Chương 17: Thế giới hai người (1)
Từ sau khi lắp ráp Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện, Chu Doãn Thịnh lục tục mua rất nhiều linh kiện, tính toán lại chế tạo mấy cái có tính thực dụng cao. Có chút linh kiện trên thị trường không có, Tiết Tử Hiên trực tiếp giúp hắn đặt hàng qua mạng rồi đưa đến Tiết trạch, gián tiếp dẫn đến garage nhiều lần xây dựng thêm.
Uy vọng của Tiết Thụy tại công ty liên tục giảm xuống. Con trai ngoan của hắn chẳng những lung lạc tuyệt đại bộ phận tinh anh cốt cán công ty, còn thừa dịp Tiết Diêm rơi vào nguy cơ vỡ nợ, thu mua một công ty trọng trang chế tạo máy móc. Liên hệ đến Hoàng Di hiện nay đang tự học cơ giới, việc mua lại và sáp nhập này là vì ai không cần nói cũng biết.
Toàn bộ Tiết gia đều bị bao phủ trong áp suất thấp. Tiết Thụy đã hối hận, sớm biết nhi tử làm việc ngoan độc như vậy, vừa lên đài liền hất cẳng mình, gã tuyệt sẽ không khiến hắn ẩn lui.
Tiết Lý Đan Ny cũng là khắp nơi không vừa ý, mặc cho ai xuống phi cơ về đến nhà, phát hiện nhà kính mình thích nhất đã bị phá, cải tạo thành phân xưởng, đều sẽ cảm xúc phá vỡ.
Nàng đứng trước cổng phân xưởng giận dữ mắng, tiểu tạp chủng lăng là một chữ cũng không đáp lại, một ánh mắt cũng không cho, còn khởi động máy vang “ầm ầm ầm ầm” lấn át cả giọng nàng, khiến nàng cả người vô lực.
Nàng từ nhỏ đã nhận được giáo dục dẫn đến nàng không thể xông qua cấu xé, chỉ đành khẽ cắn môi rời đi, không dễ dàng đợi đến nhi tử tan tầm, lập tức đi đến chỗ hành lang gần cửa ra vào chất vấn: “Sao ngươi lại hủy nhà kính của ta?”
“Ta xây lại cho mẫu thân một tòa khác.” Tiết Tử Hiên khom lưng đổi giày, không chút để ý nói, “Mấy loại hoa cỏ của mẫu thân ta đã khiến người làm vườn chuyển đến vườn hoa phía đông, trước mắt chiếu cố rất tốt. Ta xem trúng một cao ốc, Ngự Phẩm Các, nghe nói qua sao?”
Thái độ nhi tử vân đạm phong khinh khiến Tiết Lý Đan Ny tỉnh táo lại, gật đầu nói:“Nghe nói qua, tại Nam Giao, khu biệt thự gần nước dựa núi, hoàn cảnh rất không sai.”
“Mẫu thân thích là được, ta đã mua tòa số 1A, đây là chìa khóa, bên trong có bể bơi, vườn hoa, nhà kính, phòng đàn, khi nào mẫu thân rảnh rỗi thì thu thập một chút, cùng phụ thân chuyển đến chỗ đó ở đi.” Căn nhà này nguyên bản chính là hắn chuẩn bị cho mình cùng thiếu niên, nhưng nếu Tiết Diêm đã không cấu thành uy hϊếp, chi bằng ở nơi này càng phương tiện. Ít nhất nơi này không gian đủ lớn, còn có thể lại xây dựng phân xưởng lớn thêm một chút.
Tiết Lý Đan Ny mờ mịt, hơn nửa ngày mới nghẹn họng hỏi: “Ngươi đuổi chúng ta đi?”
“Nếu hai người không muốn, ta cũng có thể mang Tiểu Di qua đó ở.” Tiết Tử Hiên đổi giầy, đi vào phòng khách, thấy Tiết Tịnh Y cuộn lại trên sô pha, bổ sung nói: “Đúng rồi, ta đã liên hệ một trại an dưỡng ở Thụy Sĩ, điều kiện rất không sai, qua vài ngày các ngươi đưa nàng đi.”
Tiết Tịnh Y thiếu chút nữa bóp nát điều khiển từ xa TV trong tay, Tiết Lý Đan Ny nổi trận lôi đình: “Ngươi điên rồi! Đuổi chúng ta đi không tính, ngươi còn muốn đưa muội muội ngươi đi? Ngươi có tâm hay không, a? Đi, theo ta đi bệnh viện, ta gọi bác sĩ giúp ngươi xem xem, có phải khi ta sinh ngươi quên cho ngươi một trái tim.”
Nói nói, Tiết Lý Đan Ny lại khóc lên. Nàng đã không thể thừa nhận càng nhiều biến cố. Tiết Tịnh Y vội vàng chạy đến bên cạnh nàng, ôm nàng chụp vỗ về an ủi, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm huynh trưởng, thê lương nói: “Ca ca, đừng đưa em đi có được không? Một mình em ở nước ngoài làm sao mà sống? Anh đây là muốn bức tử em sao?”
Tiết Tử Hiên không hề xúc động, xách túi công văn đi lên lầu.
Chu Doãn Thịnh làm xong linh kiện trở lại Tiết trạch, nghênh đón hắn là ánh mắt oán hận của Tiết Lý Đan Ny cùng Tiết Tịnh Y. Hắn sửng sốt nhíu mày, lại không hỏi gì cả, lắc lư lên lầu hai.
Tiết Lý Đan Ny bị hắn không lưu tâm thái độ làm khẩu không trạch ngôn:“Sớm biết hôm nay, lúc trước chúng ta đã không đón nó hắn về đây. Ta và ba ba ngươi nguyên bản là muốn cứu ngươi, nào dự đoán được lại hại ngươi, còn hại ca ca ngươi.”
Tiết Tịnh Y đã hoàn toàn khôi phục lãnh tĩnh. Có lẽ bởi vì nhận được quá nhiều kí©h thí©ɧ, nàng rõ ràng cảm giác được tâm lý thừa nhận càng ngày càng cường đại. Nếu là dĩ vãng, nghe ca ca muốn đưa mình đi, nàng sớm đã thống khổ đến ngất đi, hiện tại lại còn an an ổn ổn ngồi đây, thậm chí có thể bắt được trọng điểm trong lời nói của Tiết mẫu.
“Cứu con? Hắn làm sao cứu được con?” Trong đầu nàng vạch qua một ý niệm cực kỳ đáng sợ, lại làm người ta vô cùng hướng tới.
Tiết Lý Đan Ny ý thức được chính mình nói lỡ lời. Sao nàng đàm luận về đề tài huyết tinh này trước mặt nữ nhi, vì thế vội vàng cố ý bẻ sang chuyện khác, ý đồ lừa dối qua.
Nhưng Tiết Tịnh Y lại quyết tâm muốn biết rõ ràng, gắt gao siết lấy bàn tay Tiết mẫu, cắn răng hỏi thăm: “Mụ mụ, nói cho con biết, xin người nhất định phải nói cho con biết chân tướng. Ba mẹ đón Hoàng Di về đây, có phải… có phải là muốn giúp con… thay tim?” Hai chữ cuối cùng rất nhẹ, lại rất nặng, khiến Tiết Lý Đan Ny không tự chủ được run rẩy.
Nữ nhi đều đã đoán được, Tiết Lý Đan Ny chỉ có thể thản ngôn bẩm báo, bao gồm nàng cùng trượng phu tìm kiếm thiếu niên như thế nào, làm sao xử lý thân phận của hắn, lại nhận đến nhi tử cản trở thế nào, cuối cùng sống chết mặc bay. Dứt lời nàng lấy tay che mắt, không dám nhìn tới nữ nhi. Nàng không muốn nhìn thẳng vào tội ác này.
Đúng vậy, nàng không thể không thừa nhận, đây là mưu sát, đây là tội ác. Không thể không thừa nhận sau khi bị nhi tử bức bách buông tay, nàng cảm thấy càng nhiều là thoải mái, mà không phải phẫn nộ.
“Tịnh Y, mẹ và ba ba con sẽ tìm một trái tim thích hợp khác cho con. Lúc trước là chúng ta hồ đồ, sao có thể nghĩ đến loại chuyện thế này? Hắn, dù sao hắn cũng là thân nhân duy nhất của con……” Tiết Lý Đan Ny càng nói càng áy náy. Con người chính là như vậy, thời điểm bị che mắt cái gì cũng dám làm, nhưng mà khi phút bốc đồng qua đi lại đến hồi tưởng, dù thế nào cũng không thể tiêu tan.
Đến cùng Tiết Lý Đan Ny không phải Tiết Thụy, không có cách nào triệt để quyết tâm. Nghĩ đến chính mình từng có ý đồ mưu sát thiếu niên, lửa giận cùng oán hận trong lòng ngược lại chậm rãi tiêu tán. Thôi thôi, coi như là mình nợ hắn, hiện tại thanh toán xong.
Nghĩ như vậy, rất nhanh nàng liền tâm bình khí hòa, nhặt lên chìa khóa nhi tử lưu lại trên bàn trà, thật sự tính toán chuyển xuống núi ở. Thấy nữ nhi còn đang ngây người, nàng trấn an nói: “Tịnh Y đừng sợ, mẹ và ba ba con thương lượng rồi, sẽ từ một người đã qua đời tìm trái tim phù hợp cho con, tuyệt đối không làm chuyện phạm pháp. Con không cần có gánh nặng tâm lý gì cả, chẳng phải chúng ta cũng chưa làm gì cả sao? Con xem xem Hoàng Di, ăn ngon, mặt đẹp, ở chỗ tốt, còn có ca ca con thương yêu, cũng coi như Tiết gia chúng ta bồi thường hắn. Con không cần đi Thụy Sĩ, theo ta chuyển đến Ngự Phẩm Các, nơi đó điều kiện không thua kém gì nơi này đâu.”
Tiết Tịnh Y “Ân a a” có lệ, kỳ thật cái gì cũng không nghe thấy, trong đầu chỉ có một ý niệm — nguyên lai hi vọng sống sót của mình vẫn gần trong gang tấc nguyên lai trái tim Hoàng Di, là thuộc về mình!
Chu Doãn Thịnh trở lại phòng, thấy tuấn mỹ thanh niên ngồi trên sô pha lật xem văn kiện, hiếu kỳ hỏi thăm:“Anh chọc tới Tiết a di cùng Tiết Tịnh Y? Cách các nàng nhìn em rất đáng sợ, như là muốn ăn em luôn vậy.”
“Lại đây.” Tiết Tử Hiên giang hai tay, khẽ cười nói, “Không cần phải xen vào các nàng.”
Chu Doãn Thịnh ngoan ngoãn đi qua, đá rớt dép lê, cuộn lại trong lòng y, tìm vị trí thoải mái ngồi vững, sau đó moi moi kẽ hở trong sofa, rốt cuộc móc ra một khối rubic, hết sức chăm chú thưởng thức. Trên thực tế, hắn một mực không có hứng thú với mấy chuyện thối nát trong gia đình này.
Tiết Tử Hiên siết chặt vòng eo thiếu niên, bình thản nói: “Anh tính toán để phụ thân cùng mẫu thân chuyển đến nơi khác ở, đưa Tiết Tịnh Y đến Thụy Sĩ an dưỡng. Về sau chỉ có chúng ta ở nơi này, em thấy được chứ?”
“Thế giới hai người? Đương nhiên được a.” Chu Doãn Thịnh không yên lòng gật đầu. Không biết lời nói vui đùa của mình chọc Tiết Tử Hiên tâm tình đại duyệt, nắm cằm hắn liền hôn qua.
Hai người thường xuyên hôn môi, lại giới hạn ở hai gò má cùng trán các chỗ, như là tình nhân lưỡi hôn hôn lưỡi, Tiết Tử Hiên trước mắt còn không dám lỗ mãng. Cho nên Chu Doãn Thịnh nhận được cũng rất thản nhiên, thậm chí chủ động nghiêng đầu, phương tiện thanh niên động tác.
Nụ hôn kéo dài một lát, thanh niên tiếp tục xử lý văn kiện, thiếu niên tiếp tục đùa nghịch rubic.
Không đến nửa phút không đến liền xoay xong rubic, Chu Doãn Thịnh nhảy xuống sô pha, lôi thùng dụng cụ của mình lại đây, chuẩn bị lắp ráp một chiếc Transformers. Hắn nửa nằm ở trên sô pha, một bên vặn đinh ốc, một bên duỗi thẳng hai chân, đặt trong lòng Tiết Tử Hiên.
Có lẽ là trầm mê, hắn bắt đầu ngâm nga, hai chân lắc lư theo giai điệu, lắc đến lắc đi. Này lại khổ cho Tiết Tử Hiên, bởi vì nơi gót chân thiếu niên ấnn xoa, vừa vặn là chỗ yếu ớt nhất cũng mẫn cảm nhất trên cơ thể.
“Tiểu Di, đừng nháo.” Hắn khàn giọng nhắc nhở.
Chu Doãn Thịnh có tai như điếc, cảm giác được bàn chân có hơi cấn, còn nhẹ nhàng cọ xát hai phát.
Giờ thì hay rồi, một tia lửa nháy mắt lan tràn thành đại hỏa rợp trời, thiêu đến Tiết Tử Hiên mất hết lý trí. Hắn một phen kéo lấy mắt cá chân gầy gò của thiếu niên, kéo em từ đầu sô pha kia đến trong lòng mình, một bàn tay giữ lấy gáy em, một bàn tay siết chặt eo thon, thâm thâm hôn qua.
Đây là một cái lưỡi hôn, cũng là một hôn lưỡi, đầu lưỡi trơn trượt chui vào miệng, cạy ra kẽ răng, khiến Chu Doãn Thịnh ngẩn ra một thoáng. Trong khoảnh khắc hắn thất thần, Tiết Tử Hiên nhanh chóng gia tăng nụ hôn này, biến hóa góc độ đi liếʍ láp vòm họng em, sau đó bao lấy hắn đầu lưỡi cùng môi, tinh tế mυ"ŧ hôn, chậm rãi nghiền mài.
Ôn nhu thử qua đi, hắn điên cuồng đoạt lấy, từng ngụm từng ngụm nuốt nước bọt trong miệng thiếu niên, từng chút từng chút ngăn chặn em hô hấp, thời điểm em sắp hôn mê lại đột nhiên thối lui miệng lưỡi, đợi em hé miệng thở dốc lại đột nhiên đánh vào.
Chu Doãn Thịnh sắp bị nụ hôn đầy phóng đãng này làm cho phát điên. Chóp mũi phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt nị, thân thể nhẹ nhàng giãy dụa vặn vẹo, hai tay đặt trên ***g ngực đối phương, tựa hồ muốn đẩy y ra, lại tựa hồ muốn kéo y lại gần. Hôn đến cuối cùng, ý thức hắn đã mơ hồ, một đường chỉ bạc từ hắn khóe môi không thể khép kín chậm rãi nhỏ giọt, có vẻ cực *** mĩ.
Đây là thiếu niên mình mơ ước hai kiếp, là mộng cảnh từng hướng tới nhất cũng lộng lẫy kiều diễm nhất, đồng thời vẫn là chờ đợi thống khổ nhất khó chịu đựng nhất. Thời điểm không chiếm được, hắn chỉ có thể lựa chọn yên lặng thủ hộ, nhưng mà người đang ở trong lòng, hai gò má phiếm đỏ ửng cùng đôi mắt phủ đầy sương mù khả ái mê người như thế, bảo hắn làm sao có thể buông tay?
Tiết Tử Hiên chưa bao giờ là thánh nhân phẩm đức cao thượng, từ một ý nghĩa khác, khuyết thiếu tâm đồng tình cùng cảm giác đạo đức, hắn thật ra là một ác ma. Hắn kiên nhẫn thủ thiếu niên, dẫn em từng bước một tới gần mình, khi thiếu niên chủ động ngã vào hắn, hắn có thể làm cái gì? Đương nhiên chỉ có thể rộng mở vòng tay tiếp nhận.
Hắn ôm thiếu niên quay cuồng đến trên mặt đất, tiếp tục kịch liệt cuốn lấy môi lưỡi em, không để em thanh tỉnh, lại càng không cho phép em kháng cự. Hắn không có bất cứ kinh nghiệm gì, vô luận là đời trước hay là đời này, ảo tưởng duy nhất chỉ có thiếu niên. Trong vô số đêm hư không mà lại đau khổ, hắn toàn dựa vào tình ti sắc màu rực rỡ, kịch liệt, kiều diễm, đến gây tê chính mình.
Cho nên dù chưa bao giờ thực tiễn qua, cũng biết nên như thế nào khởi dậy *** của thiếu niên, nên như thế nào mới mang đến cho em khoái hoạt, nên như thế nào dụ dỗ em cùng mình đọa lạc.
Chu Doãn Thịnh cảm giác được quần áo mình bị kéo ra, quần bị cởi, chỗ đã cứng đó bị móc ra bị người nào đó nắm trong lòng bàn tay, lúc nhanh lúc chậm triệt động. Hắn muốn ngăn cản, nhưng đầu lại một trận một trận choáng váng, thân thể tê dại càng là mềm nhũn đến không thành bộ dáng.
Không cần! Hắn muốn hét lên, miệng há hốc, phát ra lại là tiến rêи ɾỉ ngọt nị nị dính ướt.
Tránh ra! Hắn có ý muốn xô đẩy, cánh tay mở rộng, lại trực tiếp quấn lên cổ thanh niên, giống như thú non chui vào trong lòng y.
Ngày ngày đêm đêm bầu bạn, hắn sớm trong lúc bất tri bất giác quen thuộc thanh niên tới gần, quen thuộc thanh niên ôm ấp, thậm chí quen thuộc những nụ hôn dày đặc mà lại lưu luyến.
Chậm rãi, hắn buông tay chống cự, giao toàn bộ tâm thần cho cảm quan khoái hoạt đến mức tận cùng.
Tiết Tử Hiên nhận thấy được thiếu niên mềm nhũn thân mình, em giống như một khối bơ ngọt ngào hòa tan trong lòng mình, cảm giác này cực kỳ mĩ diệu, khiến hắn nhịn không được cười nhẹ, một tấc một tấc nhấm nháp. Hắn một bên cười một bên đi liếʍ đôi môi nhỏ nhắn đỏ au kia, sau đó hơi hơi nâng eo, lấy cự vật đã sưng cứng ra, đặt cùng thiếu niên cùng nhau ma sát.
Hai người quần áo hỗn độn, tứ chi giao triền, vòng eo đưa đẩy phối hợp luật động cho nhau, phát ra tiếng nước “bạch bạch”. Chu Doãn Thịnh cũng là lần đầu, rất nhanh liền nhất tiết như chú, đôi mắt thủy sắc không có tiêu cự nhìn tuấn mỹ thanh niên đặt ở phía trên mình.
Tiết Tử Hiên động tình hôn lên hàng mi dày của em, tốc độ triệt động càng lúc càng nhanh, vật cứng lần lượt trượt vào kẽ mông, lại thủy chung bồi hồi tại huyệt khẩu, phảng phất đang thử, cũng phảng phất vận sức chờ phát động. Đúng vào lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra, Tiết Tịnh Y đứng ngoài cửa, che miệng rít the thé.
“Shit!” Tiết Tử Hiên rủa thầm một tiếng, nhanh chóng dùng áo khoác bao lấy thiếu niên, xoay lưng, thu hồi cự vậy chưa được thư giải của mình vào quần tây.
“Ngươi có biết hai chữ ‘lễ phép’ viết như thế nào không vậy?” Chu Doãn Thịnh cũng lập tức hồi thần, thoải mái đứng lên, mượn dùng áo vest yểm hộ mặc quần vào. Áo sơ mi đã bị thanh niên cấp bách kéo rớt nút, hắn kéo tủ quần áo, tùy tiện tìm cái áo khoác chụp vào, cuối cùng hung hăng nhìn chằm chằm đầu sỏ gây nên.
Thiếu niên bị *** đúc qua đôi mắt lại ướt lại sáng, dù có dùng ánh mắt hung ác thế nào cũng tựa tán tỉnh động nhân như vậy. Tiết Tử Hiên ngứa ngáy khó nhịn, dưới bụng càng là một trận co rút, ôm em vào lòng dùng lực hôn một cái, lúc này không còn là trán hoặc má, mà là lưỡi hôn thật sự, hôn xong còn chưa thỏa mãn liếʍ liếʍ cánh môi sưng đỏ của thiếu niên.
Tiết Tịnh Y thân hình không ổn, muốn khóc không khóc, nỉ non hỏi: “Hai người vừa rồi đang làm cái gì? Hai người, hai người là quan hệ gì?”
Tiết Lý Đan Ny nghe động tĩnh cũng chạy lên lầu, thấy nhi tử đũng quần phồng lên, lại thấy thiếu niên rõ ràng bị chà đạp qua, sắc mặt nháy mắt vặn vẹo.
“Tử Hiên, mấy lời đồn đãi bên ngoài kia là thật? Ngươi cùng nó đang… đang làm đồng tính luyến?” Nàng vô cùng xấu hổ nói ra ba chữ cuối cùng.
Chu Doãn Thịnh một chút cũng không sốt ruột. Hắn là người theo chủ nghĩa hưởng lạc điển hình, có thể lên giường với một cực phẩm như Tiết Tử Hiên, hắn cũng không cảm thấy mình chịu thiệt. Về phần người ngoài bình phán như thế nào, liên quan gì đến hắn? Thực sắc tính dã, hắn chỉ là tuân theo bản năng nhân loại, không có gì phải xấu hổ.
Hắn đi đến phía sau Tiết Tử Hiên, hai tay ôm chặt vòng eo mạnh mẽ rắn chắc kia, lộ ra nửa cái đầu nhìn quanh, tựa hồ phi thường kinh hãi, trên thực tế lại đang âm thầm bật cười. Hắn ngược lại muốn nhìn Tiết Tử Hiên xử lý tình huống này như thế nào.
Tiết Tử Hiên quay đầu hôn môi thiếu niên, biểu tình mềm mại, khi nhìn về phía Tiết mẫu cùng Tiết Tịnh Y lại lãnh ngạnh mà cường thế.
“Ngồi đi.” Hắn chỉ chỉ ghế dựa đối diện, chính mình thì ôm thiếu niên ngồi trên ghế sô pha đơn hẹp hòi, một tay chậm rãi xoa nắn hai chân trần trụi của thiếu niên, một tay móc ra điếu thuốc, ngậm vào trong miệng.
Chu Doãn Thịnh thập phần ăn ý từ trong túi áo y lấy ra bật lửa, cẩn thận châm.
Tiết Tử Hiên phun ra một hơi thuốc, thận trọng nói:“Ta nguyên bản cũng không tính toán giấu diếm các ngươi, càng xác thực mà nói, không tính toán giấu diếm bất luận kẻ nào. Ta cùng Tiểu Di đích xác đang yêu nhau.”
Chu Doãn Thịnh vạn vạn không nghĩ tới tên này sẽ lựa chọn xuất quỹ, còn nói cùng mình là quan hệ luyến ái, có thể đừng vô sỉ như vậy được không? Được rồi, hắn đích xác cố ý vô tình theo y chơi trò mập mờ, còn vẫn cho rằng đây chỉ là trò chơi. Nhưng tựa hồ hắn đã nghĩ nhầm, khi hắn ôm tâm tính chơi trò chơi cùng thanh niên chu toàn, đối phương hiển nhiên cho là thật.
Hắn muốn phủ nhận, lại bị tiếng gào bén nhọn của Tiết Tịnh Y đánh gãy: “Nam nhân cùng nam nhân như thế nào có thể ở cùng nhau? Hơn nữa hắn vẫn là con nuôi Tiết gia. Ca ca, thế này là lσạи ɭυâи! Nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ nói anh, nói Tiết gia như thế nào?”
Chu Doãn Thịnh lập tức thu hồi ý niệm phản bác. Có thể khiến Tiết Tịnh Y không thoải mái, còn có thể khiến Tiết gia không được an bình, hắn phi thường vui vẻ. Bị người mắng vài câu mà thôi, cũng sẽ không thiếu khối thịt. Nghĩ như vậy, hắn chủ động ôm chặt cổ thanh niên, đổi lấy đối phương sủng nịch cười nhẹ.
Không có cái gì có thể khiến Tiết Tử Hiên cao hứng hơn được thiếu niên đồng tình cùng đáp lại. Cảnh tượng hắn ảo tưởng qua vô số lần, hôm nay tất cả đều biến thành hiện thực. Hắn có thể không kiêng nể gì hôn môi thiếu niên, ôm thiếu niên, thậm chí triệt để giữ lấy em, sau đó tuyên bố cho toàn thế giới biết — người này là của ta.
Hắn vui sướиɠ rít một hơi thuốc, cười nói: “Ta cũng không quan tâm người khác thấy thế nào, đương nhiên cũng không quan tâm các ngươi thấy thế nào. Không cần ồn ào với ta, lại càng đừng đi quấy rầy Tiểu Di, vô dụng.” Đời này, ai cũng không thể cản trở hắn truy tìm hạnh phúc, bằng không hắn sẽ nổi điên, sẽ triển khai trả thù gấp trăm ngàn lần.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tiết Lý Đan Ny, từng câu từng từ chậm rãi nói: “Nhất là ngươi, mẫu thân, nếu ngươi không sợ người khác nói, con trai của nữ nghệ sĩ violon nổi tiếng là đồng tính luyến, ngươi cứ việc xuống tay với Tiểu Di.”
Tất cả ý tưởng điên cuồng trong đầu Tiết Lý Đan Ny bởi vì câu nói này mà tiêu tán được không còn một mảnh. Không sai, nàng sĩ diện, cái gì cũng cố tranh hoàn mỹ, bao gồm vinh dự cùng danh vọng. Với nàng đây là uy hϊếp lớn nhất, mấy lời đồn đãi trước đó đã khiến nàng nhận thân phận con nuôi của Hoàng Di, nếu lại bị nháo ra gièm pha, nàng sẽ trở thành trò cười trong xã hội thượng lưu. Kia cũng giống như lột hết quần áo khiến nàng trần trụi trước mặt mọi người, cảm giác vô cùng xấu hổ, cũng sống không bằng chết.
“Hôm nay ta sẽ chuyển ra ngoài. Ta không gây chuyện, ngươi cũng vậy, chừa chút mặt mũi cho mình cùng Tiết gia.” Nói xong câu đó, nàng cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng.
Tiết Tịnh Y kêu hai tiếng “Mama” Lại không được đến đáp lại, rốt cuộc ý thức được trong ngôi nhà này, đã không còn ai có thể ngăn cản ca ca. Đồng dạng là hài tử được thu dưỡng, vì sao người hắn yêu lại không phải là ta? Vốn không phải như vậy!
Hay quó trời