt tấm chăn, biến mình thành một quả bóng, Hạ Chí đeo lấy chiếc túi của cô.
Ngon núi yên ắng đến kỳ lạ, bên tai chỉ có tiếng bước chân của vài người, dăm ba tiếng xào xạc, thỉnh thoảng lại có tiếng gió lay động những chiếc lá.
Vầng trăng chẳng biết đã ấn vào những đám mây từ lúc nào, chiếc đèn pin trước mặt tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, từng tầng bậc thang phảng phất nhìn không rõ.
"Tiếu Tiếu... tớ hơi sợ." Tần Hiểu Đồng co rúm người ôm lấy cánh tay của cô.
Xa Ly Tử trấn an cô ấy. "Sợ gì chứ!!! Chúng ta sắp tới nơi rồi, với lại ở đây còn có hai nam tử hán nữa cơ mà."
"Đúng thế." Lý Phi Minh đi bên cạnh lập tức phụ họa, giọng đầy nội lực.
"Hái hoa tặc rất đáng sợ."
"So với lúc vừa tới thì còn đáng sợ hơn." Tần Hiểu Đồng chả yên tâm chút nào, run rẩy dựa vào người cô. Trong lòng Xa Ly Tử cũng không khỏi dựng lông, miệng không ngừng lầm bầm đừng sợ đừng sợ nhưng bước chân lại bắt đầu run rẩy.
Vừa lạnh vừa bị hù dọa.
Rạng sáng trên núi chỉ có bốn người bọn họ, giờ phút ngày bọn họ cách chân núi còn một đoạn đường, bầu trời đầy sao dần dần bị những hàng cây tươi tốt che đi.
Trong bóng tối những bóng cây lắc lư bên cạnh giống như móng vuốt của quái thú, quả thật khiến người ta sợ hãi.
Sự hưng phấn và rung động trước đó dần dần lặn xuống, thay vào đó là một nỗi sợ đang len lỏi trong lòng.
Xa Ly Tử khẽ quay đầu, Hạ Chí đi sau cô nửa bước, dáng người cao gầy thằng tắp, bước chân vững vàng, toàn thân toát ra sự bình tĩnh và tỉnh táo, tạo cho người ta cảm giác an toàn.
"Bốn người chúng ta đi cạnh nhau, như vậy sẽ an toàn hơn." Xa Ly Tử nói. Cô vươn tay nắm lấy cánh tay Hạ Chí, qua một lớp áo cô vẫn có thể cảm nhận được sự cứng rắn bên dưới.
Nỗi lo sợ của cô đột nhiên thuyên giảm.
Tần Hiểu Đồng nghe vậy thì ôm lấy tay Lý Phi Minh, bốn người kề sát bên nhau lòng cảm thấy tự tin hơn phần nào. Mấy người tăng nhanh bước chân, quãng đường mất 20 phút nay đã rút ngắn đi một nửa.
Sau khi xuống núi bọn họ mơ hồ có thể nhìn thấy những ánh đèn phía xa xa. Cơ thể luôn trong trạng thái căng thẳng nay đã có thể thả lòng, chẳng qua bọn họ vẫn luôn kề sát bên nhau cho tới khi về tận cửa nhà.
"Tiểu Đồng, tối nay cậu ngủ với tớ. Muộn thế này rồi chắc chắn sẽ không có xe để về." Xa Ly Tử đã nói như vậy Tần Hiểu Đồng đương nhiên gật đầu đồng ý. Hai người nhìn Lý Phi Minh và Hạ Chí phía đối diện.
"Cậu có thể ngủ ở nhà tôi." Hạ Chí nói với vẻ mặt không gợn sóng. Lý Phi Minh gật đầu đồng ý.
Bốn người chia tay nhau ở cửa, chỉ trong một đêm bọn họ đã trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, lúc này cảm giác mệt mỏi lại dâng lên.
Đèn trong nhà vẫn sáng nhưng phòng khách không có một ai, chắc hẳn là để đèn cho bọn họ trở về. Nghe thấy tiếng động cửa phòng ngủ được mở, Phạm Nhiêu Nhiêu bước ra.
Cả hai vợ chồng đều chưa ngủ, chờ con gái trở về mới có thể yên tâm. Sau khi hỏi han vài câu Phạm Nhiêu Nhiêu trở về phòng của mình.
Xa Ly Tử tìm đồ ngủ cho Tần Hiểu Đồng, hai người rón rén tắm rửa xong, tay nắm tay nằm trên giường rất nhanh đã thϊếp đi.
Bên này, về đến phòng Hạ Chí trải chiếc chăn trong tay xuống sàn nhà. Nhìn người đứng bên cạnh, bình tĩnh nói. "Cậu ngủ chỗ này đi."
"Được." Lý Phi Minh cũng không giận, cực kì dứt khoát cởϊ áσ chui vào trong. Hạ Chí lấy một cái gối đưa cho cậu ta, khi hai người nằm xuống anh giơ tay tắt đèn.
Căn phòng bỗng tối sầm, tiếng thở đều đều vang lên.
Ánh trăng từ cửa sổ tràn vào như nước chảy, trong sáng động lòng người, lúc anh chuẩn bị ngủ trong đầu bỗng nhớ lại cảnh tượng đã trải qua cách đây không lâu.
Giống như một thước phim nhanh chóng hiện lên trước mặt.
Mạch đập nhanh hơn chút, các loại hình ảnh trộn lẫn với nhau. Hạ Chí lâm vào trầm tư, một giọng nói vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.
"Cậu thích Tiếu Tiếu." Là giọng của Lý Phi Minh. Trong bóng đêm, giọng nói bình tĩnh đến lạnh lẽo.
"Ừ." Hạ Chí từ từ nhắm hai mắt, nhẹ nhàng lên tiếng.
Căn phòng khôi phục sự yên tĩnh, ngay khi Hạ Chí cho rằng cậu ta sẽ không nói gì nữa thì giọng nói của Lý Phi Minh lại vang lên. "Tôi cũng thích cậu ấy."
"Từ khi cậu chưa xuất hiện, cho nên..."
"Chúng ta cạnh tranh công bằng đi."