Chương 22: Phiên ngoại 1
Lần đầu tiên Bùi Quân chú ý tới Lục Thành thật ra là tại cuộc họp dự án do tổ phụ trách của công ty. Cấp dưới Bắc Kiến có đơn vị chuyên kiến trúc nhưng lại không có mảng thiết kế. Tuy rằng vẫn lên kế hoạch nhưng việc thiết kế sao cho phù hợp lại là một chuyện khác, có người chuyên nghiệp vẫn tốt hơn.
Tổ chuyên phụ trách thiết kế của Bắc Kiến tuy cũng nhiều người mới nhưng mỗi lần xem kết quả trình lên Bùi Quân đều vẫn chưa hài lòng. Cứ thế cho đến khi cấp dưới đề cử Lục Thành. Tuy rằng công ty anh không lớn nhưng những dự án thiết kế được trong người trong nghề đáng giá cao. Khi Bùi Quân đến chỗ đó xem qua dự án lập tức bị cuốn hút ngay.
Ý tưởng thiết kế công ty này đúng là rất thú vị nhưng khiến người ta ấn tượng nhất vẫn là cảm giác tổng thể khi đã qua thiết kế. Cho dù là phòng làm việc trống không nhưng sẽ không gây cảm giác cứng nhắc mà lại mang cho người sự thoải mái, dùng từ đơn giản để miêu tả chính là “như chính nhà mình”.
Bùi Quân đã tỏ ý, cấp dưới rất nhanh họp thông qua.
Sau đó Bùi Quân không tham gia nữa mà để cho cấp dưới thương lượng với đối phương. Cho đến tận khi hắn đi dự thính cuộc họp của tổ chuyên ngành mới chú ý tới Lục Thành – người phụ trách của công ty đối phương.
Có vài lúc, bề ngoài trong lần đầu tiên gặp có thể gây ấn tượng quan trọng. Ít nhất khi Bùi Quân nhìn thấy người kia lần đầu tiên có ấn tượng rất tốt. Lục Thành là loại hình người đàn ông quyến rũ theo kiểu truyền thống. Loại người này cho dù mặc vest đứng ở văn phòng hay lẫn tại đám đông cuồng nhiệt trong bar đều có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác. Năng lực làm việc trong lĩnh vực chuyên môn của anh chắc chắn làm hắn cho thêm vài điểm nữa.
Về sau hai người cũng không gặp gỡ trong công việc nhiều nhưng thỉnh thoảng cấp dưới lại để lộ ra vài tin tức, cộng thêm tự hắn tiếp xúc, Bùi Quân ngày càng có cảm giác Lục Thành là một nhân tài hiếm có. Thậm chí hắn từng có ý tưởng thu mua công ty Lục Thành để làm đơn vị chuyên thiết kế của Bắc Kiến. Cứ như thế, kết cấu Bắc Kiến chắc chắn sẽ càng hoàn chỉnh.
Ý tưởng như vậy chưa bao giờ mất đi song lại không thể thực hiện được. Nguyên nhân vẫn ở chỗ Lục Thành.
Lục Thành lịch sự mỉm cười lại mang theo vẻ lạnh lùng khiến hắn hiểu rõ ràng đối phương không phải là một người dễ thuyết phục hoặc thỏa hiệp. Nếu theo đến cùng chắc chắn là mất cả chỉ lẫn chài, không bằng giữ vững quan hệ hợp tác. Dù sao Bắc Kiến cũng chả mất gì.
Biết Lục Thành là người cùng giới cũng là vào một dịp tình cờ khác.
Hôm đó hắn lái xe đưa Thẩm Lâm vui vẻ đến đón Hà Trác Thụy về nước vào lúc hơn nửa đêm. Tâm tình Bùi Quân khi đó suy sụp đến mức tận cùng.
Hắn không muốn về nhà ngủ hay chìm trong công việc, lái xe loanh quanh trong thành phố một chuyến, cuối cùng dừng tại quán gay bar nổi tiếng trong thành phố.
Bùi Quân ngồi ở trong góc. Hắn không có ý định tìm người, chỉ là có khi cô đơn tịch mịch đến giới hạn nào đó sẽ muốn tìm một nơi có cảm giác đồng cảm, tụ tập nhiều người cùng giới. Cho dù đến chỉ có uống rượu nhưng cũng tốt hơn một người chống đỡ ở trong nhà.
Trong lúc vô tình Bùi Quân nhìn thấy Lục Thành.
Lúc ấy hắn hơi ngạc nhiên, cho dù vẻ mặt không thay đổi nhưng đáy lòng tràn đầy kinh ngạc.
Lục Thành không giống như khi anh làm việc. Lúc làm việc, Lục Thành cẩn thận nghiêm túc, tuy rằng vẫn cười nhưng chỉ mang tính công thức. Dù thế nhưng không ai không thích anh được. Lục Thành vào ban đêm lại mang một bộ dáng khác
Anh ngồi trên ghế tựa vào quầy bar, tay cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng nhấp ngụm rượu, nói chuyện vài câu cùng người bên cạnh. Anh trông thả lỏng, thoải mái nhưng không phải ai cũng có dũng khí đến gần bởi anh như có một loại khí chất trời sinh.
Giống như Bùi Quân vô tình nhận xét ngày trước, loại người này ở quán bar chính là điểm nổi bật.
Bởi vì chỉ hợp tác cùng nhau nên Bùi Quân không có tiến lên chào hỏi. Hắn cùng Lục Thành chưa quen thuộc tới trình độ như vậy. Nhưng biết anh là người cùng giới khiến hắn coi anh thành bạn bè, cho dù là đơn phương.
Buổi tối đó Lục Thành ngồi tại quán bar vài giờ. Bùi Quân không ngây thơ cho rằng người kia chỉ đến uống rượu suông nhưng cuối cùng Lục Thành vẫn ra về một người.
Có lẽ tiêu chuẩn của anh rất cao.
Sau khi qua hỏi thăm về tình huống của Lục Thành, người pha chế sau quầy bar giải thích, “Anh Lục rất đặc biệt. Không phải mỗi lần anh đến sẽ đều dẫn người về, hơn nữa từ trước đến nay không nói chuyện tình cảm.” Người pha chế nhún vai, biểu tình bất lực với đám người hỏi thăm.
Bùi Quân bỗng bật cười. Giống y hệt suy đoán của hắn.
Một đêm kia, Bùi Quân uống không nhiều. Không biết có phải chuyện gì đặc biệt dời đi sự chú ý của hắn không mà cảm giác cô đơn ùa đến lúc trước dường như tan biến hết.
Nhìn đám đông dần bắt đầu cuồng nhiệt trong quán bar, Bùi Quân cảm thấy Lục Thành hẳn là cố ý chọn thời điểm rời đi.
Hắn cũng chọn lựa giải pháp như anh, sau khi từ chối một người liền lái xe về nhà.
Ngày hôm sau khi nhìn thấy Lục Thành mặc đồ vest may đo tỉ mỉ, đầu tóc chỉnh tề trong cuộc họp, Bùi Quân cảm thấy khá kì lạ.
Hắn lịch sự gật đầu cùng đối phương. Trong nháy mắt khi quay người, hắn cười nhẹ. Có lẽ người kia sẽ vĩnh viễn không biết về cuộc gặp tối hôm qua.
Nhưng loại bí ẩn đột nhiên xuất hiện ngoài ý muốn như vậy khiến con người ta cảm thấy tuyệt vời.