Chương 49
Tại sao Thẩm Tứ lại giải thích chuyện này.
Lại với thân phận gì mà giải thích với cô.
Bây giờ bọn họ hình như chỉ là bạn học cũ bình thường, Thẩm Tứ cũng không nên giải thích chuyện này với cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến những hành động của Thẩm Tứ mấy ngày nay, hình như sự phát triển của sự việc đã vượt quá dự đoán của bản thân.
Điều khiến cô ngạc nhiên nhất là chuyện giữa Thẩm Tứ và Lâm Úy, cô không ngờ mình lại bị Tưởng Đại Lực lừa.
Nhưng mà về chuyện hai người lúc còn trẻ đều có ý với nhau, cô không có ý định nhắc tới nữa, dù sao cũng là chuyện cũ rồi, mười năm đã qua đi, mọi người ít nhiều cũng sẽ có chút thay đổi.
Chủ nhật nghỉ ngơi, Khương Hiểu hẹn Diệp Thư Từ ra ngoài chơi.
Khương Hiểu đã ở nước ngoài một thời gian dài, có vẻ như ăn không đủ số đồ ăn vặt truyền thống trong nước, phải kéo Diệp Thư Từ đi đến phố ăn vặt.
Trong vài năm gần đây thành phố Tô đã nỗ lực phát huy văn hóa truyền thống và bảo tồn dáng vẻ ban đầu của thành phố cổ, xung quanh thành phố cổ có rất nhiều phố ăn vặt, chính là những quán ăn ven đường bình dân, giá rẻ, chủng loại phong phú.
Hai người có thể làm bạn tốt của nhau nhiều năm như vậy, một trong những lý do chính là có thể đi ăn cùng nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người họ đều ăn nhiều dầu và cay, thích chiên, nướng, thích mì xào nhưng không thích các loại phở.
“Sao mà cảm giác tâm trạng gần đây của cậu tốt hơn rất nhiều?” Khương Hiểu ăn xong một phần mì xào nước sốt, sau đó kéo Diệp Thư Từ đi mua một phần đậu hũ thối.
Ở đây có một quán đậu phụ thối hương vị rất đặc sắc, mềm mịn mọng nước, kimchi cũng được tẩm ướp đặc biệt, ăn ngon miệng, ăn kèm với một chút dưa chua, ngon tuyệt vời.
“Có không?”
Diệp Thư Từ cắn một miếng đậu phụ thối, cả hai người đều cho rất nhiều ớt, vừa cảm thấy sảng khoái, miệng cũng cay tới mức đau.
“Cực kỳ có.” Khương Hiểu hỏi: “Gần đây gặp chuyện gì vui sao?”
Diệp Thư Từ suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: “Ngày thường vẫn như vậy, công việc bận rộn nhưng tiền lương cũng được, cấp trên tuy hơi nghiêm khắc một chút nhưng mà đối xử tốt với chúng tớ cũng rất tốt, cũng không có đồng nghiệp đấu đá lẫn nhau.”
“Không phải mấy chuyện này.” Khương Hiểu nhướng mắt: “Chuyện tình cảm thì sao?”
Diệp Thư Từ mở miệng: “Không có.”
Không biết vì sao, khi nhắc đến chuyện tình cảm, người đầu tiên cô nghĩ đến lại là Thẩm Tứ.
“Này, cậu nhìn xem, đó có phải Thẩm Tứ không?”
Khương Hiểu vội vàng vỗ vai Diệp Thư Từ.
Cô ngẩng lên nhìn qua.
Thẩm Tứ mặc nguyên bộ vest, cùng với một người đàn ông mặc vest khác ở bên con đường đối diện, sau khi rẽ vào một góc phố, đi vào một quán cà phê.
Cả hai đều xách cặp tài liệu, có lẽ ra ngoài để giải quyết công việc.
Đôi mắt của Diệp Thư Từ dán chặt vào người Thẩm Tứ, người đàn ông này cao lớn, bước đi vững vàng mạnh mẽ, mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt, có thể cảm nhận được khí chất ưu tú không thể nào che giấu được.
Nói thế nào đây, chính là khác với những người bình thường trên đường phố.
Vẻ ngoài của Thẩm Tứ cũng không phải vượt trội hẳn so với người bình thường mà là người nổi bật nhất trước một nhóm người có nhan sắc siêu đẹp.
Năm tháng đã ban cho anh phong thái như ngọc, khiến chàng trai chưa trưởng thành thành một người đàn ông lạnh lùng điềm tĩnh, chỉ cần đứng ở nơi đó, khí chất phi phàm cũng khiến người ta không thể không chú ý.
Khi người đàn ông bước đi cánh tay của anh không đung đưa nhiều, Diệp Thư Từ nhìn cánh tay thon dài của anh.
Lại nhớ đến mấy ngày trước ở công ty luật, chính là cánh tay gầy gò rắn chắc như vậy đã bế cô lên, nghĩ đến đây, má Diệp Thư Từ hơi nóng lên.
“Là Thẩm Tứ.”
Khương Hiểu trực tiếp đứng lên: “Chúng ta có cần chào hỏi một tiếng không?”
“Không cần đâu.” Diệp Thư Từ cúi đầu bình tĩnh tiếp tục ăn: “Cậu ấy đang làm việc.”
“Mà này, cậu thật sự tin lời Tưởng Đại Lực, cho rằng Thẩm Tứ sắp kết hôn sao?”
“Không, cậu ấy vẫn luôn độc thân.” Diệp Thư Từ mỉm cười: “Độc thân mười năm rồi, à không là hơn hai mươi năm.”
Khương Hiểu kinh ngạc: “Đậu, xuất chúng như vậy vẫn có thể độc thân suốt sao?”
Diệp Thư Từ bình tĩnh nói: “Không phải cậu cũng như vậy sao? Mấy năm nay đều không yêu đương, mấy anh trai theo đuổi cậu đều xếp hàng tới Pháp rồi.”
“Nếu ngay từ đầu cậu đã thích Thẩm Tứ.” Khương Hiểu híp mắt, tra hỏi: “Có nên suy nghĩ tiếp tục mối quan hệ trước không?”
Diệp Thư Từ khì khì một tiếng xém chút nữa cười thành tiếng.
“Bây giờ tớ cũng không rõ nhưng mà gần đây có tiếp xúc với Thẩm Tứ, cậu ấy thực sự có gửi tín hiệu cho tớ. Tớ cũng không biết có phải tớ suy nghĩ nhiều hay không nhưng mấy năm nay tớ không hề nghĩ đến cậu ấy, tạm thời vẫn muốn chăm chỉ làm việc, không muốn yêu đương lắm.”
…
Vụ án của Trần Mĩ Tú đã được giải quyết hoàn toàn, trước khi chuyển đi, cô ấy muốn cảm ơn sự giúp đỡ của Thẩm Tứ trong khoảng thời gian này, vì vậy cô ấy đã chủ động mời Thẩm Tứ qua ăn tối.
Thẩm Tứ trực tiếp đồng ý.
Trần Mĩ Tú dậy lúc năm giờ sáng, đi chợ mua những nguyên liệu tươi ngon nhất rồi bắt đầu làm từ sáng sớm, Diệp Thư Từ cũng chủ động qua giúp đỡ.
“Chị tính rồi, hình như chị chỉ tiêu tiền vào lần hẹn tư vấn đầu tiên, mấy lúc khác cơ bản chị không tốn một xu nào.” Trần Mĩ Tú cảm thán nói: “Luật sư Thẩm thực sự là một người tốt.”
“Thư Từ, em cũng thực sự tốt bụng. Lúc trước chị đọc trên mạng, thuê chung nhà đều sẽ có nhiều xích mích, hai chúng ta đã sống cùng nhau một tháng rồi. Chị cảm thấy rất thoải mái. Ân Ân thực sự rất có phúc khi có thể thuê chung với em.”
Nhớ lại cuộc sống trong một tháng này, khóe mắt Trần Mĩ Tú có chút ươn ướt.
Diệp Thư Từ lấy một tờ khăn giấy lau cho cô ấy, trên môi nở nụ cười chân thành, thực ra cô cũng đã quen sống với Trần Mĩ Tú, nào ngờ người này lại nói thêm một câu: “Em với luật sư Thẩm nhất định phải hạnh phúc đấy.”
Diệp Thư Từ: “?”
“Lẽ nào không phải sao?” Trần Mĩ Tú buồn bực: “Hai người trai tài gái sắc, lại có ý với nhau, chẳng phải nên ở bên nhau sao?”
Những lời chắc chắn của Trần Mĩ Tú khiến Diệp Thư Từ suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc là do hành động nào của cô khiến Trần Mĩ Tú hiểu lầm lớn như vậy.
Diệp Thư Từ xử lý cá sống, Trần Mĩ Tú dọn dẹp phòng khách.
Cô mải suy nghĩ về vấn đề này đến mức không nhận ra rằng Thẩm Tứ đã bước vào cửa.
Xuyên qua cửa kính, Thẩm Tứ nhìn chằm chằm thân hình mảnh khảnh xinh đẹp đó.
Từng động tác chi tiết xử lý cá của Diệp Thư Từ đều đẹp, cô làm việc nghiêm túc cẩn thận, khuôn mặt trắng nõn không trang điểm, làn da trong suốt, ẩm như sữa, ngoài ra cô còn có chiếc cổ thiên nga thon thả và xương quai xanh rõ ràng mịn màn, hơi cong eo xuống, hiện lên vóc dáng cực kỳ uyển chuyển.
Đôi môi mỏng của người đàn ông từ từ cong lên.
Chiều chuộng nhìn cô gái trong bếp.
Trần Mĩ Tú đi tới, muốn gọi Diệp Thư Từ một tiếng nhưng cô ấy không ngờ Thẩm Tứ lại duỗi ngón tay ra. ‘Suỵt’ nhẹ một cái, giống như không muốn quấy rầy sự yên bình của giờ phút này.
Nụ cười trên khuôn mặt của Trần Mĩ Tú càng rõ ràng hơn cũng càng chắc chắn hơn.
Diệp Thư Từ đứng dậy lấy gói gia vị thì mới nhìn thấy Thẩm Tứ.
“A, Thẩm Tứ, cậu đến rồi à?”
Người đàn ông gật đầu: “Ừm, hẹn năm giờ chiều.”
“Cậu tới được rồi, còn mang theo đồ làm gì?”
Diệp Thư Từ cau mày, lối vào có mấy cái hộp đặt ở đó, có sữa, thuốc bổ, còn có một số loại trái cây. Rõ ràng họ là những người phải cảm ơn Thẩm Tứ, theo lý mà nói Thẩm Tứ không nên mua bất cứ thứ gì.
“Mua đồ ăn ngon cho bạn cùng bàn nhỏ, không phải nên vậy sao?”
Diệp Thư Từ xoắn ngón tay, bỗng cảm thấy có chút ngại.
“Để tôi giúp cậu.” Thẩm Tứ sải bước đôi chân dài của mình, đi vào nhà bếp.
Trần Mĩ Tú chuẩn bị quá nhiều món ăn, còn có rất nhiều rau và thịt chưa chế biến.
Thẩm Tứ nới cổ áo sơ mi, động tác nới nhẹ nhàng, Diệp Thư Từ nhìn thấy làn da trắng của người đàn ông, còn có vân da sạch sẽ, làn da của anh rất trắng rất mỏng, xương quai xanh cũng rất đẹp, mỗi đường nét trên cơ thể đều giống như được ông trời chạm khắc cẩn thận mà có.
Cảm thấy mình không nên nhìn, Diệp Thư Từ cẩn thận dời mắt đi chỗ khác nhưng vẫn vô thức nuốt nước bọt xuống.
Giữa chừng, Trần Mĩ Tú đi vào lấy một món đồ, nhanh chóng rời đi, vẻ mặt trêu ghẹo nói: “Ây da quấy rầy hai người rồi, hai người tiếp tục đi.”
Diệp Thư Từ đen mặt, tiếp tục cái gì, họ không phải đang xử lý đồ ăn một cách thành thật sao?
Lại nhìn phản ứng của Thẩm Tứ, khóe môi người đàn ông lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu vô cùng bình tĩnh thẳng thắn: “Được.”
Được cái gì cơ chứ.
Diệp Thư Từ nghĩ phải chủ động nói gì đó để giảm bớt sự lúng túng, cô mỉm cười: “Thẩm Tứ, hôm nay chị Mĩ Tú rất cần mẫn nha, hơn năm giờ sáng đã đi mua đồ ăn rồi, cậu vẫn chưa nếm thử món rau xào của chị ấy đúng không, cực kỳ ngon.”
“Diệp Thư Từ.” Người đàn ông quay sang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Cậu biết khẩu vị của tôi không?”
Diệp Thư Từ nhún vai, lơ đễnh nói: “Đương nhiên biết chứ. Cậu thích ăn tôm, thích ăn cá, thích ăn rau. Không thích đồ ăn nhiều dầu mỡ. Nói chung đồ ăn thanh đạm cậu đều thích.”
Nói xong, cô tràn đầy ý cười nhìn cá đã được xử lý xong, đặt tên thớt: “Thật ra tôi và chị Mĩ Tú đều không thích ăn cá nhưng nhớ tới cậu thích nên đặc biệt ra chợ mua loại tươi nhất.”
Ánh mắt Thẩm Tứ chuyển động: “Cậu nói cho chị ấy biết?”
“Còn không phải sao.” Diệp Thư Từ có chút kỳ lạ: “Chị Mĩ Tú lại không thân với cậu, làm sao mà biết khẩu vị của cậu được.”
Cũng không biết câu nào đã lấy lòng người đàn ông, Thẩm Tứ mím môi, nở nụ cười nhàn nhạt, cụp mắt xuống, hiện ra vẻ cực kỳ dịu dàng.
“Diệp Thư Từ, được đấy.” Người đàn ông đột nhiên nói như vậy.
Cô mơ hồ không hiểu gì cả: “Được gì cơ?”
Ánh mắt Thẩm Tứ kiên định: “Chính là được.”
Diệp Thư Từ mím môi, quyết định không tranh cãi với anh nữa, vốn dĩ người ta chính là người có công, anh nói gì thì là vậy đi, cô cũng không đắc tội được với anh vào lúc này.
Sau đó, bọn họ đã đem nguyên liệu chuẩn bị gần hết, đến lúc Trần Mĩ Tú ra tay nấu ăn, cả hai bị đuổi đến phòng khách, nghe thấy tiếng lạch cạch lộp bộp nhà bếp.
“Nhà này cũng khá lớn đấy.”
“Đúng vậy.” Diệp Thư Từ thuận miệng nói: “Tôi đã tìm nhà trong một thời gian dài, tải xuống tất cả các loại app nhưng cũng không tìm thấy cái nào phù hợp, lúc đó còn tưởng không thuê được nhà cơ.”
“Vậy làm sao thuê được căn nhà này?”
“Trước đây bà nội giới thiệu cho tôi một người xem mắt, chính là cái người lần trước cùng tôi ăn cơm ở nhà hàng Quảng Đông, anh ta giúp tôi tìm.”
Sắc mặt Thẩm Tứ nhìn là thấy tối sầm lại, trong đôi mắt sâu thẳm lộ ra một số cảm xúc phức tạp khó hiểu.
Yết hầu của người đàn ông trượt xuống: “Diệp Thư Từ, cậu rất muốn yêu đương?”
“Không có.” Rõ ràng cô không làm gì cả nhưng lúc này không hiểu sao lại cảm thấy áy náy, tim cô đập loạn xạ, hai gò má cũng ửng đỏ lên: “Tâm trạng của người lớn cậu cũng hiểu đấy, họ thấy chúng ta lớn rồi nên nóng lòng muốn chúng ta kết thúc cuộc sống độc thân.”
Thẩm Tứ cười cười không nói chuyện nữa.
Diệp Thư Từ nói chuyện về tình yêu với người khác, chủ đề kết thúc sự độc thân đều không ngại ngùng nhưng không biết vì sao, trái tim cô bây giờ như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.
Vội vàng, luống cuống.
Muốn nhanh chóng bỏ qua chủ đề này.
Diệp Thư Từ dùng tay xoa đầu gối, khi nghiêng đầu có thể nhìn thấy yết hầu nhô ra còn có chiếc cổ thon dài của người đàn ông.
“Thẩm Tứ, chị Mĩ Tú rất thích khen ngợi cậu đấy. Hôm nay chị ấy còn nói với tôi rằng cuộc sống của cậu rất trọn vẹn, còn trẻ như vậy, tương lai xán lạn.”
Người đàn ông nhàn nhạt nói: “Không được coi là trọn vẹn.”
“A, tại sao?”
Thẩm Tứ mặt không chút thay đổi nhìn cô, giọng nói từ từ chậm rãi vang lên, mang theo vài phần trêu ghẹo: “Phải giải quyết xong chuyện trọng đại của cuộc đời mới được coi là trọn vẹn.”
Chương 50
Nguồn khóa chương, mong độc giả thông cảm!