Chương 1: Mượn giống (1)

Trong căn phòng tối om như mực.

Sau tấm rèm dày che kín cửa sổ đến nỗi ngay cả một chút ánh trăng cũng không thể lọt vào.

Mạn Thù đang nằm trên chiếc giường lớn kiểu Châu Âu giữa phòng, trên người mặc một bộ đồ lót màu đen, nửa người dưới không mặc gì. Mà vào một đêm cuối thu, có hơi lạnh lẽo trong phòng, khiến cô không thể không quấn chặt chăn bông thêm một chút.

Một lúc sau, cánh cửa gỗ nặng nề màu trắng có tiếng kêu cót két bị người bên ngoài mở ra.

Mạn Thù bắt đầu không kìm chế nổi mà phát run, cô biết đó là ai.

Một ánh sáng màu cam len qua khe cửa chiếu vào, nhưng ngay sau đó đã bị chặn lại bên ngoài cửa.

Bên trong căn phòng lại khôi phục tối om.

Có tiếng cởϊ qυầи áo sột soạt, sau đó nệm êm ái lún xuống một khối, có người đang nằm bên cạnh cô.

Hơi thở của Mạn Thù trở nên dồn dập, người bên cạnh cô vươn tay ra phủ ở giữa đùi cô, đó là bàn tay của một người đàn ông với lòng bàn tay hơi thô ráp, khi lướt qua cặp đùi trắng nõn và nhẵn nhụi của người phụ nữ làm cô run lên từng hồi.

“Em đang run.” Người đàn ông phóng đãng nói.

"Anh cả ... Anh cả ..." Mạn Thù cảm thấy miệng mình khô khốc.

"Hà ..." Người đàn ông cười nhẹ, giọng trầm và tao nhã như một cây đàn cello, chỉ là ... Sau khi cười, tay anh ta mạnh mẽ chen vào giữa hai chân của Mạn Thù, ngón tay đầy da^ʍ mị ấn vào đóa hoa mềm mại của cô: "Chờ đã, lúc anh muốn làm thì em đừng gọi anh như vậy … Anh sẽ cảm thấy chúng ta như đang lσạи ɭυâи.”

"Ha ... Không ... Đừng mà ... Anh cả ... Đừng sờ vào chỗ đó mà ..."

Người đàn ông càng tiến vào sâu hơn, anh vươn ra ngón tay trỏ của mình và cắm vào cửa da^ʍ huyệt, nhẹ nhàng gãi vào bên trong vách của huyệt động.

"Đừng sờ vào chỗ đó? Hay em muốn để anh trực tiếp đút vào?" Người đàn ông tùy tiện nói một câu khiến Mạn Thù cảm thấy xấu hổ.

Trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt của người phụ nữ, người đàn ông liếʍ môi, ngón tay nhanh chóng ngoáy ngoáy trong hoa huyệt của cô: "Da^ʍ huyệt của em vẫn còn hơi khô, ngoan nào, mở rộng đùi ra một chút."

Mạn Thù cảm thấy xấu hổ mở hai đùi của cô ra một chút, thuận tiện để ngón tay của người đàn ông có thể làm loạn trong da^ʍ huyệt của cô.

Người đàn ông khẽ chậc một tiếng, giải phóng một tay vẽ một vòng tròn trên bụng dưới của cô, có chút không kiên nhẫn: "Một chút nữa em chẳng những bị anh làm còn sẽ bắn tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở đây, về sau em còn có thể mang thai, bây giờ em xấu hổ cái gì? Em cho rằng mình là thánh nữ Joan sao? Không cần có côn ŧᏂịŧ của đàn ông làm có thể mang thai sao?”

Mạn Thù nghẹn ngào mà nhắm mắt khóc thút thít, đây là con đường cô chọn, cô phải gả vào gia đình giàu có, người ngoài đều rất hâm mộ với cô, nói Khương Toản chồng cô vừa đẹp trai vừa giàu có, chính cô từ lâu cũng phải kiêu ngạo…

Vốn dĩ cứ nghĩ sinh được con trai thì cả đời không phải lo, nhưng sau hơn một năm cưới nhau, cô mãi vẫn chưa có thai, lại còn nhận hết sự xem thường của nhà chồng, trong cơn tuyệt vọng, cô đành phải đi làm các loại kiểm tra. Kết quả chứng minh rằng cô không có vấn đề gì.

Mẹ chồng đối mặt với một đống kết quả bình thường cũng không có cách.

Vì vậy, bà ta yêu cầu Khương Toản đi xét nghiệm tϊиɧ ŧяùиɠ, kết quả là phát hiện ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ bất thường và tỷ lệ sống sót của tϊиɧ ŧяùиɠ rất thấp.

Lúc đầu, Khương Toản vẫn tích cực thử nhiều phương pháp chữa trị nhưng lại trôi qua một năm nữa mà Mạn Thù cũng không thể mang thai.

Gia đình chồng bây giờ thật sự rất lo lắng, nếu để người ta biết Khương Toản của nhà bọn họ như vậy thì mất hết thể diện sao? Trong lúc tuyệt vọng, hắn ta thực sự đưa ra một đề nghị nực cười rằng Mạn Thù mượn giống của Khương Huyễn, anh cả của Khương Toản, tính ra vẫn cùng máu mủ của nhà họ Giang. Như vậy thì Mạn Thù và Khương Toản vẫn có thể tiếp tục sống yên bình.

Lúc đầu, Mạn Thù không đồng ý, nhưng mà bố mẹ chồng ngày ngày không muốn gặp cô, ngay cả chồng cô là Khương Toản cũng không đứng về phía cô. Cuối cùng mẹ chồng mới buông lời tàn nhẫn, nếu cô không muốn thì ly hôn đi, đổi một phụ nữ bằng lòng thay vào. Sau đó, Mạn Thù đành xoắn xuýt đồng ý với thỏa thuận này.

Cô mở rộng hai chân của mình và nghênh đón ngón tay của Khương Huyễn đang càn rỡ rút ra cắm vào. Đầu ngón tay của anh xoa nắn những nếp gấp trong vách huyệt động, khi thì đút sâu hơn, sau đó cong ngón tay của anh để chọc vào điểm G của cô ...

"A ... A ưm ... Nhẹ ... Nhẹ chút..." Mạn Thù không chịu nổi mà dâʍ đãиɠ kêu thành tiếng. Hơn một năm nay, cô và Khương Toản chỉ hoàn thành nhiệm vụ sinh hoạt tìиɧ ɖu͙©. Màn dạo đầu cũng ít ỏi, chỉ có cọ ẩm ướt rồi qua loa đâm vài cái bắn ra là xong việc. Giờ phút này, bị người ta đùa bỡn da^ʍ huyệt như vậy, Mạn Thù vừa cảm thấy xấu hổ vừa thoáng có một niềm vui sướиɠ.

“Nhẹ chút?” Khương Huyễn nhướng mày hỏi, em có chắc là không muốn anh đâm mạnh hơn không? "Anh rút ra đầu ngón tay thấm ướt của mình, nhẹ nhàng vẽ lên môi của Mạn Thù:" Da^ʍ huyệt lại ướt rất nhanh... "