Chương 25
“Thiên Tâm tớ muốn về nhà.”
“Xác nhận mệnh lệnh.”
Thân thể chuyển động, trong nháy mắt dường như cậu nghe được Tĩnh nói một câu.
“Đồng bộ hành tung.”
Tiêu Địch vừa về tới trên giường của mình, thế nhưng Tĩnh cũng theo cậu đi đến nơi này rồi, hơn nữa y vẫn duy trì tư thế đặt ở trên người cậu.
Tĩnh xuất hiện trong gian phòng nhỏ hẹp của Tiêu Địch, một phần lớn chân của Tĩnh đều lọt ra khỏi giường.
Tiêu Địch ngẩn ngơ dường như nghe thấy ngoài phòng có tiếng TV, đột nhiên nhớ tới chuyện hôm nay mẹ cậu ở nhà, xem ra hôm nay trở về như vậy thật sự là sai lầm rồi. Cho dù có muốn phát ra tiếng động cũng không dám nữa.
Tĩnh khom chân xuống định đứng lên thì đầu đυ.ng phải trần nhà, sờ sờ nơi bị đau, Tiêu Địch che miệng lại nghĩ muốn cười.
Tĩnh nâng chân Tiêu Địch lên một hơi xông vào, Tiêu Địch ăn đau liền lấy tay quào loạn, cào ra vài vết máu trên người Tĩnh.
“Á!”
Tĩnh kêu lên đau đớn. Thực sự là một hồi huyết chiến, bên phía Tiêu Địch khẳng định phía sau của mình đã nứt ra rồi, còn về phần Tĩnh thì trên người cũng xuất hiện thêm vô số vết máu.
Mẹ Tiêu Địch nghe được phòng ngủ của con mình có động tĩnh liền lên xem, vừa mới đẩy cửa ra liền nhìn thấy được hình ảnh Tĩnh đang trần trụi với thân hình cực kỳ cao cùng mái tóc dài màu ngân lam xõa tung đang đặt trên người của con trai mình.
Phản ứng của mẹ Tiêu Địch là lập tức đóng cửa lại, quay về trước TV không ngừng chuyển kênh.
Đang trong tình trạng kinh hoảng bà hồi tưởng lại lúc nãy mình đã nhìn thấy cái chuyện gì? Nữ sinh kia có cái mông thật trắng nha, nữ sinh ở đây cũng có người cao như vậy sao? Là người tinh cầu W hả? Không thấy được khi nãy bọn chúng vào phòng bằng cách nào nữa, thật sự là con trai của bà quá lợi hại mà, thậm chí nó còn dám yêu một người ở tinh cầu khác nữa a, không những vậy nó còn mang người ta về nhà đưa lên giường luôn rồi. Chờ một chút phải cùng nó hảo hảo nói chuyện mới được.
Mẹ cậu đang ở nơi nào đó mà tự nhận định Tĩnh là một nữ sinh, bất quá đây cũng là do quan niệm truyền thống của địa cầu làm hại, phần đông đều là nam sinh cùng một chỗ với nữ sinh, nữ sinh tóc dài da trắng a.
Mẹ của Tiêu Địch đã ngồi chờ ở bên ngoài thật lâu, thế nhưng trong phòng vẫn là không có động tĩnh gì cả, bà lặng lẽ đẩy cửa ra, trong phòng đã không còn ai rồi. Nếu không phải trên giường quá lộn xộn thì bà đã cho rằng ban nãy là do mình đã nằm mơ thôi.