Chương 2

Phòng cách vách đang được sửa sang lại, có lẽ là vì đẩy nhanh tốc độ, ngày nào cũng làm tới khuya mới dừng, tiếng máy khoan điện chỉ cách phòng Ôn Nhan một bức tường, nghe riết khiến tai cô cũng ong ong ong.

Mẹ Hàn Giang - Thi Tĩnh sợ làm ảnh hưởng đến cô học tập, bảo cô tạm thời dọn đến phòng Hàn Giang ở đối diện.

Sau khi tạp âm biến mất, cô định dọn về, nhưng có một đống lớn bài tập và tài liệu học tập, Thi Tĩnh nói dù sao Hàn Giang cũng không có ở nhà, bảo Ôn Nhan không cần dọn tới dọn lui, cho nên vẫn luôn kéo dài tới bây giờ.

Tờ giấy kia lại được truyền đi vài lần nữa.

Giang Yên: Không phải tháng Sáu mới về à? Sao về sớm hơn vậy?

Ôn Nhan: Nói chán, không vui.

Giang Yên: Lý do gì vậy chứ, thủ khoa chính là tùy hứng, sinh viên trao đổi mà cũng có thể tùy ý như vậy hả, có thể về trước à? Không ảnh hưởng việc học sao?

Ôn Nhan: Anh ấy nói không ảnh hưởng, mình cũng không rõ lắm.

Giang Yên: Pháp rất tốt á, mình cũng muốn đến đó.

Lần này Hàn Giang về nước sớm, đúng thật là hơi bất ngờ.

Sinh viên trao đổi phải đi ít nhất hai năm, tháng Sáu năm nay mới đúng hai năm, trở về học năm tư, nhưng khoảng thời gian trước bỗng hắn nói muốn về nước, hắn luôn là người có chủ kiến, chuyện hắn đã quyết định dù có ai nói gì cũng sẽ không thay đổi, mẹ hắn cũng chịu thua, chỉ có thể tùy ý hắn.

Cô Từ ở trước mắt gõ thước lên bục giảng, liếc nhìn hai người bọn họ một cái, cảnh cáo.

Cô Từ không nỡ dạy dỗ Ôn Nhan.

Cô gái xinh đẹp khiến người gặp người thích, huống chi thành tích học tập luôn rất tốt, luôn cầm cờ đi trước trong lớp, là hạt giống tốt của trường đại học trọng điểm, luôn được thầy cô thiên vị.

Ôn Nhan không trả lời giấy nữa, tập trung vào đề thi.

Còn mười lăm phút nữa là tan học, cô Từ đứng dậy thu dọn đồ đạc, sau đó ánh mắt đảo một vòng, nhìn mấy con nhím thường ngày: "Nghỉ làm đi, đừng có gây chuyện cho tôi đấy."

Sân thượng.

Lớp 12 tổng cộng có mười tám lớp, được nhà trường sắp vào chung một toà nhà nhỏ ba tầng, toà nhà này đã được xây dựng rất lâu rồi, bên ngoài nhìn kỹ thì cũng không tệ lắm.

Nhưng trên sân thượng thì lập tức lộ nguyên hình, trên đó vứt đầy phế liệu, mấy cái xẻng trong góc, bám đầy bụi bẩn.

Hàn Giang đã đứng ở đây nửa tiếng.

Không hợp với cảnh tượng tiêu điều sau lưng.

Hắn dựa nghiêng vào lan can, dường như có chút nhàm chán, cúi đầu gõ một chuỗi ký tự trên điện thoại, nghĩ nghĩ một hồi thì lại xóa đi, tắt máy cho lại vào túi.

Qua thêm một lát nữa, lớp 12 tan học.

Có một người lên sân thượng.

Là một nam sinh, cao to vạm vỡ, im lặng đi tới lan can nhìn xuống dưới, miệng thì lẩm bẩm.

Hàn Giang nhìn cậu ta một cái.

Cậu nam sinh này đừng nói là muốn nhảy lầu nghe?

Nam sinh nhìn một lát, cuối cùng cũng mở miệng: "Chậc, còn rất cao." Sau đó lùi về sau vài bước, đi xung quanh bãi đất trống sau lưng Hàn Giang.

Phát hiện Hàn Giang đang nhìn mình, nam sinh xấu hổ cười một cái.

Nhìn vẻ mặt này thì không giống muốn nhảy lầu, Hàn Giang không quan tâm đến cậu ta nữa.

Điện thoại nhận được tin nhắn từ người anh em Lục Phi: Đang làm gì vậy, đón gió tẩy trần cho mày.

Hàn Giang chậm chạp nhắn vài chữ: Hai ngày nữa đi.

Bên kia rất nhanh đã trả lời: Được, địa điểm tao chọn, đến lúc đó gọi cho mày, mặc lãng tử chút, anh đây sắp xếp tốt cho mày.😉😋

Phía sau còn thêm mấy cái icon hớn hở.

Hàn Giang đã quen cậu ta nói chuyện tào lao, khẽ cười một cái, đút điện thoại vào túi.

Không tới hai phít, nam sinh bên cạnh thò người qua: "Người anh em, nhìn cậu hơi quen mắt, lớp nào vậy?"

Hàn Giang nói: "Đã tốt nghiệp."

Nam sinh ồ một tiếng: "Đàn anh."

Cậu ta hình như rất nôn nóng, nói: "Nhà trường không cho lên sân thượng."

Hàn Giang liếc cậu ta một cái: "Vậy mà cậu còn tới?"

Nam sinh cười ngây ngô, hai cánh tay tiếp tục múa may, tựa như đang tự cổ vũ mình: "Em muốn làm chuyện lớn."

"Chuyện lớn gì?"

"Tỏ tình."

Hàn Giang cười một cái, còn rất lãng mạn.

Hắn thuận miệng hỏi: "Lớp mấy?"

"12."

"12 mà còn có thời gian yêu đương?"

Nam sinh vò đầu: "Không có, cô ấy học rất giỏi, không thể nào chú ý đến em, nhưng em muốn thử, nếu không nói thì tốt nghiệp sẽ hết cơ hội."

Cậu ta nghĩ đến tương lai cuộc sống sau này: "Nếu cô ấy đồng ý với em, hai chúng em sẽ cùng nhau cố gắng, cùng nhau ôn thi đại học, cô ấy học giỏi, em phải cố gắng hết sức, em không thích yêu xa."

Hàn Giang: "..."

Nam sinh thân thiết nói: "Đàn anh, anh từng tỏ tình người khác chưa?"

"Chưa từng."

Nam sinh gật đầu: "Cũng phải, anh đẹp trai như vậy, con gái chắc chắn chủ động lại làm quen, không tới lượt anh tỏ tình, không giống tụi em, phải tự lực cánh sinh… A còn có năm phút thôi."

Nam sinh căng thẳng, nói chuyện với Hàn Giang không ngừng.

Hàn Giang không thích lo chuyện bao đồng, cũng không thích xem náo nhiệt, nhưng đối phương nhiệt tình như lửa, hắn xoa xoa mày, có chút mệt mỏi nói chuyện cho qua.

Ngồi máy bay 11 tiếng đồng hồ, rất mệt.