Chương 32

Ngày tháng sáu như sắc mặt trẻ con, thay đổi thất thường.

Những cơn mưa rào bất chợt đến mạnh mẽ, bầu trời xanh lam bỗng nhiên tối lại, nhuộm đen cả một vùng trời, những giọt mưa to bằng hạt đậu ào ào

trút xuống, làm hại thôn dân bỏ lại việc đồng áng tranh thủ chạy trở về, người vừa về đến cửa nhà, còn chưa kịp thay xiêm y ướt đẫm ra, hay ghê, trời tạnh mưa, thật là biết làm khổ người.

Diệp Nha đứng ở cửa nhà bếp, vẻ mặt lo lắng nhìn màn mưa mờ mịt bên

ngoài. Bỗng một trận gió thổi tới, cuốn những giọt nước mưa hắt vào mặt

nàng, vào áo nàng, nàng lui về sau mấy bước, nâng tay lau đi những giọt

mưa mát lạnh trên mặt, không khỏi run rẩy một chút.

Trận mưa ngày hôm nay đến vừa vội vã vừa dữ dội, từ xế trưa đến tận bây

giờ, đã kéo dài vài canh giờ rồi mà vẫn không hề có xu hướng nhỏ đi, mắt thấy không bao lâu nữa trời sắp tối đen hoàn toàn, ba huynh đệ vẫn còn

chưa trở về. Nàng lo lắng cho Tiết Bách, sợ hắn mạo hiểm đội mưa trở về, nhưng nàng cảm thấy Triệu tiên sinh luôn luôn coi trọng hắn, cho dù

không giữ hắn lại trấn trên qua đêm cũng sẽ mượn ô cho hắn dùng, cho nên cùng lắm là hắn trở về trễ hơn so với thường ngày, hẳn là sẽ không gặp

chuyện không may.

Nàng càng lo lắng cho Tiết Tùng và Tiết Thụ. Giờ này bình thường đáng lẽ bọn họ đã trở về rồi, hôm nay đang ở nơi nào trú mưa sao? Nhưng mưa

càng lúc càng lớn, nếu bọn họ vẫn trú mưa, buổi tối sẽ phải bị đói, cũng không có chỗ ngủ, nhưng nếu mạo hiểm đội mưa chạy về, trên núi đường

trơn, mưa lớn nhìn không rõ, ngộ nhỡ té ngã thì làm sao bây giờ?

Đến nơi này sắp được một tháng, nàng chưa bao giờ lo lắng giống như hôm nay vậy, đứng ngồi không yên.

Phía sau truyền đến tiếng gà gáy râm ran, Diệp Nha quay đầu ngạc nhiên

phát hiện cửa Bắc bị mưa tạt vào, rơi xuống trên thân mấy con gà đang

cúi đầu xúm lại. Nàng vội vàng bước qua, dời l*иg gà vào trong, nhìn mấy con gà không an ổn cọ quậy bên trong l*иg, nàng cười cười, lúc trước

mua hai mươi con gà con, đã chết ba con, còn lại đám này đã sắp lớn bằng nấm đấm Tiết Thụ rồi.

Cất l*иg gà xong, nàng đi phòng đông nhìn một chút, khép tất cả các cửa sổ lại, sau đó đi sang phòng tây.

Kết quả phát hiện mái nhà phòng tây bị dột, còn là vị trí đầu giường đặt gần lò sưởi.

Nàng vội vàng dời cái chăn đi, đến phòng bếp cầm cái chậu gỗ đặt trên

giường hứng nước mưa. Cũng may mái nhà cỏ tranh coi như kín kẽ, cách một hồi mới có vài giọt nước mưa. Nếu giống như dãy mưa bên ngoài tí tách

rơi xuống như vậy, nàng nghĩ đêm nay chắc khỏi ngủ luôn.

Nàng ngồi trên giường miên man suy nghĩ, bỗng nhiên từ trong sân truyền

đến tiếng bước chân, trong lòng nàng vui vẻ, vội vàng chạy ra ngoài đón.

Tiết Bách đứng trước cửa cất ô, áo dài trên người, trừ bỏ phía sau lưng, cơ hồ ướt đẫm toàn bộ.

”Tam đệ, sao hôm nay đệ trở về sớm như vậy?” Nàng kinh ngạc hỏi, giờ này bình thường đáng lẽ hắn vừa mới tan học thôi!

Tiết Bách cầm ô đứng dưới mái hiên, xoay người nhìn nàng: “Triệu tiên

sinh thấy mưa quá lớn, sợ bọn đệ về nhà trễ sẽ gặp khó khăn, buổi trưa

liền tan học.” Thấy đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, chứa đựng lo

lắng, hắn nghi ngờ nói: “Đại ca bọn họ còn chưa về sao?” Trong nhà rất

im lặng, điều này rất không bình thường.

”Đúng vậy, bất quá có thể bọn họ đã tránh mưa ở đâu đó rồi, nói không

chừng sẽ lập tức trở về.” Diệp Nha giả vờ làm ra vẻ thoải mái cười cười

an ủi hắn, cũng tự an ủi mình. Khựng lại một chút, thấy Tiết Bách nhíu

mày bất động, nàng vội khuyên hắn đi thay quần áo, “Nhanh vào trong thay y phục sạch đi, coi chừng bị lạnh.”

Xiêm y dính trên người, ẩm ướt dinh dính không thoải mái, Tiết Bách gật

đầu với nàng, vén vạt áo lên vắt nước, vội vàng đi phòng đông thay y

phục mới.

Không lâu sau, bên trong thình lình truyền đến tiếng hắt xì liên tục,

Diệp Nha thầm nghĩ không xong, chỉ lo nghĩ, đã quên nấu chút canh gừng

nóng cho bọn hắn khu hàn.

Nàng săn tay áo lên, lấy ra nửa miếng gừng nhanh chóng cắt thành lát

mỏng, lại đập nát hai múi tỏi, trộn lại với nhau, sau đó đi lều củi lấy

củi đốt lò.

Tiết Bách thay quần áo ở bên trong nghe được âm thanh cắt rau, có chút

nghi hoặc, chờ thắt xong đai lưng, hắn nghĩ một chút, vén rèm cửa đi ra

ngoài, “Nhị tẩu, sớm như vậy đã làm cơm sao?”

Diệp Nha đang thêm nước vào nồi, vừa đi đến lu nước vừa nhìn hắn đứng ở

cửa phòng đông liếc mắt một cái, nhưng không ngờ tầm mắt vừa đúng rơi

vào trên cổ hắn, nơi đó, chỗ hầu kết phía trái chếch lên một tí, sinh ra một nốt ruồi đen nhỏ bằng hạt mè, nếu đầu hắn không xê dịch nhiều, sẽ

bị cằm che đi không nhìn thấy. Một điểm nho nhỏ màu sắc rất nhạt, nhưng

dưới sự phụ trợ màu da trắng nõn của hắn, hết sức nổi bật. Càng làm cho

nàng cảm thấy xấu hổ là nàng thế nhưng ma xui quỷ khiến xem mê mắt, cái

gáo hồ lô đều rớt vào trong lu rồi, nàng vẫn còn quay đầu nhìn hắn!

”Nhị tẩu?” Ánh mắt của nàng có chút kỳ quái, thật giống như chỉ đơn

thuần nhìn chằm chằm đánh giá cái gì, lại dường như mang theo chút hiếu

kỳ và kinh ngạc, Tiết Bách nghi ngờ gọi một tiếng, thuận tay sờ sờ cằm

của mình, chẳng lẽ dính cái gì đó?

Tay hắn thon dài trắng nõn, khi đầu ngón tay nhẹ nhàng phất qua nốt ruồi đó, hầu kết lộ vẻ ngây ngô cũng cao thấp giật giật theo, đầu óc Diệp

Nha ầm một tiếng, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng bừng, trong chớp mắt, chỉ trong chớp mắt vậy mà Diệp Nha cảm thấy động tác của hắn thực...câu người!

Nàng nghĩ tới những nha đầu trong Tôn phủ chen chúc với nhau, lặng lẽ

trốn sau bụi hoa nhìn trộm thiếu gia trong phủ, một đám nín thở tập

trung mà nhón chân lên nhìn, đôi mắt đen láy bởi vì tình yêu có vẻ ngập

nước, hai má lại càng đỏ bừng, lúc đó nàng còn buồn bực, thiếu gia thật

sự có thể làm người ta mê muội như vậy sao? Chí ít nàng cảm thấy dung

mạo thiếu gia cũng không hề xuất chúng.

Nhưng mới vừa rồi, tuy nàng không nhìn thấy khuôn mặt của mình nhưng

nàng biết, nàng nhất định giống hệt những tiểu nha đầu đó, bởi vì, bởi

vì đây là lần đầu tiên nàng nhìn nam nhân ngẩn người, đã thế còn không

phải nhìn mặt, chỉ là một nốt ruồi, một đôi tay thon dài trắng nõn mảnh

khảnh!

Tiết Bách cũng nhìn nàng ngẩn người.

Bộ dạng hiện tại của nàng có chút ngốc, hai má đỏ bừng, mắt to khϊếp sợ

lại mờ mịt nhìn chăm chú cổ của hắn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, dường như muốn giải thích cái gì, cố tình không nói nên lời.

Tiết Bách khẳng định trên cổ của hắn cũng không có cái gì, cho nên tiểu tẩu của hắn chính là đang mê mẩn nhìn hắn.

Kỳ thật hành động này có chút thất lễ, cũng không biết tại sao, Tiết

Bách không có một chút bực bội, thậm chí có chút ngọt ngào không thể cho ai biết.

Nhưng lý trí của hắn rất nhanh liền áp chế chút tình cảm không nên có

này, đi về phía kệ bếp: “Nhị tẩu, để đệ giúp tẩu nhóm lửa đi.”

Lại tiếp tục trầm mặc nàng sẽ xấu hổ, hắn thật vất vả mới vượt qua sự

quấy nhiễu của giấc mộng xuân đêm đó với nàng, rốt cuộc có thể thản

nhiên chung sống với nàng, làm sao lại để cho nàng vì thất thần một lát

mà cảm thấy không thể đối mặt hắn? Đối với hắn mà nói, bọn họ ngẫu nhiên phản ứng bất thường đều là chuyện bình thường, nàng là nữ tử duy nhất

hắn từng tiếp xúc gần gũi, bản thân đã đến tuổi này, mơ thấy loại mộng

này, mơ thấy nàng, đều là việc đã qua, nhưng tỉnh mộng lại, hắn vẫn xem

nàng là tẩu tử như trước, kính trọng nàng chiếu cố nàng. Còn nàng, nàng

vừa mới mười sáu tuổi, khó tránh khỏi nhìn mê mẩn, dù sao, hắn vẫn có tự tin với diện mạo của chính mình, nhưng hắn hiểu rõ, nàng đối với hắn

tuyệt đối không có nửa điểm tâm tư không nên có.

Hắn lặng lẽ quan tâm làm cho Diệp Nha từ từ bình tĩnh lại, nàng chán nản cắn môi, may mắn tam đệ không chú ý tới sự khác thường của nàng, nếu

không nàng thật sự không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.

Nàng thêm nước vào nồi, đứng một bên khẽ nói:“Đệ vào phòng nghỉ ngơi đi, việc nhóm lửa này không cần đệ giúp đỡ.”

Tiết Bách lắc đầu, tiện tay bẻ cành khô bỏ vào trong lò,“Không sao đâu,

bên trong rất oi bức, nơi này mát mẻ hơn. Nhị tẩu, tẩu cũng đừng khách

khí, đệ cũng không phải đại thiếu gia nuông chiều từ bé, nào có quý báu

như tẩu nghĩ? Hơn nữa, đệ giúp tẩu nhóm lửa, chốc nữa nhị ca về trông

thấy sẽ rất cao hứng.” Nói tới đây, hắn không nhịn được ngẩng đầu, trêu

đùa nhìn nàng một cái.

”Vậy được rồi, làm phiền đệ...” Diệp Nha như trốn chạy đi cửa Bắc.

Nàng thề sau này không nhìn vào mắt của Tiết Bách nữa.

Nàng đã sớm lãnh giáo sự lợi hại của đôi mắt đào hoa rồi, Xuân Hạnh

nghịch ngợm nhìn nàng nháy mắt một cái, điệu bộ đa tình quyến rũ đó làm

ngay cả nàng cũng chịu không nổi, thật muốn đem tiểu nha đầu kéo đến bên người ôm đầu của nàng chà đạp một phen, xem nàng còn dám cố ý làm nũng

giày vò hay không? Mà mới vừa rồi, Tiết Bách ngẩng đầu nhìn nàng, hai

mắt mỉm cười, híp lại thành hai đạo ánh trăng nhàn nhạt, cho dù đang

trêu đùa chọc ghẹo nàng, lại phong lưu phóng khoáng, vô cùng hút hồn.

Có thể là nàng rất ít thấy mỹ nam tử, nàng không có cách nào thản nhiên

bình tĩnh tiếp xúc với nam nhân xuất sắc như vậy, không chỉ là Tiết

Bách, ngay cả Tiết Tùng nàng cũng không dám nhìn thẳng. Đôi mắt đào hoa

của Tiết Bách mê ly đa tình rất dễ làm lòng người hỗn loạn nghĩ lầm hắn

đối với bản thân có chút ý tứ gì.Còn đôi mắt phượng hẹp dài của đại ca

làm cho hắn có vẻ càng lạnh lùng khó gần, chỉ có Tiết Bách, cũng là mắt

phượng, nhưng ánh mắt hắn trong suốt thuần khiết, hợp với nụ cười ngốc

nghếch của hắn, làm cho lúc nàng ở cùng hắn thả lỏng tự nhiên, không có

nhiều gánh nặng áp lực.

Nàng đang ngồi trên ghế đẩu bên cạnh chuồng gà, nghiêng đầu nhìn về phía Bắc.

Mưa như trút nước, giữa đất trời chỉ còn lại một màn sương trắng xóa,

hơi nước lạnh lẽo xua tan nhiệt độ trên mặt nàng, nàng nghĩ đến hai

người kia còn chậm trễ chưa trở về, nàng có chút sợ hãi, nếu như bọn họ

gặp chuyện không may…

Nàng im lặng, Tiết Bách cũng lặng im, dù cho hắn tin tưởng đại ca sẽ

không để bản thân rơi vào nguy hiểm, nhưng hắn vẫn không kiềm chế được

lo lắng.

Không biết qua bao lâu, hương vị canh gừng chậm rãi tràn ngập phòng bếp.

Tiếng nước sôi ùng ục ùng ục làm Diệp Nha tỉnh táo lại, nàng quay đầu nói với Tiết Bách: “Tam đệ, không cần đốt…”

Còn chưa nói hết, nàng vụt đứng lên, nhìn bóng dáng khỏe mạnh gầy gầy

của Đại Hoàng chợt xuất hiện trong sân, chạy vào phòng bếp, cuối cùng

dừng lại bên chân nàng, lắc đầu giũ nước mưa trên thân, những giọt nước

văng tung tóe rơi vào ống quần nàng, nàng cũng không để ý, chỉ nhìn chằm chằm cửa trước, ngóng chờ bọn họ đi vào nhanh một chút.

Tiết Bách lại chú ý tới dấu vết chật vật trên người Đại Hoàng, có rất

nhiều vết tích bị cắn xé, bộ lông rơi rụng, vết máu loang lổ. Ánh mắt

hắn trầm xuống, bật dậy chạy vọt vào màn mưa tầm tã. Đại ca nhất định đã xảy ra chuyện, hắn phải đi đón bọn họ.

Hắn hoảng hốt chạy, chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Diệp Nha cũng phát hiện không bình thường, vừa cúi đầu nhìn, chỉ thấy mấy bãi máu dưới

thân Đại Hoàng, trong lòng nàng “lộp bộp” một chút, nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, không chút suy nghĩ liền đuổi theo. Cả Đại Hoàng cũng

bị thương, vậy bọn họ thì sao?

Trong chớp mắt mưa lớn xối xả làm cả người nàng ướt đẫm, cổ cảm giác

lạnh lẽo này chui thẳng vào xương cốt tứ chi nàng, lạnh thấu tâm can.

Nếu Tiết Thụ gặp chuyện không may, nàng thật sự không sống nổi nữa, nàng rất vất vả mới có cuộc sống yên ổn này, có nam nhân thương nàng chiếu

cố nàng, nếu hắn gặp bất trắc…

“Đại ca, các huynh không sao chứ?”

Bên ngoài truyền đến tiếng kêu kinh hỉ của Tiết Bách, giống như trước

khi chết bắt được một cành gỗ nổi, đem nàng sắp tắt thở từ trong hồ nước kéo lên.

Nàng vọt ra ngoài cửa, đã thấy trên vai Tiết Tùng khiêng cái gì, đang

nói chuyện với Tiết Bách, mà đầu đất của nàng, vốn đang đứng bên cạnh

bọn họ, nhưng vừa nhìn thấy nàng, hắn lập tức cầm theo con thỏ xám to

mập chạy nhanh tới, vừa chạy vừa kêu: “Nương tử, chúng ta săn được thứ

tốt, đại ca nói có thể bán được rất nhiều tiền.”

Nàng nhìn bóng dáng cao lớn của hắn chạy trong màn mưa về phía nàng,

nhìn nước mưa phủ đầy khuôn mặt của hắn cũng che giấu không được sự hưng phấn, nhịn không được che miệng bật cười, nước mắt tràn mi.

Nàng không cần những thứ quý giá hiếm lạ, chỉ cần bọn họ không sao là tốt rồi!

----------------------------------------------------------------

/*--Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:--*/

Giai Nhân cười quyến rũ: Khuê nữ, đêm nay ta xuyên thành ngươi được không?

Diệp Nha thận trọng: Tại sao?

Giai Nhân chảy nước miếng: Ta muốn trêu chọc lão đại, ta muốn đùa giỡn ngốc thụ, ta muốn đánh gục lão tam, cắn cổ của hắn…

Diệp Nha mặt đỏ: Không được, tất cả bọn họ đều là của ta!

Giai Nhân tức giận đến lật bàn: Vậy ngươi hành động nhanh chút aaaaaaaa!

Diệp Nha bất đắc dĩ khinh bỉ: Đó không phải chuyện ngươi quyết định sao? Ngươi đem chúng ta biến thành tính tình như vậy, ngươi để chúng ta cởi

mở như thế nào? Lập tức ăn thịt, độc giả sẽ mắng ta không biết rụt rè,

mắng đại ca tam đệ không bằng cầm thú!

Giai Nhân hộc máu: gào khóc oa oa oa! Ta nhịn ta nhịn còn không được sao!!!

(Thịt thịt chung quy vẫn là ở lúc động tình, kiên trì kiên trì tiếp tục

kiên trì, mọi người trăm ngàn lần đừng thúc giục thịt của lão đại và lão tam, ta sẽ cả giận, kỳ thật ta so với mọi người còn gấp gáp…Khó khăn

mới có tính khiêu chiến, rất nhanh sẽ được ăn, dễ dàng có được sẽ mau

chán…)