Trên đường trở về, Xa Ly Tử vẫn nhiệt tình thảo luận về chuyện ngắm mưa sao băng, so với vẻ mặt hưng phấn của cô Hạ Chí bình tĩnh đến đáng sợ.
"Sao cậu chẳng có chút kích động nào vậy." Xa Ly Tử tức giận nói.
Hạ Chí liếc nhìn cô với vẻ mặt không chút dao động. "Chẳng có gì đáng để kích động cả."
"Mưa sao băng! Loại hiện tượng này chỉ thấy trên tivi hoặc trong truyện tranh, bây giờ có cơ hội đương nhiên chúng ta phải tận mắt chứng kiến." Xa Ly Tử kích động nói.
"Ờ." Hạ Chí thờ ơ đáp.
"..."
Vào tối thứ bảy, sau khi kim đồng hồ chỉ 8h Xa Ly Tử bắt đầu đứng ngồi không yên. Cô lấy chiếc túi lớn của mình gói tất cả đồ ăn vặt, nhu yếu phẩm rồi ngồi xuống trước tivi chờ đợi.
Đến 9h cô không thể ngồi yên được nữa, xách theo chiếc túi đi sang nhà bên cạnh tìm Hạ Chí.
Căn nhà vẫn sáng rực ánh đèn, vì người lớn biết đêm nay bọn trẻ có hẹn ngắm mưa sao băng. Mặc dù lo lắng nhưng cũng không muốn dập tắt niềm vui của những đứa trẻ. Phương Viện và Hạ Vân Kỳ chưa ngủ, cả hai ngồi ở phòng khách xem ti vi.
Hạ Chí thì cứ đắm chìm trong game.
Xa Ly Tử chào hỏi với hai người rồi đi thẳng lên lầu, kéo Hạ Chí thoát khỏi trò chơi để nói chuyện với mình.
Trong căn phòng quen thuộc, cách bài trí chẳng có chút thay đổi nào, so với lúc còn bé nó chẳng thay đổi bao nhiêu.
Xa Ly Tử cởi giày rồi leo lên giường một cách tự nhiên, kéo con gấu lớn bên cạnh ôm vào lòng, ngồi xếp bằng đối diện với anh.
"Tớ kích động đến mức không thể ngồi yên." Cô nói một cách đáng thương, khuôn mặt áp vào con gấu.
Hạ Chí bất lực ngồi trên ghế, đưa tay đỡ đầu, khẽ thở dài, ván game vừa rồi vẫn còn quanh quẩn trong đầu.
"Sao cậu không nói gì..." Thấy anh không nói gì Xa Ly Tử rầu rĩ không vui, đưa tay kéo tai con gấu.
Đây là món quà sinh nhật cô dành tất cả tiền tiết kiệm để mua tặng anh năm lớp 10, khi nhận nó ánh mắt của anh có chút phức tạp.
Thấy món quà của mình không được chào đón như mong đợi Xa Ly Tử tức giận bắt anh phải đặt nó ở trên giường, nếu không sẽ phụ lại tấm chân tình của cô.
Mặc dù khuôn mặt tràn đầy bất đắc dĩ nhưng anh vẫn đặt nó ở trên giường nhiều năm qua.
Khi đó cô có chút ngốc nghếch, luôn lấy thứ mình yêu thích tặng cho người khác mà không biết loại hành vi này giống như cá dâng miệng mèo, nhằm lấy lòng người khác.
Nghĩ đến đấy Hạ Chí hơi chột dạ.
"Được rồi, không nói thì không nói." Cô tự lầm bầm một mình, nhảy xuống giường đi tới cạnh chiếc thùng giấy ở trong góc lấy một hộp sữa.
"Uống không?" Xa Ly Tử vẫy tay về phía Hạ Chí.
"Ừ."
Cô ném chiếc hộp trong tay cho anh. Hạ Chí nhanh tay nhanh mắt bắt lấy, cùng lúc đó tiếng xé vỏ ống hút vang lên.
Xa Ly Tử nheo mắt đầy thỏa mãn. "Ngon quá."
Sữa của Hạ Chí đều là sữa nhập khẩu, trong đó vị mà Xa Ly Tử thích nhất chính là socola, thơm ngọt nhưng không béo.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô không hiểu sao Hạ Chí lại cảm thấy hương vị lần này ngọt hơn xưa mấy phần.
Vẻ mặt của anh dịu đi, thoải mái tựa lưng vào ghế.
Đôi mắt màu lam nhạt, vẻ mặt mệt mỏi, mái tóc đen cùng với làn da trắng kết hợp với nhau tạo nên một loại khí chất vô cùng hấp dẫn.
Thời gian trôi qua Xa Ly Tử cảm thấy Hạ Chí càng trở nên khác biệt hơn so với trước đây. Người trong trí nhớ bất giác đã thay đổi, mang theo dáng vẻ trưởng thành.
Ngoài cảm giác hụt hẫng còn mang theo một vài cảm xúc khác lạ.
Xa Ly Tử không biết loại cảm xúc đó là gì nhưng cô cũng không hề ghét nó.
"Nhìn tớ làm gì?" Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên bên tai. Xa Ly Tử định thần lại như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ. Hạ Chí ngẩng đầu nhìn, trong đôi mắt đen của anh phản chiếu lại gương mặt Xa Ly Tử.
"Hạ Chí." Xa Ly Tử gọi anh với giọng điệu kinh ngạc.
"Ừ."
"Gần đây cậu trở nên đẹp trai hơn rồi."
"Thậm chí tớ không thể rời mắt mỗi khi nhìn cậu."
"..."
Đồ ngốc.
Hạ Chí thầm mắng trong lòng nhưng khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Anh dừng lại 1s rồi đưa hộp sữa lên môi nhập một ngụm nhầm che dấu tâm trạng. Dư quang thoáng nhìn thấy Xa Ly Tử vẫn đang nhìn mình không chớp mắt anh với tay vặn đầu cô sang hướng khác.
"Không được nhìn."
Xa Ly Tử mở to mắt, khi cô đang định thoát khỏi tay anh thì điện thoại vang lên, nhìn thấy id người gọi cô rất phấn khích.
"Alo! Tự Tự à, cậu đã chuẩn bị xong chưa?"
"Xin lỗi Ly Tử, có lẽ hôm nay tớ không thể đi cùng mọi người..." Bên tai vang lên giọng nói áy náy của Hoa Tự. Xa Ly Tử sững sờ.
"Ba mẹ đột nhiên muốn dẫn tớ tới đài thiên văn để ngắm mưa sao băng. Cậu biết không, khó khăn lắm bọn họ mới có thời gian ở cạnh nhau..." Hoa Tự lên tiếng giải thích.
Xa Ly Tử kịp phản ứng, vội vàng nói. "Không sao không sao, cha mẹ đương nhiên quan trọng hơn. Haha!!! Tự Tự, đi chơi vui vẻ nhé."
"Ừ, lần này thật sự xin lỗi cậu."
"Không sao mà. A...Bây giờ tớ có một cuộc gọi, không nói với cậu nữa. Tạm biệt nhá."
"Tạm biệt."
Tắt máy xong Hoa Tự nhìn đống bừa bộn trước mặt, ngoài cửa là tiếng động cơ của xe xen lẫn với tiếng cãi vã, trong đó từ ly hôn xuất hiện nhiều nhất.
Trên trán nổi lên những cơn đau dữ dội, cô đưa tay chạm nhẹ vào miếng gạc trắng, không cảm nhận thấy máu đang chảy ra cô mới thu tay.
Căn biệt thư to lớn yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo trên tường, giống như tần suất đập của nhịp tim.
Cô cụp mặt xuống, thần sắc như chết lặng.
Lần này chính là Vương Tiểu Hổ gọi tới. Xa Ly Tử chưa kịp mổ miệng thì đã nghe thấy cậu ta nói lời xin lỗi. "Xin lỗi bạn cùng bàn, mẹ tôi đột nhiên không cho đi. Bà ấy lo đi ra ngoài muộn như vậy sẽ không an toàn."
"Tôi biết rồi."
Xa Ly Tử tắt máy xong ngay cả khóe mắt cũng rủ xuống. Đôi vai cụp xuống như một chú cún bị bỏ rơi.
Khuôn mặt bầu bĩnh, trắng nõn tràn đầy thất vọng. Hạ Chí nhịn không được vỗ vỗ đầu cô.
"Không sao, vẫn còn bốn người mà."
"Đúng ha!!! Lạy trời, hi vọng Hiểu Đồng và Phi Minh sẽ không để tớ leo cây."
Xa Ly Tử lập tức phấn chấn, vội vàng gọi điện cho hai người kia. May mắn thay họ đã khởi hành, giờ đang trên đường tới chỗ tập trung.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến chuyện đi ngắm mưa sao băng mặt mày lại hớn hở trở lại.
Cô mở chiếc túi của mình, lần lượt giới thiệu những đồ vật và tác dụng của chúng cho Hạ Chí nghe.
Cuối cùng còn dặn dò anh lát nữa nhớ mang theo hai cái chăn, vì nhiệt độ ban đêm sẽ xuống thấp.
10h tối bốn người bọn họ đúng giờ tập hợp. Mỗi người đều trang bị đầy đủ, áo bông, quần bông và một chiếc ba lô lớn.
Núi Nam Sơn rất gần, ngay phía sau khu dân cư, đi bộ khoảng 10 phút là tới. Nơi đây được giữ gìn rất tốt, hai bến tam cấp có hàng rào ngay ngắn.
Leo đến lưng chừng núi mất khoảng 20 phút, mấy người đều khởi hành với hành trang nặng, tốc độ so với bình thường chậm hơn nhiều. Đi tới bãi cỏ Xa Ly Tử nói thì đã gần 11h
Bầu trời đầy sao bao la và đẹp đẽ dường như trong tầm tay, chưa kịp thưởng thức mấy người bắt đầu dỡ hành trang xuống.
Trực tiếp trải thảm yoga xuống bãi cỏ, sau đó phủ một lớp chăn bông, lấy đồ ăn vặt ra chồng chất lên nhau xem như làm gối.
Ngồi xuống lấy chăn quấn lên người, Xa Ly Tử vội vàng lấy hộp sữa chua nhấm nháp vài cái đầy thỏa mãn, tiếp đó là xé gọi thịt bò khô.
"Bữa tối cậu ăn chưa no à?" Lý Phi Minh thấy vậy thì trêu trọc. Hạ Chí khẽ cười. "Trước khi tới đấy cậu ấy còn uống một hộp sữa ở phòng tôi"
"Bây giờ đã là 11h rồi." Xa Ly Tử đếm từng ngón tay, ngôn từ chắc nịch.
"6h chiều ăn cơm tối, tính cho tới thời điểm hiện tại thì đã là năm tiếng trôi quá. Nếu đổi lại ban ngày thì bây giờ đã là bữa trưa."
"Đúng đúng, sao cậu không mang theo nhiều đồ ăn hơn..." Túi khoai tây chiên trong tay Tần Hiểu Đồng đã thấy đáy. Lý Phi Minh và Hạ Chí nhìn nhau lắc đầu đầy bất lực.
Mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm và ăn đồ vặt, cuối cùng là đánh bài. Lý Phi Minh nhìn xa trông rộng nên đã mang theo một bộ bài, bốn người vừa vặn tạo thành một nhóm, chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Sườn núi trống trải, đèn pin phát ra ánh sáng trắng, chiếc chăn bông trải rộng trên bãi cỏ, bốn người bọc chăn lông, một tay cầm bài một tay rút bài, đồ ăn vặt rải rác xung quanh, trên khuôn mặt tràn đầy ý cười.
Niềm vui giản dị mà vui vẻ.
Chơi gần một tiếng đồng hồ thì trời đã gần sáng, mấy người kết thúc công việc, vén chăn chui vào trong, chăm chú ngắm nhìn bầu trời đêm chờ mưa sao băng.
Song song nằm cạnh nhau, trong chăn rất nhanh đã nóng lên nhưng trên đỉnh đầu vẫn chẳng có gì thay đổi. Tần Hiểu Đồng ở bên cạnh lầm bầm. "Sao vẫn chưa xuất hiện..."
"Kiên nhẫn chờ một lát đi, cậu nhìn xem mọi người đều không vội mà." Xa Ly Tử nói, vươn tay chạm vào Hạ Chí.
"Đúng không Hạ Chí."
"Ừ." Hạ Chí nhìn bầu trời đầy sao, tư thế không thay đổi.
"Đừng vội, tôi xem tin tức thấy bảo phải rạng sáng mới có." Lý Phi Minh đang ngủ cạnh Hạ Chí nghe thấy lời này thì bổ sung thêm. Tần Hiểu Đồng trở nên yên tĩnh.
Bọn họ lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời, trên đầu là dày đặc những ngôi sao sáng chói, treo lơ lửng trên bầu trời đêm như những viên kim cương.
Bên dưới lớp chăn bông êm ái và thoải mái là những người bạn thân quen nằm cạnh nhau, bên tai là khoảng không gian yên tĩnh, vào đêm đông mọi thứ giường như rất đặc biệt.
Chẳng biết qua bao lâu, có lẽ là nửa giờ cũng có thể là mấy phút, đột nhiên một tia sáng xẹt qua trước mặt. Giống như pháo hoa nhanh chóng tan biến ở phía chân trời.
Ngay sau đó là hai ba và vô số tia sáng nối đuôi nhau mà tới, toàn bộ bầu trời được chiếu sáng. Rất nhiều ngôi sao băng xẹt qua bầu trời, rơi xuống như mưa, phía sau tràn ngập ánh sáng.
Bên tai vang lên một giọng nói đứt quãng, vẻ đẹp không có gì sánh kịp và cơ hội hiếm có khiến bọn họ phải ngước nhìn bầu trời, không nỡ chớp mắt.
"Chúa ơi..." Tần Hiểu Đồng kinh ngạc kêu lên, ngửa đầu nhìn trời không chớp mắt. Xa Ly Tử kích động nắm tay áo hai người bên cạnh.
"Thấy không thấy không...mưa sao băng đẹp quá..."
"Thấy rồi." Hạ Chí ấm giọng đáp lại. Anh nhẹ nhàng kéo tay áo rời khỏi tay Xa Ly Tử rồi từ từ nắm lấy tay cô.
Xa Ly Tử cứng đờ người, trong chăn ấm áp vô cùng, ngay cả những ngón tay của anh cũng mang theo hơi ấm. Cô cảm nhận thấy Hạ Chí hơi mở bàn tay sau đó luồn qua từng ngón tay của cô.
Mười ngón tay thân mật đan vào nhau, hai lòng bàn tay ấm áp áp vào nhau.
Trái tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, đập thình thịch thình thịch.
Ngay cả thân thể cũng không khỏi run rẩy.