Chương 54

Tống Hải khϊếp sợ nhìn nữ nhân tiều tụy trước mắt,

hắn

có nghe lầm

không, Hạ Hoa sai

hắn

đi

cường bạo nương tử Tiết Thụ?

Đây là biểu muội thiện lương tốt đẹp của

hắn

sao? Tiểu



nương ngay cả

một

con bướm cũng

không

đành lòng bắt?

Điều càng làm cho

hắn

lạnh tâm là, nàng rốt cuộc có quan tâm đến

hắn

hay

không, sao nàng có thể chắp tay đưa

hắn

cho người ta, bảo

hắn

đi

gian díu với nữ nhân khác?

Tống Hải thừa nhận, trước đây

hắn

có hai phần tà niệm với nương tử Tiết Thụ, nhưng kể từ sau đêm đó,

hắn

đã

không

còn lăn giường với bất kỳ nữ nhân nào nữa. Có hai lần

hắn

cảm thấy buồn phiền,

đã

đi

tìm

một

phụ nhân trong làng. Hai người đều

đã

cởi hết xiêm y, thậm chí

hắn

đã

nằm

trênngười đối phương, nhưng trong khoảnh khắc đó,

hắn

chợt nhớ tới hình ảnh Hạ Hoa khóc lóc cầu xin dưới người

hắn

đêm đó, thế là, du͙© vọиɠ tự nhiên biến mất, thậm chí

hắn

còn cảm thấy nữ nhân dưới thân

thật

đáng ghê tởm, vội vàng mặc xiêm y rời

đi. Biết tin Hạ Hoa từ hôn,

hắn

kinh hỉ tới mức choáng váng,

không

để ý cha mẹ ngăn cản, suốt đêm chạy về, thẳng thắn cầu xin với dì dượng, đáp ứng rất nhiều

yêu

cầu vô lý của bọn họ chỉ để cưới nàng về nhà, từ nay về sau sống

thật

tốt với nàng.

Nhưng chân tình của

hắn

đã

đổi được cái gì? Là

yêu

cầu vô lý điên cuồng của nàng!

Tiết Tùng

không

thích nàng

thì

liên quan gì tới nương tử Tiết Thụ? Nếu nàng muốn trả thù, cũng phải trả thù Tiết Tùng mới đúng! Lẽ nào nàng còn chưa tuyệt vọng với Tiết Tùng, cảm thấy là do nương tử Tiết Thụ nên nàng mới ra nông nỗi này sao? Chẳng lẽ nàng còn cho rằng, nếu nương tử Tiết Thụ xảy ra chuyện gì, Tiết Tùng

sẽ

chán ghét vứt bỏ nàng ta, rồi trở lại tìm nàng? Mà giả sử Tiết Tùng

thật

tới tìm nàng, tới lúc đó nàng còn cam tâm tình nguyện gả cho

hắn

sao?

Tống Hải lần đầu cảm thấy,

hắn

giống như chưa bao giờ hiểu



Hạ Hoa.

Nhiệt tình trong lòng trở nên lạnh ngắt,

hắn

đứng lên, nhìn thẳng vào nàng: “Hạ Hoa, trong mắt muội, ta chính là người đê tiện như vậy?”

Hạ Hoa vẫn nhắm chặt hai mắt, khóe miệng lại

hiện

lên ý cười yếu ớt châm chọc: “Nếu huynh

không

phải, hài tử trong bụng ta tại sao lại có?”

“Đó là vì ta thích muội!” Tống Hải nắm chặt tay, đập mạnh

một

cái lên giường, phát ra

một

tiếng “rầm” rất lớn.

Hạ Hoa bị cú đập mạnh của

hắn

làm hoảng sợ, trong lòng nháy mắt xoay chuyển, đoán xem vì sao

hắn

lại giận dữ như vậy, chợt lóe ra

một

ý niệm, nàng ta vội vàng mở mắt, nước mắt lưng tròng nhìn

hắn: “Biểu huynh, muội đương nhiên biết huynh

yêu

thương muội, bằng

không

trước khi cưới mấtđi

sự

trong sạch, cũng

không

phải người muội luôn tâm tâm niệm niệm, huynh nghĩ rằng muội

sẽ

bằng lòng sống tạm như bây giờ rồi gả cho huynh sao? Nếu người đêm đó

không

phải là huynh, nếu muội

không

có chút tình ý nào với huynh, muội

đã

sớm tự vẫn!”

Giấc mộng sáu năm bị vỡ tan trong

một

buổi sáng, có ai biết lòng nàng khổ sở bao nhiêu

không? Vừa phẫn hận vừa đố kị, nàng

không

cam tâm cứ như thế mà gả cho Tống Hải, nàng muốn trả thù, trả thù nương tử Tiết Thụ bên ngoài ôn nhu thùy mị, vô tội, kỳ thực bên trong dối trá ác độc vô cùng, trả thù Tiết Tùng có mắt

không

tròng,



phụ tâm ý của nàng, chỉ vì

một

nữ nhân thấp hèn như vậy mà đánh nàng. Danh tiết của nàng

đã

hủy,không

phải có người

nói

nương tử Tiết Thụ là từ kỹ viện

đi

ra sao?

không

biết nếu Tiết Tùng trông thấy Tống Hải và đệ muội tốt của

hắn

cẩu thả với nhau,

sẽ

cảm thấy thế nào đây?



sự

trả thù của nàng, toàn là dựa vào Tống Hải, vì vậy nàng phải lấy lòng

hắn.

Nữ nhân trước mắt nước mắt lưng tròng, nhưng giấu trong đáy mắt là ngọn lửa ghen ghét,

không

gì che giấu nổi.

Tống Hải vốn cảm thấy lạnh tâm, nhưng vừa nghe lời nàng ta

nói, bỗng sửng sốt chụp vai Hạ Hoa, giọng

nói

có chút run rẩy: “Hạ Hoa, trong lòng muội

thật

sự

có ta? Vậy tại sao muội còn muốn ta

đi

làm chuyện đó? Trong lòng ta chỉ có mình muội, sao muội có thể kêu ta dâʍ ɭσạи nàng ta?”

hắn

ở trước mặt nàng trước giờ luôn tạo dựng hình tượng si tình, chuyện này bất luận thế nào cũng

không

thể đồng ý, nếu đồng ý, có thể bây giờ Hạ Hoa

sẽvui vẻ vì trả thù thành công, nhưng rồi

sẽ



một

ngày nàng hận

sự

bất trung của

hắn.

Hạ Hoa cắn môi, ủy khuất cúi thấp đầu

nói: “Biểu huynh, muội, muội cũng biết là mình giận điên rồi nên mới ăn

nói

không

lựa lời như thế. Nhưng, huynh có biết

không, nương tử Tiết Thụ

đã

mắng muội

không

tuân thủ nữ tắc, còn hại muội bị Tiết Tùng đánh, cho nên muội mới xúc động nghĩ rằng cũng phải bắt nàng ta nếm thử tình cảnh như vậy. Nhưng huynh đừng hiểu lầm, muội hoàn toàn

không

muốn huynh làm

thật, chỉ cần huynh làm dángmột

chút, nhìn giống như nàng ta

đang

quấn quýt huynh là được. Biểu huynh, trong bụng muội

đang

có cốt nhục của huynh, đời này cũng

sẽ

khôngdây dưa với Tiết Tùng nữa, hơn nữa trải qua chuyện hôm nay muội cũng

đã

nhìn



bộ mặt

thật

của

hắn, làm sao muội còn có hy vọng gì với

hắn

nữa chứ? Biểu huynh, muội

thật

sự

không

cam lòng bị bọn họ khi dễ như vậy, huynh giúp muội trả thù được

không?”

Nàng vươn tay, níu

hắn

lại, sau đó ngẩng đầu nhìn

hắn, hai hàng nước mắt như

một

chuỗi trân châu lăn dài xuống, nàng vốn xinh đẹp,

không

tiếng động rơi lệ như bây giờ, ngay cả má phải sưng lên cũng

không

làm giảm

sự

xinh đẹp của nàng, ngược lại càng làm nổi bật vẻ đáng thương bất lực của nàng.

Tống Hải lập tức nhớ đến tình cảnh lúc

hắn

chạy tới Tiết gia, lúc đó Hạ Hoa bị Tiết Tùng tán

một

bạt tay ngã xuống đất, trông rất thê thảm.

hắn

hận Tiết Tùng, nhưng

hắn

cũng

không

ngu đến mức bị hai ba câu

nói

của Hạ Hoa lừa gạt, vừa lau nước mắt cho nàng vừa nhìn chằm chằm nàngnói: “Làm cho nàng ta chủ động quấn quýt ta rồi gọi Tiết Tùng đến xem? Dù Tiết Tùng thấy cảnh ấy, cùng lắm là phẫn nộ, thay Tiết Thụ ngăn cản nàng ta, Tiết gia cũng

không

có tổn thất, muội trả thù như vậy có ý nghĩa sao?” Chỉ trả thù

một

mình nương tử Tiết Thụ mà thôi.

Hạ Hoa biết Tống Hải

đang

hoài nghi nàng còn vương vấn Tiết Tùng, mím môi, tự động ôm lấy eo của nam nhân, chui vào ngực

hắn, ủy khuất khóc lóc kể lể: “Biểu huynh, huynh cũng biết tâm tư của muội với

hắn, muội thích

hắn

như vậy, thế mà

hắn

lại đánh muội chỉ vì nữ nhân kia, muội

khôngcam lòng, muội muốn

hắn

nhìn



bộ mặt

thật

của nàng ta. Biểu huynh, huynh

không

biết đâu, trong làng có người từng

nói

nương tử Tiết Thụ là xuất thân từ kỹ viện, vậy huynh giả bộ dùng tiền mê hoặc nàng ta, chẳng phải

sẽ

câu được nàng ta? Đến lúc đó muội

sẽ

dẫn Tiết Tùng tới nhìn, tới lúc đó mặc kệ

hắn

tức giận cũng được, hối hận cũng được, muội

sẽ

không

để ý tới

hắn

nữa, biểu huynh, trước kia là muội ngu ngốc, sau này

sẽ

không, muộisẽ

toàn tâm toàn ý sống với huynh, chăm sóc hài tử của chúng ta!”

Thực

sự

là mưu kế trăm ngàn chỗ hở!

Bất quá điều này cũng chứng tỏ nàng vẫn là tiểu



nương ngu ngốc năm xưa, ngay cả hại người cũng

không

biết.

Tống Hải ôm người trong ngực, vỗ

nhẹ

lưng, ôn nhu chê cười nàng: “thật

là ngốc muốn chết, nếu lỡ nương tử Tiết Thụ

không

phải xuất thân từ kỹ viện, nàng ta

không

coi trọng tiền của ta,

không

mắc lừa

thì

sao? Hơn nữa dù cho nàng ta bị lừa, Tiết Tùng cũng

không

phải kẻ ngu, muội kêu

hắn

đira, chẳng lẽ

hắn

sẽ

không

nghi ngờ bên trong có mờ ám?”

“A? Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ cứ buông tha cho bọn họ vậy sao?” Hạ Hoa

không

cam lòng ngưỡng mặt lên, trong mắt đều là ủy khuất.

Tống Hải nhịn

không

được cúi người xuống hôn mắt nàng, “Yên tâm

đi, mọi việc đều giao cho ta, muội ngoan ngoãn làm theo lời ta

nói

là được.”

Hạ Hoa đỏ mặt,

một

lần nữa vùi đầu vào lòng Tống hải, trong mắt lóe lên tia hận thù

không

cách nào che giấu.

Tối đó, chờ lúc đêm khuya vắng người, Tống Hải

đi

tới nhà Liễu quả phụ.

Liễu Ngọc Nương mở cửa, nhìn thấy là

hắn,

không

khỏi sửng sốt, đợi

hắn

vào nhà liền cười duyên nhào tới: “Ta còn tưởng chàng quên ta rồi chứ, biểu muội của chàng đột nhiên bị từ hôn, sao chàng

không

tranh thủ

đi

lấy lòng nàng ta? Đúng rồi, vì sao nàng ta...”

“Bớt

nói

nhảm

đi, ta có việc quan trọng tới tìm ngươi.” Tống Hải đẩy tay ả ra, lạnh lùng liếc ả rồi

đi

vào nhà.

Liễu Ngọc Nương bĩu môi, nhưng cũng

không

dây dưa Tống Hải nữa,

nhỏ

giọng

thì

thầm

đi

theo sau

hắn.

Sau khi vào nhà, Tống Hải trực tiếp mở miệng: “Lần trước ngươi muốn ta giúp ngươi đối phó nương tử Tiết Thụ, bây giờ ta có

một

kế hoạch, cần ngươi giúp đỡ.”

Tay Liễu Ngọc Nương cởϊ qυầи áo bỗng dừng lại, mặt trơ ra

một

chút, sau đó ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nam nhân

đang

đứng quay lưng vào ánh nến: “Chàng

nói

thật

sao?”

Tống Hải gật đầu: “Nếu thành công, chẳng những nương tử Tiết Thụ mất hết danh tiết, ngay cả ba huynh đệ Tiết gia cũng

không

còn mặt mũi sống trong làng này nữa, kết quả như vậy,

đã

vừa lòng ngươi chưa?”

Ánh mắt Liễu Ngọc Nương lóe lên,

không

trả lời

hắn, miễn cưỡng ngồi

trên

giường, sau đó cười khanh khách nhìn Tống Hải,

nói: “Nếu

thật

như thế, ta đương nhiên

sẽ

vui mừng, bất quá chàng cũng

thật

đủ nhẫn tâm, bọn họ chọc tới chàng lúc nào?”

Tống Hải cong khóe miệng,

đi

tới trước mặt Liễu Ngọc Nương, nắm cằm ả lên, dừng lại hành động muốn quyến rũ của ả,

nói: “Chuyện đó ngươi

khôngcần phải biết. Được rồi, sau này ta

sẽ

lấy Hạ Hoa,

không

tìm tới ngươi nữa, chuyện lần này,

sẽ

là lần cuối cùng chúng ta hợp tác, sau khi chuyện thành công ta

sẽ

cho ngươi mười lượng bạc, thanh toán sạch

sẽ

quan hệ trước kia của chúng ta, thế nào?”

Tuy miệng cười, nhưng ánh mắt của

hắn

tràn đầy uy hϊếp.

Liễu Ngọc Nương biết Tống Hải là người lòng dạ ác độc,

hiện

tại muốn mỗi người

một

ngã,

hắn

có thể giúp ả hả giận, lại cho thêm mười lượng bạc bịt miệng, ả rất thức thời, làm sao dám ra bên ngoài

nói

bậy? Vội vàng cười

nói: “Được, ta trước chúc mừng chàng rốt cuộc ôm được mỹ nhân về.” Cũngkhông

hỏi nhiều chuyện của

hắn

và Hạ Hoa.

Ả thức thời như vậy, Tống Hải hài lòng gật đầu, nhìn lướt qua ngăn tủ, thấp giọng hỏi: “Chỗ của ngươi có xuân dược hay

không?”

Ánh mắt Liễu Ngọc Nương lập tức sáng lên, trả lời: “Tất nhiên là có! Mau

nói

với ta

một

chút, rốt cuộc là kế hoạch gì?”

Tống Hải cười khẽ,

nói

nhỏ

vào tai ả.

Mấy ngày kế tiếp, để tránh tị hiềm, Tống Hải vẫn trốn trong lều nhà Hạ Hoa,

âm

thầm quan sát hoạt động của hai huynh đệ Tiết Tùng, vất vả lắm mới chờ được bọn họ vào núi

đi

săn,

hắn

lợi dụng danh nghĩa thăm người thân tới nhà Hạ Hoa, dặn nàng nhân lúc buổi trưa vắng người tới vườn trái cây tìm

hắn, sau đó lại lén lút đến nhà Liễu quả phụ.

“Hôm nay

sẽ

động thủ, ta nhắc ngươi

một

lần cuối cùng, nhất định phải chờ Tiết Thụ quay về mới gọi người đến, biết

không?” Ánh mắt nghiêm túc dặn dò.

“Biết rồi biết rồi!” Liễu Ngọc Nương làm bộ tức giận liếc

hắn, sau đó trước lúc

hắn

đi

nhét vào tay

hắn: “Cái này cho chàng,

một

hồi nhớ sử dụng cẩn thận, tuyệt đối

không

được nhầm lẫn.”

Tống Hải cúi đầu nhìn chai nước

nhỏ

ả đưa cho

hắn, cảm thấy hơi mềm lòng, sinh ra

một

phần tình ý khó bỏ, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất.hắn

nhìn Liễu Ngọc Nương

thật

lâu, nắm chặt chai trong tay, lặng lẽ hướng thôn đông chạy

đi.

Liễu Ngọc Nương nhìn bóng dáng

hắn

biến mất ở cuối đường, trong mắt lóe lên

một

tia tính kế. Người

hắn

muốn hại nhất là Tiết Tùng, còn ả là Diệp Nha, để đảm bảo vạn nhất

không

xảy ra sai sót gì, ả cũng phải đùa giỡn chút thủ đoạn.

***

Tiết Tùng và Tiết Thụ

không

có nhà, buổi trưa Diệp Nha chỉ làm

một

chén bánh canh

nhỏ

để ăn. Dùng bữa trưa xong, nàng bắt đầu ra sân sau cho heo ăn.

Mới vừa xách thùng nước tới chuồng heo, cửa bắc đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa, nàng hoang mang

đi

tới hỏi: “Ai vậy?”

“Là ta, Hạ Hoa đây.”

Vừa nghe giọng

nói

của nàng ta, Diệp Nha liền nhức đầy, suy nghĩ

một

chút,

không

mở cửa mà chỉ

nói: “Hạ Hoa tỷ, đại ca của ta

đã

lên núi

đi

săn, tỷ trở về

đi.”

Tay Hạ Hoa

ẩn

trong áo siết chặt lại, cố nén tức giận trong lòng, thay đổi giọng

nói

bất đắc dĩ cầu xin: “Diệp muội muội, muội yên tâm

đi, tỷ

khôngphải đến tìm huynh ấy, tỷ, tỷ

đã

nghĩ thông suốt, chẳng mấy chốc

sẽ

gả cho biểu huynh của tỷ. Vì vậy tỷ muốn tới gặp muội để xin lỗi muội chuyện mất ngày trước tỷ

đã

lỡ lời, nhân tiện muốn muội chuyển dùm ta mấy câu cho huynh ấy, muội, muội, mở cửa

đi

được

không? Tỷ sợ bị người khác nhìn thấy.”

Nàng ta sắp gả cho Tống Hải?

Diệp Nha

nhẹ

nhàng thở ra, nếu như vậy, nàng ta

sẽ

không

dây dưa với Tiết Tùng nữa, nghĩ đến cảnh ngộ của nàng ta, Diệp Nha có chút đồng tình, liền tiến lên mở cửa, nhưng còn chưa kịp nhìn thấy mặt Hạ Hoa, bên cạnh

đã



một

bóng người bay tới, ngay sau đó sau gáy liền cảm thấy đau đớn...

Tống Hải đỡ lấy Diệp Nha

đang

hôn mê, bình tĩnh

nói

với Hạ Hoa: “Muội về trước

đi, chỗ này có ta là được rồi.”

“không

được, muội muốn

đi

theo huynh!”

Hạ Hoa nhìn chòng chọc vào mặt Diệp Nha, nàng muốn tận mắt nhìn thấy nàng ta bị Tiết Tùng ghét bỏ,

không

biết vẻ mặt Tiết Tùng khi bắt kẻ thông da^ʍ

sẽ

như thế nào.

Tống Hải nhíu mày, vừa muốn

nói

chuyện, Hạ Hoa

đã

cúi đầu, ủy khuất

nói: “Biểu huynh, hai huynh đệ Tiết Tùng đến hoàng hôn mới về, trong lúc đó huynh còn ở chung với nàng ta lâu như vậy, còn phải cho nàng ta ăn thứ đó nữa, muội

không

yên tâm...”

Nữ nhân ghen tuông ngoài ý muốn làm tan biến

sự

nghi ngờ trong lòng

hắn,

hắn

bất đắc dĩ cưng chiều nhìn nàng: “Trong lòng ta chỉ có muội, sao lại chạm vào nàng ta được chứ? Thôi được rồi, nếu muội

không

tin, có thể

đi

cùng ta, nhưng nhất định phải nghe lời ta

nói, ta

không

cho muội

đi

ra

thìmuội đừng

đi

ra, biết

không?” Nàng

đi

chung cũng

không

sao, miễn đừng để nàng phát

hiện

kế hoạch của

hắn

là được.

“Vậy chúng ta

đi

nhanh

đi!” Hạ Hoa ngẩng đầu, cười hối thúc.