Chương 24

"Cậu muốn học xã hội?" Anh cúi nhặt chiếc cốc rồi quay đầu hỏi cô, vẻ mặt mơ hồ.

Xa Ly Tử sững sờ gật đầu. "Ừ."

"Tớ đã nghiêm túc nghĩ về chuyện này, vẫn cảm thấy khối xã hội phù hợp với mình hơn."

"Ồ." Hạ Chí đáp lại bằng vẻ mặt bình thường, xoay người tiếp tục nhìn quyển sách trên bàn nhưng mãi mà không lật trang.

Trên đường về nhà Hạ Chí trở nên im lặng hơn trước. Xa Ly Tử nói vài câu anh mới miễn cưỡng đáp lại. Vừa đến cửa nhà Hạ Chí đã vẫy tay chào tạm biệt cô. "Tớ đi trước đây."

"Này - Hạ Chí."

"Hả?" Anh dừng chân, hơi nghiêng đầu.

"Cậu...không muốn tớ học xã hội à." Xa Ly Tử ngập ngừng hỏi anh.

Hạ Chí nhìn cô ấy bằng vẻ mặt nghiêm túc. "Tớ tôn trọng sự lựa chọn của cậu."

"Được." Xa Ly Tử gật đầu, hơi cụp mắt xuống, bước lên xe đi về phía trước: "Vậy tớ về nhà đây, tạm biệt."

Bóng dáng cô biến mất trước mặt nhưng Hạ Chí vẫn đứng im ở đó.

Mấy giây sau, anh khẽ thở dài rồi đẩy xe vào nhà.

Hoàng hôn như lửa, bầu trời sáng chói. Sau khi ăn cơm chiều Hạ Chí đi dạo ngoài sân, đột nhiên bên tai vang lên vài tiếng mèo kêu meo meo.

Anh suy nghĩ trong hai giây trước khi bước tới.

Đi ngang qua một cây lớn xanh tươi, phía trước có hàng rào, bên rìa mọc nhiều cỏ dại tươi tốt, ba bốn chú mèo con với bộ lông sặc sỡ tụ tập chờ được cho ăn.

Có một cô gái đang ngồi xổm ở đó. Cô mặc đồng phục học sinh, tóc đuôi ngựa buộc lỏng sau đầu buông thõng xuống, nhẹ nhàng đến kỳ lạ.

Cô đang đổ phần thức ăn còn lại trong bát vào một cái chậu nhỏ đã hư hỏng, lũ mèo con lập tức lao lên, vùi đầu ăn.

Xa Ly Tử bất động nhìn chúng, đưa tay vuốt ve một cách nhẹ nhàng.

"Này." Hạ Chí đột nhiên lên tiếng.

Cô quay đầu ngay nhìn với ánh mắt kinh ngạc. "Sao cậu lại ở đây?"

"Tớ nghe thấy tiếng mèo kêu, đoán chừng cậu đang ở đây cho chúng ăn." Hạ Chí đút hai tay vào túi quần đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lùng nhưng vẻ mặt thì rất dịu dàng.

Anh bước đến, cúi xuống trước mặt Xa Ly Tử, sau đó nhặt một miếng chân giò hun khói ở bên cạnh, bóc ra trêu chọc lũ mèo. "Cậu trộm đồ ăn của dì à?"

"Ăn trộm cái gì? Là lấy đi, cậu hiểu không?" Xa Ly Tử trừng mắt với anh rồi chăm chú nhìn lũ mèo con đang ăn.

Hạ Chí nghiêng đầu nhìn vẻ mặt tập trung của cô, nụ cười dần hiện lên trong mắt.

"Nếu sau này cậu không ở đây thì chúng phải làm sao?" Anh vừa cho mèo ăn vừa hỏi.

Xa Ly Tử hơi suy nghĩ rồi trả lời. "Khi đó chúng đã trưởng thành, chắc chắn sẽ sống sót thôi."

Hạ Chí không nói gì, hai người yên lặng nhìn mèo con trước mặt, một lúc sau anh mới lên tiếng. "Mỗi lần lấy đồ ăn thừa trong nhà, ba mẹ cậu không phát hiện ra sao?"

Xa Ly Tử đặt tay lên đầu gối, chống cằm nhìn chằm chằm phương xa, chậm rãi nói: "Mẹ tớ là người rất cẩu thả, sao có thể để ý một chuyện nhỏ như vậy."

"Thảo nào..." Hạ Chí cười thầm.

"Sao?" Xa Ly Tử nhìn anh với vẻ lo lắng.

"Thảo nào cậu cẩu thả như vậy! Hóa ra là do di truyền."

"Hừ, đáng ghét." Xa Ly Tử đá anh.

Hai người cùng cười rồi lại trầm mặc. Sau khi ăn xong mèo con chậm rãi đi tới, ngoan ngoãn để Xa Ly Tử vuốt ve.

Hạ Chí nhìn chằm chằm động tác của cô, nhỏ giọng hỏi. "Cậu thực sự quyết định học khối xã hội?"

"Ừm."

"Vậy thì sẽ rất khó để cậu gặp tớ thường xuyên khi đến trường." Anh buông lời đùa giỡn.

Xa Ly Tử trừng anh, tỏ vẻ chả sao. "Mỗi sáng sớm hay tối muộn đều gặp, vẫn chưa đủ hả..."

"Những người còn lại trong lớp, cậu sẽ không được gặp đâu." Giọng điệu của Hạ Chí dịu đi một chút, cố ý che đậy sự mất mát. Xa Ly Tử thật sự không phát hiện ra.

"Ồ, mặc dù không nỡ xa Hoa Tự và Tiểu Hổ nhưng tớ không thể làm gì được. Vật lý và Hóa học là kẻ thù tự nhiên của tớ." Xa Ly Tử thở dài, nói một cách yếu ớt.

Hạ Chí hoàn toàn không nói nên lời.

"Được rồi..." Anh chán nản thở dài. "Vậy tớ về trước đây."

Mẫu đơn dành cho khối tự nhiên và xã hội đã được gửi đi nhanh chóng, lớp học sôi nổi hẳn lên. Xa Ly Tử trịnh trọng điền vào dòng chữ trên đó, còn Hạ Chí thì sững sờ nhìn mẫu đơn trên tay.

Tối hôm đó, trên bàn ăn của nhà họ Hạ không khí rất yên bình, chỉ có tiếng bát đũa vang lên. Hạ Chí đột nhiên cất tiếng. "Ba mẹ, hai người nghĩ gì về việc con học khối xã hội?"

Hạ Vân Kỳ lập tức đặt chiếc đũa trong tay xuống, nghiêm mặt: "Con nói cái gì?"

Phương Viện hoảng sợ đặt cái bát trên tay xuống, vẻ mặt đầy lo lắng: "Con trai, mẹ không nghe nhầm đấy chứ?"

Điểm của Hạ Chí rất tốt, lúc nào cũng đứng nhất lớp, từ trước tới nay chưa bao giờ khiến hai người phải nhọc lòng, vậy nên họ không hề can thiệp vào chuyện anh chơi game. Hai người họ không đặt ra quá nhiều quy định, nhưng việc chọn khối xã hội và tự nhiên là chuyện hoàn toàn khác nhau.

Mặc dù điểm của anh khá tốt nhưng những bài thường được điểm tuyệt đối đều thuộc về Vật lý và Toán, chẳng hạn như Ngữ văn thường được kéo lên nhờ những môn kia. Huống hồ, lần trước anh từng tham gia cuộc thi Toán học và giành được thứ hạng cao.

Cô giáo chủ nhiệm gọi tới nói với bọn họ rằng, nếu lớp 11 anh vẫn giữ vững phong độ thì việc được cử đi học không có vấn đề gì.

Vậy tại sao lại muốn học khối xã hội.

Hạ Chí nghe vậy cũng im lặng, mấy giây sau nhẹ nhàng nói: "Không có chuyện gì."

Giọng nói rơi xuống, anh cúi đầu tiếp tục ăn.

Phương Viện và Hạ Vân Kỳ nhìn nhau, nén nỗi lo lắng.

May mắn thay Hạ Chí đã không đề cập đến vấn đề chuyển sang khối xã hội thêm lần nào nữa, sau khi biểu mẫu được nộp lên cả hai đều thấy nhẹ nhõm hẳn.

Thời tiết đang trở nên nóng nực, kỳ thi cuối kỳ kết thúc và kỳ nghỉ hè sắp đến. Trong thời gian này Xa Ly Tử nghiện tiểu thuyết võ hiệp, trong một lần bất chợt cô đã đăng ký tham gia một lớp đào tạo taekwondo.

Nghe xong, Hạ Chí nhìn cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt kỳ quái, chậm rãi nói: "Xa Ly Tử, với cơ thể này cậu muốn đi làm bao cát cho người ta tập luyện đúng không?"

Xa Ly Tử đập tay vào ngực anh, hung hăng hét lớn. "Để cho cậu xem Lưu Phi Tuyền của tớ uy lực cỡ nào!"

"..." Đây có lẽ là thiểu năng trí tuệ.

Mùa hè ngập tràn sắc xanh và hương vị dưa hấu đã bắt đầu. Mỗi ngày Xa Ly Tử đều đạp xe đến và đi từ phòng tập Taekwondo về ngôi nhà của mình một cách tràn đầy năng lượng, còn Hạ Chí cả ngày đều ở nhà ngồi gõ máy tính.

Thời gian trôi nhanh, khi hai người gặp lại nhau chợt có cảm giác hội ngộ sau một thời gian dài vắng bóng, bất giác thấy vui và gần gũi hơn.

Vào lễ thất tịch, khu phố tổ chức hoạt động mời các hộ gia đình đến ăn trái cây, thưởng thức ánh trăng ở quảng trường, đồng thời giao lưu với những người hàng xóm.

Các em nhỏ cũng đến chung vui, không khí hòa đồng.

Những chiếc đèn l*иg lớn màu đỏ được treo trên cây bên cạnh quảng trường, những chiếc đèn l*иg nhỏ nhấp nháy vui vẻ, bầu trời đầy sao trong đêm tối vô cùng đẹp mắt.

Trong khoảng một tháng trở lại đây cả hai chỉ gặp nhau vài lần, hoặc là Xa Ly Tử tình cờ đi dạo sau bữa tối, hoặc Hạ Chí nhìn thấy cô ra ngoài mua nước tương, tùy tiện chào hỏi vài câu rồi từng người rời đi.

Giống như lâu lắm rồi chúng ta mới ngồi lại với nhau như thế này.

"Ngày nào cậu cũng chơi game hả?" Xa Ly Tử hỏi. Hạ Chí khẽ ậm ừ.

Anh đang ngồi trên ghế, vai buông thõng, đôi chân dài miên man vắt chéo lên nhau, lông mày và mắt lộ rõ

vẻ mệt mỏi, sắc mặt càng ngày càng nhợt nhạt, môi cũng nhạt đi một chút.

Khắp người có một cảm giác không tên, một sức hút kỳ lạ khiến Xa Ly Tử có chút rung động.

"Sắc mặt tái nhợt, chắc sẽ không chết vì thức khuya quá độ đấy chứ?" Xa Ly Tử nghiêng người, nhìn chằm chằm mặt anh đầy lo lắng. Hạ Chí nhìn cô một cái.

"Cậu đen rồi." Anh nhẹ nhàng thốt ra một câu.

Xa Ly Tử ôm mặt, mở to mắt. "Thật hả! Toàn thân tớ chỉ có ưu điểm duy nhất là da trắng! Làm sao bây giờ?"

Hạ Chí lạnh lùng liếc cô rồi phun ra hai chữ. "Làm gỏi."

Xa Ly Tử tức giận đẩy anh ra. Hạ Chí nghiêng người sang một bên, cười hai tiếng, cả người trở nên sống động, không còn cảm giác tái nhợt và suy sụp như trước.

"Bây giờ cậu quá yếu." Xa Ly Tử chọc vào cánh tay bằng phẳng của anh, nói với giọng lanh lảnh. Hạ Chí cụp mắt xuống, nắm lấy ngón tay cô rồi ném sang một bên.

"Đừng động tay động chân."

Xa Ly Tử cũng không khó chịu, ngược lại còn nghiêng người nhìn anh rất nghiêm túc: "Cậu như này không được đâu, sao không theo tớ chạy bộ mỗi ngày."

"Buổi tối chạy bộ khá thoải mái, qua bờ sông công viên bên kia. Hôm nào cũng có nhiều người dắt chó đi dạo chạy bộ ở đó. Nếu ngày nào cũng ở nhà cắm mặt vào máy tính thì chắc chắn thể lực của cậu sẽ không phát huy được tác dụng, sau một thời gian dài cơ thể sẽ không chịu được..."

Cô ngồi đó lẩm bẩm, Hạ Chí cắt ngang.

"Ok."

"Hả?" Xa Ly Tử lặp lại với vẻ mặt nghi ngờ.

"Tớ nói ok, tới lúc đó cậu tới nhà gọi tớ."

Xa Ly Tử đột nhiên nở một nụ cười, gật đầu lia lịa.

Buổi chiều ngày hôm sau, bầu trời đầy mây đỏ. Hạ Chí đang đánh nhau kịch liệt thì bên ngoài vang lên giọng nói của Xa Ly Tử

"Hạ Chí, Hạ Chí—" Giống như mọi buổi sáng, giọng nói tràn trề năng lượng, vang vọng trên không trung, kinh nghiệm lâu năm đã khiến anh lập tức nhảy ra khỏi trò chơi.

"Hôm nay đến đây thôi." Anh sắp xếp bàn và chuẩn bị offline thì Tiểu Mễ ngay lập tức gọi. "Này, hôm nay nghỉ sớm làm gì vậy?".

Trong tháng qua, mấy người đã hợp sức để ghi điểm, họ gần như phát triển một loại ăn ý ngầm, Hạ Chí chưa bao giờ vắng mặt vì bất kỳ lý do gì.

"Chạy bộ." Sau khi Hạ Chí trả lời, chợt nghĩ đến lời nói của Xa Ly Tử trong mắt anh càng thêm ý cười.

"Rèn luyện thân thể."

-

Đi xuống lầu, ánh nắng dịu nhẹ buổi chiều chiếu qua vẫn còn chút chói mắt, Hạ Chí hơi nheo mắt.

Xa Ly Tử đang đứng cách đó không xa. Hôm nay cô mặc bộ đồ thể thao màu trắng, quần short, áo ngắn tay rộng rãi, giày thể thao màu hồng, đầu đội mũ lưỡi trai.

Đôi chân cô gái thẳng tắp, thon thả, trắng nõn và mềm mại khiến người ta không thể rời mắt.

Hạ Chí bình tĩnh đưa mắt đi chỗ khác.

"Sao cậu lại mặc thế này?" Xa Ly Tử thấy anh mắt lập tức sáng lên, trầm giọng than thở.

Ngày thường anh ở nhà rất giản dị, chỉ có áo phông trắng kết hợp quần dài màu xám, mà lúc này anh mặc có hơi nghiêm túc, trông không giống đang chạy bộ mà giống đang dắt chó đi dạo.

"Đi thôi." Hạ Chí giật nhẹ ngọn tóc đuôi ngựa của cô, cất bước đi về phía trước, hai tay đút túi quần, ung dung thản nhiên. Xa Ly Tử đi theo sau, bụm miệng.

Có rất nhiều người trong công viên, người già dắt chó đi dạo, các cặp vợ chồng thì tản bộ, ngoài ra còn có cả trẻ em và thanh thiếu niên giống như họ.

Cạnh bờ sông có một con đường lớn, bên cạnh có một bãi cỏ rộng, thưa thớt người ngồi nghỉ ngơi, hàng cây rợp bóng vừa che khuất ánh hoàng hôn oi bức.

Nước sông được nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn, lấp lánh, tỏa ra ánh sáng chói mắt, gió thoảng mùi nắng.

Hạ Chí hơi ngẩng đầu lên, hít vào hai hơi không khí trong lành.

Xa Ly Tử giật mạnh góc áo của anh, giọng nói mang ý cười, như từng lớp ánh nắng chói chang bên tai.

"Sao? Có phải thoải mái hơn việc bị nhốt trong phòng không?"

"Ừ, rất thoải mái."

Hạ Chí quay đầu nhìn khuôn mặt tươi cười kia, ý nghĩa đen tối tích tụ trong cơ thể đã lâu không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, từng chút một bị trục xuất ra ngoài không chút lưu tình.

Cuộc sống buồn tẻ trở nên sống động bởi vì cậu.