Tiếng vang đã thu hút sự chú ý của mọi người trong quán bar.
Mảnh vỡ thủy tinh văng khắp nơi, trong tay anh, chỉ còn có nửa vỏ chai với lỗ thủng sắc nhọn.
Anh nắm chặt miệng bình, dùng đầu bén nhọn bên kia chỉ vào Âm Thích: “Tao đã từng cảnh cáo mày đừng động đến cô ấy.”
Âm Thích nhìn chằm chằm anh, ngay lúc này, hắn đã vô cùng chắc chắn với kết luận của mình.
Cô gái đó đúng là nhược điểm của Hàn Giang.
Hắn nhướng mày: “Hàn thiếu gia đến rồi, ngồi đi, tôi mời anh uống rượu.”
Nói xong liền định vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, lại bị Hàn Giang cắt ngang: “Không cần.”
Hàn Giang lạnh lùng nhìn hắn, không muốn nói những lời vô nghĩa: “Nói đi, rốt cuộc mày muốn gì?”
Âm Thích nói: “Có phải Hàn thiếu hiểu lầm tôi rồi không? Tôi không làm gì hết, tôi chỉ muốn mời cô ấy một bữa thôi, sao anh lại xem tôi như lưu manh thế”
“Nếu sau này mày quấy rầy cô ấy, Âm Thích, mày coi chừng tao”
Không chỉ Âm Thích mà tất cả những người có quen biết với Hàn Giang đều biết, những việc anh muốn làm, những người anh muốn xử lý, không ai có thể ngăn cản được anh.
Trước kia Âm Thích không ngừng khıêυ khí©h, Hàn Giang chỉ là không thèm để ý đến hắn, bọn họ cũng không có thâm cừu đại hận gì sâu xa, nói trắng ra thì cũng chỉ là chút mâu thuẫn đánh nhau của nam sinh tuổi dậy thì.
Về phần cô gái mà Âm Thích theo đuổi lại thích anh, anh lại càng cảm thấy nhàm chán, thậm chí anh còn không nhớ nổi diện mạo của cô gái đó.
Nhưng Âm Thích động đến Ôn Nhan thì lại không được.
Chỉ nghĩ đến cũng không được.
Âm Thích bắt đầu cảm thấy hứng thú, bắt chéo chân, dựa vào ghế sô pha da: “Tôi rất tò mò đấy, quan hệ giữa anh và cô gái đấy là gì vậy?”
“Không liên quan đến mày.”
Mặc dù Âm Thích vẫn còn học Đại học, nhưng lại rất ít khi đến trường. Hắn chỉ có hứng thú với việc tán gái và đưa xe. Anh trai hắn ta đã không ít lần dọn dẹp các cục diện rối rắm của hắn. Gần đây nhất còn ra lệnh, nếu hắn tiếp tục gây chuyện thị phi thì sẽ bị tống ra nước ngoài, không cho quay về.
Nhưng quán bar này có cổ phần của nhà hắn, cũng coi như địa bàn của hắn, nên lúc này hắn không thèm kiêng nể ai.
Hắn đột nhiên muốn biết, Hàn Giang có thể vì cô gái này mà làm những điều gì.
Hắn búng tay một cái, người phục vụ mang ra mười ly rượu mạnh, được xếp thành hai hàng hoàn chỉnh trên chiếc bàn lùn, ngay bên cạnh ly là những mảnh vỡ thủy tinh do Hàn Giang vừa đập.
Âm Thích nói: “Hàn Giang, tao rất dễ nói chuyện, mày uống hết mười ly rượu này, tao đảm bảo sẽ không bao giờ đi tìm cô ấy nữa, thế nào?”
Những vị khách trong quán bar đã dần vây quanh đây.
Hàn Giang nhìn lướt qua mấy ly rượu trên bàn.
Trong một giây, anh thậm chí đã tính toán xong số tiền bồi thường mà anh cần trả cho việc đập nát quán bar này.
Nếu đυ.ng đến mấu chốt của anh, anh sẽ không ngại dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Nhưng sau này thì sao?
Âm Thích nhất định sẽ được nước lấn tới, anh có thể xử lý, nhưng còn Ôn Nhan thì sao?
Ôn Nhan sắp phải thi Đại học, không thể chịu được sự quấy rối, anh cũng không thể ở bên cạnh cô không rời một bước. Nếu kỳ thi Đại học của Ôn Nhan bị Âm Thích làm ảnh hưởng, anh cảm thấy mình nhất định sẽ tự tay lột da Âm Thích.
Hàn Giang quyết định để cho Âm Thích đắc ý cho đến ngày 8 tháng 6.
Những suy này quanh quẩn trong đầu anh, nhưng thật ra mới chỉ vài giây.
Hàn Giang không thèm liếc mắt đến những người xung quanh, ném nửa vỏ rượu kia xuống, đi về phía bàn cúi người, cầm lấy một ly, uống một hơi cạn sạch.
Mười ly, anh hầu như còn không dừng lại, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.
Uống đến ly cuối cùng, đã có người thấp giọng, kinh ngạc cảm thán: “Khốn khϊếp”
“Trâu bò.”
“Anh chàng này là ai mà đỉnh quá vậy.”
Uống xong mười ly, Hàn Giang thẳng tay ném ly rượu đi, ngón cái quệt bên môi, lau đi giọt rượu mạnh còn sót lại, giương mắt nhìn chằm chằm Âm Thích, “Hy vọng mày đáng mặt đàn ông, nói lời phải giữ lấy lời.”