Chương 25

Sau kỳ nghỉ hè là lúc bắt đầu năm học lớp 11, khối xã hội và tự nhiên chính thức chia lớp, một số người đã chuyển ra khỏi lớp, trong đó có Xa Ly Tử.

Hầu hết các lớp mới đều có những gương mặt xa lạ, Xa Ly Tử đột nhiên cảm thấy hụt hẫng. Cô ngơ ngác nằm xuống chỗ của mình, bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên ở cửa.

"Tiếu Tiếu—"

"Tiểu Đồng!" Xa Ly Tử đứng thẳng người. Tần Tiểu Đồng đang đứng ở cửa, nhiệt tình vẫy tay với cô.

Cô ấy hào hứng chạy đến ngồi cạnh Xa Ly Tử, cả hai trò chuyện với nhau, cảm giác hụt

hẫng và xa lạ biến mất ngay lập tức.

Cuộc sống dường như đã khác trước, đều ở chung một tòa nhà nhưng khó có thể thân thiết như trước. Nửa tháng sau khi bắt đầu năm học, số lần Xa Ly Tử, Hoa Tự, Vương Tiểu Hổ gặp và trò chuyện với nhau rất ít.

Khoảng cách thời gian là một khoảng cách vô hình. Xa Ly Tử dần dần gặp được một nhóm bạn mới, những người khác cũng đang dần thay đổi, chỉ có Hạ Chí nghiện game trông vẫn như trước.

Nói chỉ có là vì chủ đề nói chuyện giữa hai người ít, nhưng điều này chẳng ảnh hưởng đến tình bạn của họ.

Đây là niềm an ủi duy nhất dành cho Xa Ly Tử.

Khối xã hội tương đối nhàm chán, khi tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao vang lên Xa Ly Tử nóng lòng chạy ra khỏi lớp, nằm trên lan can hành lang cùng Tần Tiểu Đồng nhìn trời xanh, uể oải nói.

Cô chưa bao giờ để ý đến việc học của mình, Nhất Trung là trường trọng điểm, chỉ cần giữ vững điểm trung bình thì việc trúng tuyển đại học không phải vấn đề lớn.

Phạm Nhiêu Nhiêu không mong cô nổi bật, chỉ cần cô có thể vào đại học, lựa chọn tương lai như thế nào là tùy cô, dù sao hai người cũng chỉ có một đứa con gái.

Xa Ly Tử cuối cùng cũng thoát khỏi lớp học, tham lam hít thở bầu không khí trong lành, nhìn mọi người ra vào trên hành lang sân chơi bên dưới.

Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại.

Hai người đi cạnh nhau ở tầng dưới trông rất quen, Xa Ly Tử nhìn kỹ vài giây thì biết chắc đó là Hạ Chí.

Khóe miệng cô nở nụ cười, đang định vẫy tay gọi thì đột nhiên thấy động tác cầm sách của Hứa Tự run lên, Hạ Chí nhanh chóng đỡ cô.

Hứa Tự ngẩng đầu, cong khóe miệng nhìn anh. Hạ Chí cụp mắt đáp lại, hai người cười với nhau.

Xa Ly Tử đờ đẫn ánh mắt, cảm thấy mất mát.

Buổi tối về nhà cô hỏi chuyện về Hứa Tự, vẻ mặt Hạ Chí không chút thay đổi, anh chỉ nói những câu giống như như trước. Xa Ly Tử khịt mũi, không nói thêm lời nào nữa.

Vào tháng 10, hơn một tháng sau ngày tựu trường trong lớp bất ngờ chuyển tới người mới. Một cậu học sinh khôi ngô đứng trên bục giảng, khi cười lộ ra hai hàng răng trắng, khiến mọi người không khỏi lóa mắt.

"Oa! Tiếu Tiếu! Cậu ấy đẹp trai quá." Tần Hiểu Đồng kích động kéo tay áo cô bắt đầu lắc lư. Xa Ly Tử bất đắc dĩ nhìn cô ấy.

"Tạm được, tỏa sáng hơn ánh nắng một chút..."

"Tớ thích chàng trai nắng ấm này—" Tần Hiểu Đồng đan hai tay vào nhau, nhìn trên bục giảng với khuôn mặt hoa si. Xa Ly Tử lắc đầu.

"Xin chào mọi người, tôi tên là Lý Phi Minh. Tôi thích chơi bóng, chạy và bơi lội, hy vọng chúng ta sẽ sống chung vui vẻ trong tương lai."

Bạn học mới đang giới thiệu bản thân trên bục giảng, nụ cười khiêm tốn của cậu ta rất câu người. Quả nhiên bên tai lại vang lên câu.

"Quá đẹp trai."

Sau khi giới thiệu bản thân, cậu ta được xếp vào chỗ ngồi ở cuối lớp học, vừa vặn chung với nhóm của Tần Hiểu Đồng, khoảng cách cũng chỉ có hai hàng.

Xa Ly Tử thấy cả tiết học lưng cô ấy đều ưỡn thẳng, ngay cả phần tóc đuôi ngựa được buộc ngẫu nhiên cũng được tháo ra và chải kỹ bằng các ngón tay rồi buộc gọn gàng.

"..."

Ngay khi tiếng chuông báo giờ tan học vang lên, lớp học trong phút chốc sôi động hẳn lên, tấm lưng thẳng tắp của Tần Hiểu Đồng lập tức thả lỏng. Lúc cô ấy đang định quay đầu nói gì đó với Xa Ly Tử đột nhiên nhìn thấy bạn học mới đi tới.

Cô ấy mở to mắt, hét lên một cách thầm lặng với Xa Ly Tử.

Một giọng nam mượt mà, tươi cười vang lên bên tai.

"Tiếu Tiếu?"

"A?" Xa Ly Tử ngơ ngác ngẩng đầu lên, ngây người nhìn cậu ta, bàn tay bị Tần Hiểu Đồng nắm chặt đã đau rồi.

"Cậu không nhớ gì à? Tôi là Tiểu Minh..." Bạn học mới tràn đầy nụ cười, trong đôi mắt cong cong mang theo màu sắc quen thuộc. Xa Ly Tử cẩn thận nhìn cậu vài giây, rồi sững sờ.

"Không thể! Tiểu Minh..." Xa Ly Tử khoa tay múa chân, không thể tin nổi.

Khi còn nhỏ, trong khu có một cậu bé tên là Tiểu Minh. Cậu ấy chơi với cô rất tốt, nhưng Tiểu Minh lại là một tên béo!

"Tớ lớn rồi, bởi vậy mà càng ngày càng gầy." Lý Phi Minh đưa tay xoa đầu Xa Ly Tử, nở nụ cười rạng rỡ: "Cậu ngày càng lùn nhỉ, nhưng được cái khuôn mặt vẫn giống hệt hồi nhỏ, haha. "

Các đường nét trên khuôn mặt cô đã nảy nở hơn, tuy khuôn mặt nhỏ hơn nhưng nó vẫn rất khớp với diện mạo trong trí nhớ.

Xa Ly Tử mỉm cười khi nghe thấy câu này, cảm giác xa lạ được xua tan, hiện lên vài phần quen thuộc.

"Sau khi chuyển đến Bắc Thành cuộc sống của cậu thế nào?"

"Rất tốt. Thi đại học cần địa chỉ nguyên quán nên ba đã kêu tớ đến đây trước một năm để làm quen."

"Tôn Vũ, Triệu Tương và những người khác vẫn ở đó chứ?" Ghế sau không có ai, Lý Phi Minh ngồi xuống đó.

Xa Ly Tử quay đầu trả lời. "Họ dọn đi nơi khác rồi, giờ chỉ còn Triệu Tương, Lý Phương, Hạ Chí và tôi."

"Ừ, tôi rất nhớ những ngày chúng ta cùng nhau nô đùa, câu cá, chơi trò chơi. Cậu có nhớ không, hồi đó hai ta đều là đại ca."

"Đúng, đúng!" Xa Ly Tử cười, hưng phấn nói: "Tớ là thủ lĩnh của băng đảng lớn, cậu là thủ lĩnh của băng đảng thứ nhỏ!"

Hai người trò chuyện vui vẻ cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, khi cậu ta rời đi Tần Hiểu Đồng lập tức bùng nổ.

"Xa Ly Tử!!!"

"Sao cậu đi đâu cũng có trúc mã vậy hả!" Cô ấy phát điên lên, có người chưa từng có lấy một trúc mã, chẳng hạn như cô. Một số người lại có tận hai người, mà họ đều rất đẹp trai!

"Tớ hoàn toàn không nhận ra..."Xa Ly Tử đang xuất thần nhưng ánh mắt lại hiện lên sự phấn khích, chuyện lâu ngày gặp lại luôn khiến mọi người vui mừng.

Tuổi thơ trong ký ức của cô tượng trưng cho vẻ đẹp, vì vậy con người thời đó được nhìn nhận một cách khác biệt. Xa Ly Tử nhớ rằng, trước khi Hạ Chí chưa đến cô và Phi Minh là bạn chơi thân nhất.

Cậu ta mang dáng dấp mạnh mẽ, ai nhìn cũng sợ hãi, nhưng Tiểu Minh thế này chỉ nghe lời cô. Cho nên, trong mắt bọn trẻ Xa Ly Tử là chị cả, rất được kính trọng.

Sau đó, khi cô đưa Hạ Chí gia nhập, Tiểu Minh ăn dấm dúi dụi mấy ngày. Cuối cùng, khi họ dần dần quen nhau cậu ta lại dọn đi nơi khác.

"Hừm, cậu đúng là phúc hắc." Tần Hiểu Đồng ậm ừ bất mãn.

Buổi trưa Xa Ly Tử dẫn Lý Phi Minh đến nhà ăn, trong suốt quá trình này Tần Hiểu Đồng luôn trầm mặc nhẹ nhàng, không giống như khi ở một mình với cô.

Cả ba người vừa trò chuyện vừa ăn cơm trong không khí hòa thuận, họ là những người sôi nổi, mỗi lời nói ra đều tràn ngập tiếng cười. Xa Ly Tử thích thú đến mức vai rung lên vì cười.

Khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt cong thành hai vầng trăng khuyết nhỏ.

Cách đó không xa Hứa Tự đang bưng một cái đĩa, tựa như tùy ý nói chuyện với người bên cạnh.

"Ly Tử hình như đã gặp được những người bạn mới. Thật tốt, mỗi ngày cậu ấy trôi qua đều rất hạnh phúc."

Hạ Chí nhìn theo ánh mắt cô ấy thấy ba người đang trò chuyện vui vẻ, trong đó nụ cười trên mặt Xa Ly Tử tỏa sáng hơi quá.

Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng, bầu không khí xung quanh Hạ Chí chợt chùng xuống.

Sau khi tan học Xa Ly Tử và Lý Phi Minh cùng nhau xuống lầu, hiện tại cậu ta đang ở nhà một người dì gần trường, đi bộ khoảng mười phút thì tới. Xa Ly Tử gợi ý cậu mua một chiếc xe đạp.

"Tôi đi trước—" Xa Ly Tử vẫy tay với cậu ta. Lý Phi Minh gật đầu với một nụ cười, mắt cậu ta rơi vào bãi đậu xe phía sau cô không xa, đột nhiên hỏi.

"Kia có phải là Hạ Chí không?"

"Ừ." Xa Ly Tử liếc nhìn một cái. "Chúng tôi là hàng xóm, ngày nào cũng đi học cùng nhau."

"Để tôi đi qua chào hỏi một tiếng."

"Ok." Xa Ly Tử đi chung với cậu ta.

Hạ Chí nhìn thấy Xa Ly Tử nhảy tới, khẽ mỉm cười, theo sau là người con trai ăn cơm với cô vào buổi trưa.

Sự bất mãn bị đè nén cả buổi chiều sắp bộc phát, Hạ Chí nhìn chằm chằm nơi đó, ánh mắt tối sầm.

"Hạ Chí!" Xa Ly Tử nhanh chóng đến bên anh, phấn khích vẫy tay rồi kéo tay áo người phía sau, nhiệt tình giới thiệu: "Cậu nhớ cậu ấy không? Cậu ấy là Tiểu Minh!

Tiểu Minh? Hạ Chí suy nghĩ vài giây rồi nhanh chóng nhớ ra.

Khi đó trong đám trẻ con có một người mập mạp, đối với anh luôn mang thù địch, hình như tên của cậu ta là Tiểu Minh.

Tâm trạng của Hạ Chí trở nên tồi tệ.

"Ồ." Anh liếc qua Xa Ly Tử, dừng trên người đang mỉm cười phía sau, nhẹ nhàng gật đầu.

"Đã lâu không gặp."

"Cậu không thay đổi mấy nhỉ." Lý Phi Minh nhìn anh: "Lúc nhỏ cậu rất đẹp trai, bây giờ vẫn giữ vững phong độ như vậy.".

"Cậu thì thay đổi khá nhiều rồi đấy." Hạ Chí nhìn cậu ta. "Tôi không ngờ đứa trẻ mập mạp lúc xưa nay đã giảm cân trở thành một hotboy."

"Phải nói hồi đấy tôi rất béo thì đúng hơn." Lý Phi Minh mỉm cười rồi liếc nhìn Xa Ly Tử, nói lời chào tạm biệt với bọn họ.

"Tôi về trước đây, ngày mai gặp lại."

"Mai gặp." Xa Ly Tử vẫy tay với cậu ta, vừa xoay người đã bắt gặp ánh mắt của Hạ Chí.

Khuôn mặt lạnh băng, ánh mắt lạnh lùng, lúc này đang nhìn cô thật sâu. Xa Ly Tử không khỏi rùng mình.

"Có chuyện gì vậy?" Cô thận trọng hỏi. Hạ Chí chú ý tới ánh mắt của cô, ánh mắt lóe lên rồi trở lại như thường.

Chỉ là luồng khí lạnh lẽo xung quanh anh không hề thuyên giảm chút nào.

"Không có chuyện gì." Nói xong thì bước lên xe. Xa Ly Tử nhanh chóng đuổi theo, trên con đường rộng rãi hai người đạp xe cạnh nhau.

"Sao đột nhiên cậu ta lại tới đây?" Hạ Chí cất tiếng hỏi. Thấy anh chủ động lên tiếng Xa Ly Tử hơi yên tâm, nhanh chóng giải thích: "Tiểu Minh sắp thi đại học ở đây nên quay về trước để thích nghi với môi trường."

"Học chung lớp với cậu?"

"Ừ, hôm nay mới tới. Lúc đầu tớ cũng không nhận ra, không ngờ Tiểu Minh thay đổi nhiều như vậy!"

"Ai cũng nói phụ nữ 18 thay đổi, hóa ra đàn ông 18 cũng thay đổi..."

"Xa Ly Tử." Hạ Chí cắt ngang lời luyên thuyên của cô.

"Cậu có cảm thấy cậu ta đẹp trai không?"

"Hả?" Xa Ly Tử hơi sửng sốt rồi nghiêm túc suy nghĩ: "Một chút, dù sao thì khi còn bé cậu ta là một người mập mạp..."

"Vậy theo cậu thì cậu ta hay tớ đẹp trai?" Hạ Chí hỏi.

"Hạ Chí!" Xa Ly Tử sửng sốt: "Mấy thứ này cậu cũng quan tâm à."

"Nói đi." Hạ Chí lạnh lùng phun ra một chữ.

"Cậu biết đấy..." Xa Ly Tử cố gắng sắp xếp từ ngữ.

"Tớ không phải người chỉ nhìn mặt, cho nên..."

"Hả?" Hạ Chí nhìn cô chằm chằm, con ngươi đen đẹp đẽ, lạnh lùng sâu thẳm không thấy đáy.

"Cậu đẹp trai." Xa Ly Tử trả lời mà không chút do dự.

Tác giả có chuyện muốn nói: Xa Ly Tử: Tôi sợ chết