Chương 6: Tinh thần thất thường (1)
Đến cùng không phải bệnh viện nhà mình, không có chỗ dừng xe chuyên dụng, Tiểu Vương vòng quanh bãi đỗ xe rất lâu mới cướp được một chỗ, rốt cuộc đầy đầu mồ hôi dừng xe lại.
Chu Doãn Thịnh xoay xoay mông, muốn nhảy xuống khỏi đầu gối thanh niên đầu gối, lại sợ làm bẩn tất, hơn nữa hiện tại đã vào mùa đông, bên ngoài trời đông giá rét, một chân đạp ra ngoài thế nào cũng sẽ làm bàn chân đông lạnh đến thoát một tầng da. Nhớ đến điểm này, hắn thầm mắng Tiết Tử Hiên ác độc, cố ý ném giày của hắn tới hàng ghế trên, khiến hắn muốn nhặt cũng không nhặt được.
“Đừng lộn xộn.” Tiết Tử Hiên vỗ vỗ cái mông thịt hồ hồ của thiếu niên, mi mắt ủ dột rốt cuộc lộ ra một tia sáng rọi. Hắn đặt thiếu niên đặt xuống ghế ngồi, mở cửa xuống xe, khom lưng sờ soạng dưới ghế phụ kế bên tài xế.
Tiểu Vương nhìn thấy mà một đầu hắc tuyến, không hiểu rõ tại sao thiếu gia muốn ném giầy của đứa nhà quê kia lên hàng ghế trước, đây không phải không có việc gì tìm việc sao? Bất quá oán thầm thì oán thầm, hắn vẫn là cực kỳ chuyên nghiệp hôm người, giúp tìm giầy. Giấu cũng đủ sâu, đều kẹt cứng.
Chu Doãn Thịnh khoanh chân ngồi ở phía sau, nhìn hai đại nam nhân hì hục bận việc, cảm giác quái dị trong lòng càng trở nên dày đặc. Tiết Tử Hiên lần này xuất viện, thật sự là đầu óc đã bị hỏng mất rồi, tự dưng lại đối xử tốt với hắn, vì cái gì? Chẳng lẽ do mình lộ ra sơ hở, khiến y cảnh giác, cho nên mới áp dụng chính sách dụ dỗ, làm cho mình đánh mất nghi ngờ?
Thế nhưng không đúng a, trong mắt người Tiết gia, Hoàng Di là một tiểu tử nông thôn cái gì cũng không hiểu, người đều đã bị nhốt trong Tiết trạch, cho dù có biết chân tướng cũng chạy không được. Bọn họ hoàn toàn không cần thiết phải lấy lòng hắn, trực tiếp bạo lực uy hϊếp là được rồi.
Cho nên nói Tiết Tử Hiên đối với mình ôn nhu săn sóc như vậy, có ý đồ gì chứ? Trong lúc Chu Doãn Thịnh nghĩ mãi không thông, Tiết Tử Hiên rốt moi được giầy ra, ngồi xổm ở ngoài cửa xe, ôn nhu nói: “Tiểu Di, mang giày.”
“Nga, để em tự mang.” Chu Doãn Thịnh lập tức hồi thần, lộ ra nửa người.
“Tay em bọc thành như vậy làm sao mà mang. Để anh.” Tiết Tử Hiên nhìn chằm chằm đôi tay thiếu niên quấn đầy băng vải, giống như lơ đãng hỏi: “Mấy ngày này em đều là tự mình rửa mặt tắm rửa, mặc quần áo ăn cơm?”
“Ân.” Một chân của Chu Doãn Thịnh bị thanh niên cường ngạnh kéo qua, trên mặt sợ sệt, trong lòng lại tràn đầy ác ý, thật muốn nâng chân lên hung hăng đạp nát khuôn mặt tuấn tú của thanh niên, nhưng chung quy vẫn nhịn xuống.
Tiết Tử Hiên một bên mang giầy cho em, một bên phân phó: “Về sau không cần tự mình động thủ, muốn làm gì cứ nói với anh, để ah làm.” Đôi tay từng được khen là bảo vật của thế giới, không thể lại gặp bất cứ thương tổn nào, đặc biệt kia thương tổn còn đến từ hắn.
Mi mắt lại ủ dột xuống, Tiết Tử Hiên nhanh hơn động tác, nhưng thời điểm buộc dây giày vẫn có vẻ phi thường ngốc. Chu Doãn Thịnh giống như thụ sủng nhược kinh đáp ứng, kỳ thật trong lòng rất không để ý. Hắn đoán vị thiếu gia này đại khái là muốn nuôi dưỡng một sủng vật, tâm tình tốt thì dốc lòng chiếu cố, tâm tình không tốt liền một cước đá văng ra, chỉ không biết thứ cảm giác mới mẻ này có thể duy trì đến bao lâu.
Một người đối xử tốt với một người khác, cho dù là xuất phát từ mục đích nào đó, hay là tâm huyết dâng trào, cuối cùng đến khi trả giá không thể tránh né mang theo vài phần thật lòng, thời gian ngắn thì không sao, về lâu dài, có thể cũng đem mình tính toán vào. Nếu không có hệ thống nhân vật phản diện quản thúc, Chu Doãn Thịnh vốn có thể lợi dụng phần thiện ý này của Tiết Tử Hiên, chậm rãi dụ hoặc y, mềm hoá y, đạt tới mục đích thoát khỏi khốn cảnh.
Nhưng mà đó chỉ là vọng tưởng, một khi hắn có ý đồ rời khỏi Tiết gia, thậm chí sinh ra ý tưởng xoay chuyển cục diện, đều sẽ thừa nhận hệ thống trừng phạt nghiêm khắc nhất. Cho nên con đường này căn bản đi không thông, cũng bởi vậy, hắn không có tâm tình bồi Tiết Tử Hiên chơi đùa, chỉ có thể hư lấy ủy xá.
Thiếu niên trầm mặc không nói đi đến bên cạnh mình, từ trên nhìn xuống, gương mặt em tinh xảo điềm đạm khả ái, ôn nhu nhu thuận, khiến Tiết Tử Hiên thỏa mãn cười rộ lên. Khoảnh khắc bình thản mà lại yên tĩnh như vậy, phảng phất lại về đến kiếp trước, còn chưa kinh lịch qua phản bội cùng mưu sát, máu tươi cùng thống khổ.
Rốt cuộc là kỳ tích như thế nào mới có thể tạo nên hết thảy trước mắt này? Hắn chân thành cảm tạ lực lượng mang hắn về đây, thậm chí cảm tạ vị thần minh đã vẫn lạc kia.
Đi đường cũng nhìn nhìn nhìn nhìn, nhìn cái đầu ngươi! Còn nhìn để đỏ tròng mắt, ngươi có bệnh hả? Thanh niên ôm eo mình càng siết càng chặt, cơ hồ bán ôm đi về phía trước, mũi chân đều không thể chạm đất. Chu Doãn Thịnh vì ổn định thân hình, không thể không ôm lấy cánh tay cũng không mấy cường tráng của đối phương, trong lòng điên cuồng oán thầm.
“Hệ thống, kiểm tra đo lường xem xem, có phải Tiết Tử Hiên bị người hồn xuyên hay không.” Hắn ở trong đầu cùng hệ thống câu thông.
“Một không gian chỉ có một người kiềm giữ hệ thống, túc chủ lo lắng nhiều. Nếu linh hồn ngoại lai chưa cho phép xâm nhập bản thế giới, sẽ bị Chủ Thần gạt bỏ.” Hệ thống lạnh như băng giải thích.
Chu Doãn Thịnh yên tĩnh, dùng ánh mắt nghi hoặc khó hiểu nhìn quét thanh niên, tiếp tục treo trên người hắn đi về phía trước. Có người nguyện ý làm công cụ đi dùm, cớ sao mà không nhận? Trước khi chết có thể hảo hảo nô dịch vị quý công tử này một phen, xem như mình buôn bán có lời. Mang tâm tình như vậy, hắn không tiếp tục nghĩ người này vì sao chuyển biến, ngược lại yên tâm thoải mái hưởng thụ.
Tiết Tử Hiên rõ ràng cảm giác được thiếu niên kháng cự mình đang càng lúc càng giảm đi, em thậm chí chủ động bám chặt cánh tay hắn, đem trọng lượng toàn thân đặt trên người hắn. Điều này khiến Tiết Tử Hiên mừng rỡ như điên, càng trở nên ân cần bận rộn đến bận rộn đi, thu xếp trên dưới, ngược lại là Tiểu Vương, triệt triệt để để thành người rảnh rỗi, chỉ cần lúc thiếu gia xếp hàng hỗ trợ chiếu khán thiếu niên.
“Ngươi nói ngươi, chỉ là ngón tay bị thương cũng không phải gãy chân, đáng giá sao? Thiếu gia đối với ngươi quá tốt, ngày sau nên cảm ơn a.” Tiểu Vương phi thường chuyên nghiệp tẩy não thiếu niên, trong mắt ẩn ẩn toát ra một tia khinh thường.
Chu Doãn Thịnh gật đầu đồng ý, trong lòng cười lạnh nói: Ân, cảm ơn, chiếu cố ta một hồi hai hồi liền muốn ta lấy trái tim đi đổi, cái ân này sao ngươi không cám ơn đi?
Trong lúc suy nghĩ, Tiết Tử Hiên đã lấy số, gọi điện thoại mở cửa, trực tiếp dẫn người lên lầu. Bác sĩ chủ nhiệm khoa chỉnh hình đã chờ trong phòng, hỏi rõ tình huống, viết giấy liền đi chụp X quang. Rất nhanh đã có kết quả, xương cốt không bị thương, dùng thuốc mỡ xoa tan máu bầm, lại qua vài ngày là có thể khôi phục như lúc ban đầu.
“Bác sĩ xác định chứ? Thật sẽ không ảnh hưởng đến tính linh hoạt của ngón tay?” Tiết Tử Hiên cầm phim lặp lại hỏi thăm.
“Xác định, thật không sao, trở về uống canh xương cái gì bồi bổ một chút là được. Mấy cái vải băng này cũng gỡ ra luôn đi, quấn cả ngày ngược lại máu bầm không dễ tiêu. Vừa rồi tôi đã giúp hắn xoa thuốc một lần, nếu anh không tin, qua vài giờ lại nhìn, vết bầm tím kia nhất định sẽ tan bớt.” Bác sĩ bị hắn hỏi phải dở khóc dở cười, hận không thể cầm chổi đuổi người ra ngoài, cùng một câu hỏi năm sáu lần, vui lắm sao?
Tài xế Tiểu Vương cũng hiểu được mất mặt, càng thêm không thể tưởng tượng. Cái người trên dưới lo lót, dây dưa lằng nhằng, lải nhà lải nhải này, thật sự là đại thiếu gia Tiết gia cao ngạo lạnh lùng giống như Thiên Sơn tuyết liên sao? Họa phong chuyển biến cũng quá lớn đi, làm người ta không thể nhận.
Toàn bộ hành trình Chu Doãn Thịnh đều ngậm miệng, bị động phối hợp, chỉ khi Tiết Tử Hiên nhìn qua thì đưa lên một ánh mắt, hoặc tinh thuần, hoặc cảm kích, hoặc u buồn. Khi cảm kích, đối phương sẽ lộ ra cảm xúc áy náy không chịu nổi, đau lòng tự trách khi u buồn, đối phương càng trở nên cảm đồng thân thụ, ôm hắn không ngừng vỗ về an ủi khi tinh thuần, này thì có hơi khó nói, đối phương tựa hồ… tựa hồ rất si mê?
Nghĩ đến đây, Chu Doãn Thịnh run run, thầm bảo mình nhất định là nhìn lầm. Mãi miên man suy nghĩ, ngoài hành lang truyền đến tiếng “lộc cộc” của giày cao gót gõ lên mặt đất, có vẻ phi thường cấp bách, chưa đến mấy giây, Tiết Lý Đan Ny cùng Tiết Tịnh Y liền xuất hiện ở ngoài phòng, Phúc bá đi theo phía sau.
“Sao lại chạy đến nơi đây? Nếu không phải Tiểu Vương gọi điện thoại, ta còn nghĩ ngươi đã mất tích.” Nàng hơi nhíu mày liễu, chỉ chỉ trên lầu nói,“Ta đã hẹn bác sĩ Lưu chủ nhiệm khoa não, ngươi đi lên chụp mấy tấm CT, nếu là tình huống không rõ, hôm nay liền trực tiếp nhập viện.”
Vừa rồi còn quấn thầy thuốc không ngừng hỏi thăm, Tiết Tử Hiên nháy mắt mặt lạnh, hắn thu phim X quang vào túi, kéo cánh tay thiếu niên gầy yếu, ôn nhu nói: “Bác sĩ nói không có việc gì, đi xuống lấy thuốc xong chúng ta liền về nhà.” Dứt lời xuyên qua giữa Tiết Lý Đan Ny cùng Tiết Tịnh Y, ngay cả liếc mắt một cái cũng keo kiệt tặng cho.
Tiết Lý Đan Ny mấy lần bị nhi tử đối đãi như người vô hình, xưng hô cũng từ “mẹ” biến thành “Mẫu thân” lạnh lùng xa cách, trạng thái phảng phất như về lại mười mấy năm trước, khi còn chưa nhận trị liệu tâm lý. Thời điểm đó dù là ai hắn đều không nhận, ai cũng không để ý, trong lòng trong mắt chỉ có đàn dương cầm, tựa hồ đàn dương cầm mới là toàn thế giới, khiến nàng vừa đau lòng lại khổ sở.
Nhưng hiện tại, loại đau lòng khổ sở này lại vượt xa quá khứ. Bởi vì hắn đem thái độ đối đãi đàn dương cầm chuyển dời đến trên người Hoàng Di, phảng phất y biến thành toàn bộ thế giới của hắn, thậm chí cả sinh mệnh.
Tiết Lý Đan Ny tiêu phí nhiều tâm lực vào nhi tử như vậy, yêu thương dành cho hắn thậm chí còn nhiều hơn nữ nhi bị bệnh tim, sao có thể không lý giải nhất cử nhất động, suy nghĩ ý định của hắn.
Từ sau khi tỉnh lại, ánh mắt hắn bao giờ cũng dừng lại trên người Hoàng Di, chưa từng chuyển dời dù chỉ một lát, đi chỗ nào đều ôm ôm, giống như đối đãi một món bảo bối vô giá lại dễ vỡ. Loại chuyển biến này đến bất ngờ như thế, không thể tưởng tượng, nàng đều có điểm hoài nghi có phải nhi tử bị Hoàng Di hạ cổ hay không?
“Ngươi đi đâu? Ngươi trở về cho ta! Mẹ cho ngươi đi kiểm tra chẳng lẽ là hại ngươi sao?” Thấy nhi tử thản nhiên rời đi, Tiết Lý Đan Ny cuống quít đuổi theo.
Tiết Tịnh Y gắt gao theo ở phía sau, chạy một ngày, thân thể của nàng đã sắp thừa nhận đến cực hạn. Nhưng nàng không thể ngã xuống, chẳng sợ hốc mắt cùng mũi bị chua xót tràn ngập, chẳng sợ nội tâm bị ghen tị ăn mòn, nàng cũng tuyệt không thể ngã xuống, tuyệt không thể khiến ca ca mang theo Hoàng Di càng chạy càng xa.
Không, có lẽ ta sai lầm, ta hẳn là ngã xuống, xem xem ca ca sẽ lựa chọn ai? Là muội muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hay là một người xa lạ quen biết mới mấy tháng. Ý tưởng như thể hồ quán đỉnh, khiến cho Tiết Tịnh Y quật cường nháy mắt buông xuống tất cả kiên trì. Nàng đỡ vách tường hành lang lảo đảo vài bước, dùng hết khí lực hô to một tiếng “Ca ca”, sau đó mềm nhũn ngã ra đất.
“Tịnh Y, con làm sao vậy Tịnh Y? Bác sĩ mau tới a!” Tiết Lý Đan Ny vội vàng chạy đến bên cạnh nữ nhi, nôn nóng hô to.
“Tiểu thư, tiểu thư tỉnh tỉnh, thuốc của cô đâu?” Phúc bá không tìm thấy thuộc trợ tim trong túi xách Tiết Tịnh Y tùy thân mang theo, nhất thời sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. May mà nơi này là bệnh viện, rất nhanh liền có bác sĩ y tá nghe tin đuổi tới, nâng người lên giường bệnh di động.
Tiểu Vương nghe được động tĩnh quay đầu vừa thấy, lập tức hoảng thần, hấp tấp kêu lên: “Không tốt, tiểu thư phát bệnh.”
Chu Doãn Thịnh cũng nghiêng người, nhón chân, cố gắng nhìn xuyên qua đám người vây xem, quả nhiên thấy Tiết Tịnh Y hấp hối nằm ở trên giường bệnh di động, một bác sĩ đang ngồi trên giường, chầm chậm ấn xoa ngực. Vài y tá đẩy giường bệnh về phía thang máy, cao giọng quát lớn để người xung quanh nhường đường.
Tiểu Vương vội vàng tránh đi, đợi giường bệnh đi qua lại hoang mang lo sợ đi sau Tiết Lý Đan Ny cùng Phúc bá, chuẩn bị tùy thời giúp một tay. Tiết Tịnh Y vẫn chưa hoàn toàn hôn mê, mắt nheo lại, lúc đi ngang qua ca ca khó khăn quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm hắn. Nàng đã không thể tự chủ hô hấp, trán dính đầy mồ hôi lạnh, có một chút theo sườn má trượt xuống, có một chút treo trên khóe mắt, như là đang khóc.
Nàng hơi hơi khép mở đôi môi khô héo nứt nẻ, vô thanh kêu gọi cái gì, nhìn kỹ, tựa hồ là đang gọi “ca ca”, cánh tay nâng lên lại nặng nề rơi xuống, chung quy không thể kéo lấy ống tay áo huynh trưởng cách đó không xa.
Vốn nước mắt chua xót dâng lên hốc mắt rốt cuộc không thể kềm chế, nàng run rẩy khóc lên, môi động động, một tiếng một tiếng gọi “ca ca”, lại bởi vì mang máy trợ hô hấp, âm lượng vốn đã không thể nghe đều bị hút vào bình dưỡng khí.
Bộ dạng tuyệt vọng khi gần chết này quả thật đáng thương tới cực điểm, ngay cả Chu Doãn Thịnh nhìn đều cảm giác không đành lòng, càng không nói đến Tiết Lý Đan Ny. Nàng oán khí mười phần quát lớn: “Ngươi còn thất thần làm gì? Không thấy muội muội ngươi tại gọi ngươi sao? Mau tới đây giữ chặt tay nàng.” Thời điểm nữ nhi suy yếu nhất ai cũng không muốn, chỉ cần nhi tử, điểm này người Tiết gia đều biết.
Chu Doãn Thịnh thu hồi tâm đồng tình dư thừa, nhanh chóng liếc nhìn qua thanh niên, sau đó cảm thấy hơi kinh ngạc. Tiết Lý Đan Ny nói nhầm, Tiết Tử Hiên nơi nào là đang thất thần, hai mắt y tối đen, mâu quang thanh lãnh, một bàn tay ôm vai mình, một bàn tay cắm trong túi áo, tuy rằng đứng thẳng tắp, cơ bắp lại phi thường thả lỏng, hiển nhiên đang trong trạng thái cực độ trấn định, hoàn toàn không có nôn nóng kinh hoàng của người có thân nhân bệnh nặng.
Này vẫn là Tiết Tử Hiên đối với ai đều lạnh lùng như băng, duy độc ôn nhu sủng nịch Tiết Tịnh Y sao? Y rốt cuộc làm sao vậy? Chu Doãn Thịnh không tin một người trong vòng một đêm lại sinh ra thay đổi lớn như thế, nhất định là thời điểm hắn không biết đã phát sinh đại sự gì đó. Nhưng mà hắn nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, người này sẽ là trùng sinh.
Kiếp trước Tiết Tử Hiên liền biết, ốm đau cùng suy yếu là vũ khí hữu lực nhất của Tiết Tĩnh, bất luận nàng phạm phải sai lầm gì, chỉ cần ôm ngực, làm ra biểu tình khó chịu, người khác liền sẽ tha thứ nàng vô điều kiện, hơn nữa hai tay dâng lên thứ nàng muốn. Dần dà, nàng đem người khác trả giá trở thành chuyện đương nhiên, thậm chí ngay cả sinh mệnh của anh em sinh đôi, cũng có thể không chút do dự cướp lấy.
Cho nên đời này, hắn cũng không tính toán lại theo ý nàng. Thể nhược thì sao? Gần chết lại thế nào? Đây đều là mệnh, số mệnh mà nàng nhất định phải thừa nhận, không phải lỗi của nàng, cũng không phải lỗi của bất luận kẻ nào, chỉ có bản thân nàng tự mình gánh vác, lại không thể đem đoạt lấy trở thành thủ đoạn kéo dài sinh mệnh.
Hiện tại nàng đích xác rất đáng thương, thế nhưng ai lại đến đáng thương thiếu niên của hắn đâu? Em mới là người vô tội nhất, nghĩ như vậy, Tiết Tử Hiên gắt gao ôm thiếu niên vào lòng, che khuất ánh mắt em ngóng nhìn hướng giường bệnh.
Tiết Lý Đan Ny cùng Tiết Thụy lo lắng Tiết Tịnh Y cùng thiếu niên ở chung ra cảm tình, sao hắn lại không lo lắng? Kiếp này Tiết Tịnh Y sẽ chết, đến thời điểm đó, cùng với nhìn thiếu niên đau thương khóc, không bằng hiện tại liền ngăn cách bọn họ.
Ấm áp bàn tay che lại trước mắt, giường bệnh di động vội vàng lướt qua, Chu Doãn Thịnh rụt lui về phía sau, lông mi vừa cong vừa dày nhẹ nhàng cọ lòng bàn tay thanh niên, khiến y thấp giọng cười.
Lúc này còn cười được? Súc sinh a! Chu Doãn Thịnh vì Tiết Tử Hiên lãnh huyết vô tình mà líu lưỡi.
Nằm trên giường bệnh, Tiết Tịnh Y thấy ca ca ném cho mình ánh mắt lạnh lùng, trái tim vốn đang quặn đau phảng phất như triệt để vỡ vụn. Nàng dùng hết khí lực hô một tiếng “ca ca”, sau đó rơi vào hôn mê.
Tiết Lý Đan Ny thê lương gào lên, không còn chú ý nhi tử thờ ơ lạnh nhạt, liên tiếp thúc giục thầy thuốc mau chóng cấp cứu. Phúc bá cùng Tiểu Vương theo ở phía sau đẩy giường, khi tiến vào thang máy, bọn họ quay đầu nhìn lại, phát hiện thiếu gia đang đứng tại một đầu khác trên hành lang, dùng ánh mắt thâm trầm khó dò nhìn bọn họ chằm chằm.
Không đợi cửa thang máy khép lại, hắn ôm chặt thiếu niên trong lòng, xoay người rời đi, bộ pháp thong thả mà lại trầm ổn. Phúc bá cùng Tiểu Vương không khỏi nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy trái tim băng giá thấu xương cùng không dám tin. Chứng thiếu sót cảm tình của thiếu gia tựa hồ càng nghiêm trọng, ngay cả tiểu thư cũng vô pháp xúc động đến một chút cảm xúc, thiếu gia như vậy thật sự làm người ta sợ hãi.
Chu Doãn Thịnh nhịn lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn xuống, thấp giọng hỏi: “Anh không đi theo xem xem sao?”
“Không cần đi, Tiết Tịnh Y không chết được.” Nếu nàng không ép buộc chính mình, sống còn thọ hơn bất cứ người nào. Đời trước, vô luận bị kí©h thí©ɧ lớn bao nhiêu, nàng đều có thể gắng gượng trở lại. Trong đầu nàng mỗi ngày đều chuyển mấy ý niệm âm u ghê tởm như vậy, ở sau lưng mọi người hoàn thiện mỗi một chi tiết cuộc mưu sát, ở tầng hầm ngầm lạnh lẽo ngày ngày đêm đêm quan sát video giải phẩu huyết tinh, mấy hành động này, ngay cả người bình thường đều không thể thừa nhận, lâu dài còn có khả năng nổi điên, thế nhưng nàng lại mảy may không chịu ảnh hưởng, ngược lại đem thân mình điều trị một ngày cường tráng hơn một ngày, cho đến lúc có thể tự tay thực hiện mưu sát, để có thể trải qua phiêu lưu giải phẫu đổi tim.
Loại người này, dù có thế nào Tiết Tử Hiên cũng vô sinh ra lòng thương hại chi.“Nhu nhược đáng thương” bốn chữ này dùng đến hình dung nàng nhất định là chê cười. Nếu không phải chính nàng buông tay hi vọng sinh tồn, cũng sẽ không suy kiệt mà chết.
“Nàng không có việc gì,” Không tiện giải thích cho thiếu niên càng nhiều, hắn xoa xoa mái tóc không dài không của em, cười trấn an.
“Nhưng là nhìn qua rất nghiêm trọng, chúng ta thật không đi xem xem? Nàng bị bệnh gì?” Chu Doãn Thịnh giả vờ lo âu, thuận tiện thử một hai.
“Bệnh tim bẩm sinh.” Tiết Tử Hiên nhẹ nhàng trả lời, nhưng cũng không tính toán nhắc đến chuyện này nhiều hơn.
“Chúng ta vẫn là đi xem đi, em thật sự rất không yên lòng.” Chu Doãn Thịnh kéo lấy ống tay áo thanh niên, lộ ra vẻ mặt cầu xin, theo tình theo lý, hắn đều tất yếu nhìn Tiết Tịnh Y. Phải biết nàng là thân nhân duy nhất trên đời của Hoàng Di.
Tiết Tử Hiên mắc chứng thiếu sót tình cảm, chỉ có khi đối mặt thiếu niên mới sẽ không thuốc mà khỏi, bởi vì em mà cảm thấy bi thương, sầu bi, vô cùng hối hận, lại cũng bởi vì em mới biết được cái gì là vui sướиɠ, cảm động, hạnh phúc. Em là tất cả của hắn, cho nên hắn không thể cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì từ thiếu niên, chỉ phải bất đắc dĩ thở dài, dẫn em đi đến cấp cứu đi.
Chu Doãn Thịnh cảm giác đãi ngộ dành cho mình cùng Tiết Tịnh Y bị đảo ngược, nhịn không được sờ sờ mặt, hoài nghi hệ thống nhầm lẫn đem hào quang nhân vật chính của Tiết Tịnh Y chuyển lên đầu mình. Loại ý tưởng này chợt lóe mà qua, hắn nghiền ngẫm nheo mắt, nhưng vẫn không tin được.
Hay quó trời