Xa Ly Tử vui vẻ trở về với Hạ Chí sau khi ăn xong, trên đường về nhà anh mua cho cô rất nhiều sữa chua.
Gió đêm hiu hiu, không khí hơi mát mẻ. Xa Ly Tử ngồi ở phía sau, vừa uống sữa vừa đung đưa chân, sự sung sướиɠ đạt đến 100%.
Cô thầm thề trong lòng sau này nhất định sẽ đối xử tốt với Hạ Chí.
Xa Ly Tử thực hiện lời thề này vào ngày hôm sau, khi cùng Hạ Chí đi học vào buổi sáng, cô đã mang cho anh một chai sữa chua.
"Cho cậu." Xa Ly Tử đưa đồ trong tay cho anh.
Hạ Chí nhướng mày kinh ngạc: "Cho tớ?"
Phải biết rằng tính chiếm hữu của Xa Ly Tử đối với sữa chua đã đến mức điên cuồng, có chai nào cô cũng giấu đi, bảo vệ nó một cách chặt chẽ, giống như một chú chuột nhỏ đang bảo vệ nguồn lương thực dự trữ cho mùa đông mà nó đã làm việc rất vất vả để có được.
"Ừ!" Cô sốt sắng gật đầu.
Hạ Chí được sủng mà lo sợ.
"Cảm ơn." Anh cầm lấy chai sữa chua màu xanh nhạt từ tay Xa Ly Tử, nhờ đó mà tâm trạng cả ngày hôm đó của anh vô cùng tốt.
Trong giờ học, Xa Ly Tử tiếp tục được gọi lên trả lời câu hỏi. Tuy nhiên, sau quá trình rèn luyện gần đây cô đã quen với việc nhìn bị chằm chằm như thế này, bị mắng một hồi cô chỉ biết chẹp miệng khó chịu, tâm trạng cũng không bị ảnh hưởng nhiều.
Sau giờ học, cô vẫn mang bộ dáng vô tâm phế phổi, cười nói đùa giỡn với những người bên cạnh.
Tô Hiểu Khinh thu hồi ánh mắt.
Tiết học cuối cùng của buổi chiều là thể dục, giáo viên bảo các học sinh tập trung quanh sân thể dục chạy vài vòng rồi cho mọi người tự do vận động.
Các bạn nam đi chơi bóng rổ, các bạn nữ thảo luận rất lâu cuối cùng quyết định đánh cầu lông và nhảy dây.
Phòng dụng cụ ở phía sau tòa nhà dạy học. Tô Hiểu Khinh đã nhờ Xa Ly Tử và hai cô gái khác cùng đi lấy dụng cụ.
Sau khi rời khỏi sân thể dục, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều đã vào lớp, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng đọc to từ trong lớp vang vọng ra.
Phòng dụng cụ rất cũ, cùng với lối kiến trúc cổ xưa, trên tường cũng đã có những mảng bong tróc. Căn phòng này nằm sát hàng rào của trường, xung quanh là đất hoang. Cô gái cầm đầu lấy chìa khóa ra mở cửa.
Tiếng mở khóa giòn giã vang lên, cánh cửa được đẩy ra, đứng bên ngoài vẫn có thể nhìn rõ đồ đạc bên trong. Khung sắt cao treo đầy dụng cụ thể thao, trên mặt đất loang lổ xi măng. Vì cửa sổ nhỏ nên căn phòng hơi tối.
Cả ba bước vào.
Họ không biết dây nhảy và vợt cầu lông ở đâu nên đã chia ra tìm trên giá. Xa Ly Tử đang chăm chú nhìn đống đồ dùng thì đột nhiên nghe thấy âm thanh giòn tan quen thuộc bên cửa.
Cả căn phòng bỗng tối sầm.
Cô hoảng sợ, vội vàng bước ra khỏi dãy giá dụng cụ thì thấy cánh cửa đóng chặt.
Một nỗi sợ hãi vô định dâng lên. Xa Ly Tử ngay lập tức bước tới lắc mạnh, cánh cửa sắt bị cô kéo mạnh nhưng vẫn vô ích.
"Có ai không?!"
"Tôi bị nhốt bên trong!"
"Lý Sa! Trần Khê! Các cậu vẫn ở đó chứ?!"
Xa Ly Tử hét lên, bên tai vang vọng tiếng của bản thân, hoảng hốt bối rối, trống vắng đến có chút không chân thực, không gian yên tĩnh khiến cho cô có ảo giác chỉ còn mình cô đơn trên thế giới.
Xa Ly Tử thất thần quay lại, cả căn phòng im lặng, tối tăm và u ám, giống như một con quái vật vô danh đang lẩn trốn.
Cô cố gắng hết sức để kìm nén sự sợ hãi trong lòng, đưa tay lên liếc nhìn đồng hồ, cách thời gian tan học ba mươi phút nữa.
Vì đây là tiết thể dục nên điện thoại di động cô đã để trên bàn, chỉ mong sau giờ học có người đến trả đồ, sau đó phát hiện cô bị khóa bên trong.
Xa Ly Tử hít một hơi thật sâu, kéo một tấm thảm tập yoga trải nó bên cửa sổ, nơi duy nhất có ánh nắng trong phòng.
Một mảnh đất nhỏ, giống như một vùng đất thanh tịnh.
Cô ôm đầu gối ngồi dưới ánh mặt trời, nhờ hơi ấm từ ánh sáng yếu ớt mang lại, nỗi sợ hãi trong lòng đã được xua tan đi một chút. Xa Ly Tử nhắm mắt, gối đầu lên cánh tay.
Thời gian trôi qua cực kỳ dài, tâm tư phức tạp, cô bất giác nghĩ đến mấy chuyện linh tinh, nhưng lỗ tai vẫn dựng lên, kẻo lỡ mất cơ hội được cứu.
Tuy nhiên, bên ngoài vẫn im hơi lặng tiếng.
Mặt trời dần dần nghiêng về phía tây, tia nắng nhỏ đã biến mất, vào đông nhiệt độ trở nên thấp hơn, căn nhà u ám càng thêm lạnh lẽo. Xa Ly Tử kéo chặt chiếc áo khoác trên người, đưa tay lên miệng hà hơi vài lần để làm ấm.
Chân đông cứng đến mức cô không còn cảm giác. Xa Ly Tử đứng dậy bắt đầu đi lại tại chỗ, nhảy rồi nhảy, cơ thể chỉ ấm lên một chút, thời gian trôi qua như cực hình, một tiếng chuông cuối cùng cũng vang lên bên tai.
Đây là âm thanh duy nhất trong nửa giờ qua. Xa Ly Tử vội vàng ra cửa, bắt đầu đập thật mạnh, miệng gọi lớn. "Có ai không? Tôi bị nhốt bên trong--"
"Có ai không?"
Không biết đã gọi bao lâu, cổ họng cô hơi khô. Khi Xa Ly Tử gần như tuyệt vọng, một giọng nói cuối cùng phát ra ngoài cửa, cô vui mừng khôn xiết, giọng nói khàn khàn có chút phấn khích.
"Tôi bị khóa bên trong! Mở cửa!"
Lạch cạch, cánh cửa được mở ra, những người đứng bên ngoài là Lý Sa, Trần Khê và Tô Hiểu Khinh.
"Ly tử?! Sao cậu lại vào đây, cả hai chúng tôi đều tưởng cậu đã đi rồi..." Lý Sa là cô gái mở cửa đầu tiên. Cô ta ra vẻ kinh ngạc, trong lúc đó cũng không quên liếc nhìn Trần Khê bên cạnh.
Trần Khê kích động gật đầu phụ họa: "Đúng! Trước khi rời đi chúng tôi đã gọi mấy lần, nhưng không nghe thấy cậu trả lời."
Xa Ly Tử đứng ở trong cửa, bất động nhìn bọn họ, giống như muốn nhìn thấu con người thật đằng sau bộ mặt đang mang vẻ chân thành tha thiết kia.
Biểu cảm của hai người họ có chút thay đổi dưới cái nhìn chăm chú của cô, họ đưa mắt nhìn sang chỗ khác một cách mất tự nhiên.
"Ly tử, cậu không sao là tốt rồi. Tôi đã nói tại sao không thấy cậu trong tiết học, tôi còn tưởng cậu lại ngủ trong khu rừng nhỏ phía sau..."
Tô Hiểu Khinh đi tới, vòng tay qua vai cô, vỗ về an ủi, giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu. Xa Ly Tử lặng lẽ đẩy cô ta ra.
"Thực xin lỗi, là tôi sơ ý nhốt cậu ở bên trong, lần sau bọn tôi nhất định sẽ chú ý..." Lý Sa cùng Trần Khê rối rít xin lỗi, ánh mắt chân thành cùng thái độ khiêm tốn.
Xa Ly Tử hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức giận.
Cô phớt lờ những người này, xoay người bỏ đi mà không thèm nhìn lại.
Cô không muốn ở lại nơi quái quỷ này thêm một giây nào nữa.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào người, cái lạnh khắp người dường như cũng được xua tan đi một chút. Cuối cùng Xa Ly Tử bắt đầu chạy chậm, cô nóng lòng muốn gặp lại các bạn của mình.
Phía sau, Lý Sa và Trần Khê nhìn nhau, sau đó lại nhìn Tô Hiểu Khinh ở phía trước, chỉ thấy cô ta đang nhìn chằm chằm bóng lưng Xa Ly Tử, nhất thời nhếch mép chế nhạo.
Xa Ly Tử đứng thở hổn hển trước cửa lớp, vì chạy nhanh mà phổi hơi đau. Cô đặt hai tay lên eo, cúi người xuống để điều chỉnh nhịp thở.
Hứa Tự ngồi phía trước nhìn thoáng qua, vội vàng đi tới. "Ly tử, cậu sao vậy? Tiết thể dục tớ không thấy cậu, có phải cậu lại chạy đi đâu ngủ đúng không?"
Trong giờ thể dục cô ấy đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy bóng dáng Xa Ly Tử đâu.
"Tớ không có, Tự Tự—" Xa Ly Tử buồn bã ôm Hứa Tự, tựa đầu vào vai ngửi mùi thơm quen thuộc trên cơ thể cô ấy, khịt khịt mũi, đôi mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng đỏ bừng không tự chủ được.
"Tớ bị nhốt trong phòng dụng cụ, ở đấy rất lạnh và tối. Tớ sợ tất cả mọi người tan học sẽ rời đi, không ai có thể tìm thấy tớ bên trong..."
"Có chuyện gì vậy? Không phải Lý Sa và Trần Khê nói cậu rời đi trước hay sao? "Hứa Tự đẩy cô ra, trên mặt tràn đầy nghiêm túc, lộ ra ánh mắt săn sóc. Trong lòng Xa Ly Tử dần dần bị ấm áp quấn lấy.
"Không, không..." Cô lắc đầu, giọng nức nở: "Họ khóa cửa trong khi tớ vẫn đang tìm đồ, tớ hoàn toàn không nghe thấy họ gọi mình."
"Tớ đi tìm bọn họ hỏi cho ra nhẽ!" Ánh mắt Hứa Tự trở nên nghiêm nghị, tìm kiếm bóng dáng hai người kia trong lớp học. Xa Ly Tử nắm lấy cô ấy.
"Quên đi, có lẽ tớ thật sự không nghe thấy." Cô cúi đầu nhẹ giọng nói, chẳng qua loại chuyện không có bằng chứng này nếu làm lớn sẽ rất phiền phức.
Chỉ cần cảnh giác hơn với những người đó vào lần sau là được.
Vẻ mặt của Hứa Tự dịu đi khi nghe thấy lời này, nhưng trong mắt lại đầy căm phẫn, cô ấy ôm lấy Xa Ly Tử đi về chỗ ngồi, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
Trái tim sợ hãi bấy lâu nay cuối cùng cũng từ từ buông xuống, dưới sự an ủi dịu dàng của Hứa Tự, vẻ mặt của Xa Ly Tử dần trở lại bình thường.
"Sao vậy?" Hạ Chí và Vương Tiểu Hổ ở một bên vội hỏi khi nhìn thấy bộ dạng của hai người. Hứa Tự hơi nhíu mày, lo lắng nhìn Xa Ly Tử rồi trầm giọng nói.
"Ly tử bị nhốt trong phòng dụng cụ..."
"Cái gì?!" Hạ Chí ngay lập tức sa sầm mặt.
Xa Ly Tử nhanh chóng giải thích: "Tớ đi với Lý Sa, Trần Khê. Hai người bọn họ tưởng tớ đi trước nên khóa trái cửa."
"Nhưng Xa Ly Tử hoàn toàn không nghe thấy bọn họ gọi, ai biết là thật hay giả! "Hứa Tự phẫn nộ nói, tay nắm chặt thành nắm đấm.
"Trong phòng dụng cụ nhỏ như vậy, chẳng lẽ không thể nghe thấy tiếng hai người kia gọi sao?"
Xa Ly Tử im lặng.
Vương Tiểu Hổ và Hạ Chí đều trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau, Vương Tiểu Hổ nhìn cô chằm chằm, thận trọng hỏi: "Bạn cùng bàn, có phải cậu...đã vô tình động chạm tới họ...?"
Xa Ly Tử ngay lập tức lắc đầu, trả lời không chút do dự.
"Không, tôi chưa nói được mấy câu với họ kể từ đầu năm học đến nay." Nói đến đây, Xa Ly Tử rất quen thuộc với các học sinh khác, ngoại trừ nhóm của Tô Hiểu Khinh.
Hơn nữa, tính tình cô rất tốt, không mang tâm tư, không có mâu thuẫn hay xích mích gì với người khác.
Mấy người tiếp tục im lặng. Mấy giây sau, Hứa Tự nhỏ giọng ngập ngừng nói. "Ly tử...Tớ nhớ là Tô Hiểu Khinh sắp xếp hai người kia cùng cậu đến phòng dụng cụ...Khi đó, trong lớp cơ bản toàn là nữ sinh, vậy tại sao cậu ta ấy lại cử ba người các cậu, lần trước... "
Ánh mắt cô ấy vô tình dừng trên người Hạ Chí rồi nhanh chóng dời đi.