Đối phương là thuộc hạ của Chu Á Nam, thù này không báo là không có khả năng.
“Người đâu?” Phó Vịnh Tình nhìn Chu Á Nam.
Sắc mặt Chu Á Nam nháy mắt thay đổi, trầm giọng nói: “Phó Vịnh Tình, ngươi đừng có xằng bậy. Nơi này là Tuần Kiểm ti, người bị tình nghi không phối hợp, bọn ta có quyền áp dụng tất cả thủ đoạn để bắt giữ. Ta đã coi video chấp pháp của Đỗ Quốc Võ, tất cả đều phù hợp pháp luật phù hợp quy định.”
“Ta biết.” Phó Vịnh Tình chậm rãi gật đầu.
Nghe vậy Chu Á Nam mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Hứa Hằng lại nheo mắt, chỉ muốn nói ngươi yên tâm quá sớm rồi.
Ý trong lời đó của sư tỷ là “Ta biết, nhưng ta muốn dạy dỗ người” đó.
Quả nhiên.
Một giây sau, Phó Vịnh Tình giơ tay lên, lòng bàn tay trắng sáng như ngọc, hoa văn rõ ràng, mơ hồ toả ra một vầng sáng nhàn nhạt.
“Phó Vịnh Tình, dừng tay lại…” Sắc mặt Chu Á Nam chợt biến, đứng dậy muốn tiến lên ngăn cản.
Có điều còn chưa dứt lời, một vầng sáng màu trắng đã nhảy ra khỏi lòng bàn tay của Phó Vịnh Tình. Vầng sáng có hình tròn, kích thước khoảng tầm chiếc nhẫn, nhưng lại nhanh chóng khuếch tán ra ngoài lòng bàn tay giống như gợn sóng trong nước.
“Gràoo!”
Trong không trung mơ hồ truyền đến một hồi tiếng sấm rền vang, lại giống như tiếng mãnh thú gầm nhẹ.
Lập tức vèo một cái, một vệt sáng bóng thú màu trắng chợt thoát ra từ trong vầng sáng, vọt ra khỏi cửa.
“Đỗ Quốc Võ!”
Phó Vịnh Tình hờ hững đọc tên của một người, đôi mắt lạnh lùng giống như có một đóa mạn đà la màu đen nở rộ.
Ngoài cửa trong nháy mắt truyền đến một hồi ồn ào, khắp nơi vang lên đủ loại tiếng hét.
Không bao lâu sau.
Rầm!
Cửa phòng thẩm vấn lâm thời bị đυ.ng mở, một thân hình cường tráng bị bóng mãnh thú trắng ngậm trong miệng, quăng mạnh vào trong phòng.
“…”
Khóe miệng Hứa Hằng hơi giật giật.
Chiêu này quen thuộc cực kỳ, trước đây khi hắn tuổi trẻ khinh cuồng làm màu ở bên ngoài, không ít lần bị sư tỷ về nhà theo cách đó.
Đây cũng chính là năng lực cơ sở mang tính tượng trưng cho Tiết lệnh sư kinh trập.
Bóng mãnh thú trắng không có thực thể hóa, trông rất mơ hồ, chẳng nhận ra được nó rốt cuộc là loại thú dữ nào, mà hình như nó rất có linh trí.
Sau khi nó ném Đỗ Quốc Võ, một đôi mắt to như chuông đồng chợt nhìn về phía Hứa Hằng. Tò mò nhìn lướt qua xong, nó lại nhanh chóng hóa thành một vệt sáng, lướt vào trong vầng sáng, ngay sau đó vầng sáng cũng nhanh chóng chóng tối đi và biến mất.
“Phó Vịnh Tình, ngươi điên rồi à? Dám vận dụng năng lực tiết lệnh ở Tuần Kiểm ti, làm tổn thương người Tuần Kiểm ti ta?”
Lúc này vẻ mặt Chu Á Nam xám ngoét, giận dữ quát lớn.
Mặt Phó Vịnh Tình vẫn không chút thay đổi, thản nhiên ngồi ghế trên, không thèm để ý tới nàng.
Trên trán Hứa Hằng toát ra mấy giọt mồ hôi lạnh.
Sư tỷ thật không hổ là học sinh đắc ý nhất của lão Hứa. Cái khác không nói, tại phương diện tính cách ‘mãng phu’ đúng là trò giỏi hơn thầy rồi, làm việc cũng không thèm suy nghĩ đến hậu quả. Hoặc có lẽ là, nàng có tự tin có thể gánh vác tất cả hậu quả.
Mấu chốt là việc ngày hôm nay, hình như là nàng thật sự có thể gánh vác nổi thật.
Nhưng mà Hứa Hằng không muốn sư tỷ gặp phiền phức bởi vì hắn, Tuần Kiểm ti cũng không phải là một bộ môn đơn giản.
“Sư tỷ…” Hắn lập tức mở miệng, đang định khuyên can Phó Vịnh Tình.
Nhưng lúc này, Đỗ Quốc Võ nằm dưới đất hồi hồn lại, đột nhiên rống giận: “Phó Vịnh Tình, võ giả không thể nhục, nỗi nhục của võ giả như ngươi mà cũng dám làm nhục ta?”
Hắn vừa hét như thế, không khí trong phòng tức khắc chùng xuống.
Năm đó Phó Vịnh Tình bái Hứa Hàn Sơn làm thầy, tuổi còn trẻ đã bày ra thiên phú võ đạo cấp độ yêu nghiệt. Mười hai tuổi đã đả thông kỳ kinh bát mạch, đạt được võ giả cấp một đỉnh phong, làm kinh động Hiệp hội Võ đạo, vô số đại lão võ đạo tới cửa muốn thu làm học trò.
Nhưng cũng vào năm ấy nàng thức tỉnh tiết lệnh kinh trập, bèn bỏ qua võ đạo chuyển sang tu tiết lệnh, làm cho vô số võ giả tức giận đến học máu.
Võ giả tám mạch mười hai tuổi, thiên phú như thế từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện qua, giờ lại chạy đi tu tiết lệnh?
Mấu chốt là… thiên phú của nàng ở phương diện tiết lệnh cũng yêu nghiệt tương tự.
Điều này làm cho một số võ giả cực đoan càng thêm căm tức, cho rằng Phó Vịnh Tình vứt bỏ võ đạo, tôn sùng tiết lệnh xu nịnh nước ngoài, chặt đứt cơ hội tiến thêm một bước thăm dò võ đạo, là nỗi ô nhục của võ giả.
Rõ ràng Đỗ Quốc Võ cũng là loại võ giả cực đoan ấy.
Vậy mà lúc này sắc mặt Phó Vịnh Tình bình tĩnh, giống như đó là chuyện không liên quan đến mình vậy.
Ngược lại là nét mặt Chu Á Nam cứng đờ.
Bịch!
Hứa Hằng vốn còn đang định mở lời khuyên can đã vọt tới trước người Đỗ Quốc Võ, giơ chân lên thật cao đạp mạnh xuống mặt của đối phương.
“Cho ngươi mặt mũi à?”
Vẻ mặt Hứa Hằng âm trầm, lạnh giọng trách mắng.
Hắn dùng hết sức lực vào cú đạp này, thậm chí là phát huy cực hạn, trực tiếp đá cho võ giả cấp hai là Đỗ Quốc Võ đầu váng mắt hoa, mặt chảy đầy máu.
Sư tỷ có quyền lựa chọn của riêng mình, năm đó ngay cả lão Hứa cũng giơ hai tay tán thành, đến phiên đám lắm mồm nhiều chuyện các ngươi phản đối chắc?
Phản đối còn chưa tính, việc này đều đã trôi qua bao nhiêu năm, bây giờ còn lấy ra mắng nữa, thật đúng là cho thể diện mà không cần.
Nghĩ vậy, Hứa Hằng lại đạp mạnh một cái lên mặt của Đỗ Quốc Võ.