Chương 10: Chỉ là làm ăn

Ánh mặt trời tươi đẹp xuyên thấu qua rèm lụa chiếu sáng trong phòng, bên cửa sổ gỗ chạm trổ hoa sát đất, những bông hoa thủy tiên trắng noãn nở rộ trong một đêm mưa.

Bên ngoài phòng lầu hai, là ban công lộ thiên hình vòm, dùng lan can sắt màu trắng vây quanh. Cây nhãn trong sân cao hai tầng lầu, nhụy hoa màu vàng nhạt trải đầy đất trên ban công.

Căn nhà cũ không lớn nằm ở một góc trung tâm thành thị, bốn tầng lầu, từ thời Dân Quốc cũng đã ở chỗ này.

Bức tường sân cao hai mét ngăn cách nó ở phố xá sầm uất, giấu ở trong bụi cây rậm rạp, tồn tại một cách kín đáo gần trăm năm.

Lúc Mặc Phi tỉnh lại, Cố Tiêu đã ăn mặc chỉnh tề, đứng ở bên cửa sổ.

Anh đắm chìm trong ánh mặt trời sớm mai, bóng lưng phảng phất như một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú, khí phách hiên ngang như lần đầu gặp.

“Tỉnh rồi?”

Anh giống như nghe được động tĩnh trên giường, liền nói.

Cô liếc về phía âm thanh, sóng mắt lưu chuyển, lộ ra một cỗ ngượng ngùng.

Giống như từ trong một đêm triền miên còn chưa tỉnh táo lại.

Anh xoay người, liếc mắt nhìn cô trên giường: "Ăn xong bữa sáng rồi đi.”

Đôi mắt đẹp trong nháy mắt sắc, như từ trong mộng bừng tỉnh, thoáng cái trở lại thế giới hiện thực.

Giao dịch xong rồi, đến lúc đi rồi.

Cô đứng dậy, đi tới trên mặt đất hỗn độn, nhặt lên quần áo mặc vào, rón rén đi tới cửa.

Cô không biết, nhất cử nhất động của mình đều bị anh nhìn thấy.

“Chờ một chút.”

Thanh âm này giống như có ma lực điều khiển từ xa, giữ chặt cô tại chỗ.

Chân dài hai ba bước đi tới trước mặt, bàn tay to giữ chặt khuôn mặt trắng nõn.

Khuôn mặt tuấn tú bỗng dưng âm trầm, vẻ mặt cô khiến anh không vui.

“Có chuyện gì cứ nói, tôi không thích loại biểu tình ủy khuất này của em.”

[ủy khuất: ấm ức, tủi thân, oan ức]

Da thịt mỏng manh giống như mảnh giấy, chỉ là nhẹ nhàng dùng lực, liền nổi lên vết đỏ.

Cố Tiêu không rõ cô gái này đối với mình mà nói có ma lực gì, ngay cả biểu tình khiến người ta chán ghét như vậy cũng có vẻ động lòng người.

Ủy khuất.

Mặc Phi giật mình.

Thì ra biểu tình trên mặt cô là ủy khuất.

Ngay cả chính mình cũng không biết nên hình dung cảm xúc như thế nào, hóa ra là ủy khuất.

Mặc dù cô mới bức chân vào xã hội nhưng cũng rất rõ ràng, trong thế giới của người trưởng thành chính là kết thúc một tử tế tôn trọng.

Thoải mái từ phòng đi ra ngoài, ung dung cùng anh ăn sáng, hàn huyên một chút về công việc, cuối cùng lễ phép cáo biệt.

Nhưng cô dường như không giỏi làm điều đó, và thậm chí ngay cả ý niệm trong đầu cũng biến mất.

“Em cũng được coi là tình nhân ở cùng anh một đêm sao? Cố tiên sinh.”

Khóe miệng cô cong lên, nhưng trong mắt lại không có ý cười.

Đêm qua quấn quít vào giờ phút này tựa như ngoài ý muốn, như muốn đem hai người của hai thế giới có chút đột ngột, đem bọn họ ngăn cách.

Ánh mắt người đàn ông chợt sáng, nhếch khóe miệng, giống như nghe được một từ ngữ vô cùng thú vị.

“Tình nhân?”

“Không, Mặc Phi. Trong nhận thức của tôi, tình nhân là một loại quan hệ lâu dài không chính thức. Tôi không có tình nhân. Nhưng tôi từng có không ít quan hệ nam nữ một lần, em có thể lý giải nó là tình một đêm, em chính là một trong số đó.”

Anh nói những lời này vào lúc này giống như không mang theo bất cứ tâm tình cảm xúc gì, giọng điệu cũng không có gì khác biệt so với bất kỳ câu nói của anh vào tối qua.

Khách quan, công bằng, không nặng không nhẹ, vừa vặn kí©h thí©ɧ đến thần kinh mẫn cảm của cô.

“Thế còn Tôn Giai Nghi thì sao?”

Cô cố chấp mất đi lý trí phán đoán, cô dường như không thèm để ý sự tình sẽ phát triển theo hướng cục diện bế tắc nào.

Hoàn toàn, vứt bỏ cái gọi là thể diện.

“Cô ấy thật sự là vị hôn thê của anh sao? Anh có yêu cô ấy không?”

Cô có thể cảm nhận được giọng nói của mình khẽ run, đôi tay mềm mại đè hàm răng kia đang hơi buông ra.

Trong lòng Cố Tiêu trầm xuống, ánh mắt đột nhiên sắc bén.

“Đó là làm ăn.”

Làm ăn....

Cô cười lạnh: "Phải, làm ăn. Giống như chúng ta vậy.”

Thang máy truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, Jimmy sớm ngồi ở phòng khách nghe thấy tiếng mà đứng lên.

Một bóng hình xinh đẹp lướt qua người hắn.

Hắn xoay người, mê man nhìn về phía người đàn ông đứng ở đầu thang máy, cả người tản ra một cỗ lệ khí không hóa giải được, như chim ưng quan sát sắc bén.

“Đưa Mặc tiểu thư về nhà.”

Môi mỏng khẽ mở, lạnh như băng sương.

Jimmy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn như là rời đi trong không vui.

Hắn đem Mặc Phi đưa đến cửa nhà, giống như lúc trước mỗi lần như vậy, lấy ra một cái hộp quà tinh xảo hai tay đưa cho cô.

Một hộp quà màu xanh nhạt, trên đó viết một hàng tiếng Anh ‘Tiffany"

Hoa mạ vàng dưới ánh mặt trời đặc biệt chói mắt.

“Đây là Cố tiên sinh tặng cô." Hắn nói.

Mặc Phi không biết bên trong chứa cái gì, nhưng nhất định rất đắt.

Kim cương? Đồ trang sức?

Tóm lại là thứ mà cả đời này cô cũng không dám hy vọng xa vời.

Cô chỉ liếc nhẹ một cái, Jimmy lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt người nhận quà không có nửa phần vui sướиɠ.

“Không cần...”

Trên gương mặt lãnh đạm xinh đẹp không có một tia tức giận, ngữ khí lạnh lùng làm cho lòng người run lên.

"Hãy để nó cho người tiếp theo đến đó."

Người đàn ông trẻ tuổi hơi nghiêng người, đi về phía trước hai bước, tựa hồ đang do dự lời này có nên nói hay không.

Tìm mọi cách rối rắm, hắn vẫn gọi cô lại.

“Cố tiên sinh... chưa từng dẫn người khác đến nhà cũ.”

Biển số xe màu đen nổi bật thu hút không ít sự chú ý trong hẻm nhỏ.

Trong thôn Thành Trung hỗn tạp, cô gái cự tuyệt hộp quà của người đàn ông trẻ tuổi đưa tới, cũng không quay đầu lại biến mất trong ngõ hẹp.

Sau đó đem hai mươi vạn trong tài khoản, trả lại cho Cố Tiêu.