Bắt đầu từ đêm đó, Diệp Thư Từ phát hiện, tần suất Lâm Úy xuất hiện ở xung quanh chỗ ngồi của cô cao hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía cô cũng tràn ngập vẻ cảnh giác và soi mói.
Tất nhiên đó không phải là ảo giác của cô.
Cũng mãi đến sau này, Diệp Thư Từ mới biết được quan hệ giữa Thẩm Tứ và Lâm Úy.
Mẹ của họ là bạn cùng lớp cũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tứ tính cách khiêm tốn, rất ít khi nhắc tới người nhà mình, Diệp Thư Từ cũng chỉ biết được từ trong lời nói của Chu Tử Kỳ, ba của anh ấy là một người rất tài giỏi liên quan đến ngành bất động sản, làm ăn rất lớn, là nhà đầu tư lừng lẫy cả nước.
Hơn nữa, chuyện hai người mẹ là bạn học cũ, cũng là gần đây Lâm Úy nhắc tới, cô ta mượn quan hệ này để làm quen với Thẩm Tứ, Chu Tử Kỳ không ít lần châm chọc Lâm Úy ở sau lưng.
Diệp Thư Từ cẩn thận nắn nót điều phiếu dự thi, cẩn thận cầm trong tay, đi về phía văn phòng thầy Trần, giữa chừng đυ.ng phải Trần Thanh Nhuận.
"Diệp Thư Từ, cậu quyết định tham gia cuộc thi à."
Diệp Thư Từ gật gật đầu, sau đó nói: “Tôi tham gia vật lý.”
Trần Thanh Nhuận cũng tham gia thi vật lý.
Thật ra thành tích vật lý và sinh học của Trần Thanh Nhuận không chênh lệch lắm, Diệp Thư Từ đã từng thấy thầy Trần khuyên Trần Thanh Nhuận đổi môn thi thành sinh học, nhưng Trần Thanh Nhuận vẫn sừng sững như kiềng ba chân, đáy mắt tràn đầy h@m muốn hơn thua, nói cái gì cũng nhất quyết đăng ký vật lý.
Diệp Thư Từ vốn tưởng rằng Trần Thanh Nhuận nghe mình đăng ký môn vật lý thì sẽ không vui, không ngờ Trần Thanh Nhuận tươi cười thoải mái nhẹ nhàng đượm đến đáy mắt, thoạt nhìn hình như rất vui mừng cho cô: “Thật tốt, Diệp Thư Từ, chúng ta có thể cùng nhau tham gia lớp thi đấu ngày thứ bảy.”
Cô lại cảm thấy kỳ lạ hơn nữa.
Cho tới nay, Khương Hiểu đều châm chọc Trần Thanh Nhuận có lòng ghen tị rất mạng, sao lại trông bình thường như vậy.
có điều rất nhanh Diệp Thư Từ đã hiểu ra, cô và Thẩm Tứ vốn dĩ không phải là người cùng đẳng cấp, có lẽ Trần Thanh Nhuận người ta vốn dĩ không để cô vào mắt.
Thầy Trần vô cùng kinh ngạc đối với quyết định của Diệp Thư Từ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thầy luôn đối xử tốt với học sinh, thầy cho rằng Diệp Thư Từ tham gia môn hóa học thì sẽ có phần thắng lớn hơn, nhưng Diệp Thư Từ thật lòng yêu thích vật lý, tương lai cũng muốn học theo hướng này, danh sách trong tay thầy Trần cũng nhiều, cũng không có trở ngại gì lớn lắm.
Thầy Trần lại dặn dò vài câu, nói cho cô biết cô có hơi yếu môn vật lý, nhất định phải tham gia huấn luyện thi đấu đúng giờ vào thứ bảy hàng tuần.
Diệp Thư Từ cúi đầu với thầy Trần: “Em cảm ơn thầy ạ.”
Đi ra khỏi văn phòng, Diệp Thư Từ cảm thấy cả người thoải mái, mỗi lỗ chân lông như đều nở ra, bước chân nhẹ nhàng đến kỳ cục.
Bầu trời trong xanh mây trắng lững lờ mây trôi, gió hiu hiu mát mẻ.
Diệp Thư Từ xuyên qua cửa sổ hành lang nhìn về phía khuôn viên trường nô nức náo nhiệt, bạn trai bạn gái đánh nhau loạn xạ, có người chơi bóng ở sân bóng, mặc cho mồ hôi nhễ nhại, đây là thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết của thiếu niên.
Diệp Thư Từ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đứng ở lan can cầu thang phía đông nam, hai tay dựa trên tay vịn, dáng người thiếu niên cao lớn, áo khoác trắng, quần đen, giày da màu đen, trước sau như một sạch sẽ gọn gàng.
Ánh mặt trời rực rỡ ấm áp, tầng mây vàng mỡ gà, phác họa ra hình bóng cân đối.
Bóng lưng gầy gò nhưng ấm áp, làm cho Diệp Thư Từ nhớ tới tấm chăn bông phơi nắng nóng hổi vào mùa đông, được tắm ánh mặt trời chói chang đến dịu dàng, thoải mái nhất.
Bên tai lại vang lên giọng nói cổ vũ của Thẩm Tứ khích lệ Diệp Thư Từ, tôi tin tưởng cậu sẽ không thua.
Được, vậy thì tôi sẽ không thua.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng.
Không biết có phải thần giao cách cảm hay không, Thẩm Tứ đột nhiên lại xoay người, vừa vặn nhìn thấy cái cổ thon dài trắng nõn của cô gái, ánh mắt hai người va vào nhau, khuôn mặt thiếu niên đẹp trai xán lạn, đôi mắt đen kịt thâm thúy, lộ ra sự cổ vũ và tán thưởng nhàn nhạt.
Anh thấy cô vừa điền vào mẫu đăng ký.
Hai người đều không nói gì, cứ đứng như vậy khoảng chừng mười giây, vô cùng tốt đẹp.
Diệp Thư Từ trở lại phòng học, nhìn thấy Ngụy Thiên Tiếu đang nằm sấp trên bàn học khóc nghẹn ngào, trông vô cùng đau lòng.
Cô và Ngụy Thiên Tiếu cũng không quá thân thiết, Ngụy Thiên Tiếu cùng Lâm Tuyết Nguyên chơi rất thân, hai người này tuy rằng cũng chưa từng làm chuyện khác thường, nhưng ở Nhất Trung Tô Thành rộng lớn này, thuộc về nhóm bất cần đời.
Mà.
Các bạn học khác vẫn chơi đùa, vẫn nói chuyện phiếm, đôi khi cũng có vài người đến an ủi Ngụy Thiên Tiếu, thái độ của Ngụy Thiên Tiếu cũng không tốt lắm.
Diệp Thư Từ và Ngụy Thiên Tiếu chỉ là quan hệ quen biết, nhưng Ngụy Thiên Tiếu khóc đến không thở nổi, Diệp Thư Từ cũng có chút đau lòng, muốn tiến lên an ủi một phen, bước chân dừng một chút, nhưng cuối cùng vẫn trở về vị trí của mình.
Sự quan tâm dư thừa trong mắt người khác sẽ trở thành lo việc bao đồng xen vào chuyện người ta.
Diệp Thư Từ ngồi ở vị trí của mình, nhìn về phía Ngụy Thiên Tiếu, cô không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Tuyết Nguyên đang bất bình cho Ngụy Thiên Tiếu: "Thật sự phiền chết đi được, sao lại xui xẻo như vậy, tiền tiêu vặt tích góp được nửa năm cứ mất đi như vậy."
“Sớm biết thì đã nên bỏ vào trong ví, tức chết đi được."
Ngụy Thiên Tiếu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ bừng, nắm đấm siết chặt lại, hung ác giống như một con sư tử nhỏ: "Mẹ nó, rốt cuộc là ai đấy?"
Cô ta gầm nhẹ một tiếng.
Ngụy Thiên Tiếu tức giận đến đập bàn: "Rốt cuộc là ai trộm vé vào cổng buổi fanmeeting của tôi, mau trả lại cho tôi."
Ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhìn qua, ánh mắt Ngụy Thiên Tiếu cố chấp đến dọa người, giống như một giây sau sẽ ra ngoài đánh nhau.
Nghe đến đây, Diệp Thư Từ lờ mờ hiểu được.
Ngụy Thiên Tiếu thuộc kiểu fan hâm mộ đu idol cuồng nhiệt, cô ta và Lâm Tuyết Nguyên mê một ca sĩ đang hot, ca sĩ kia rất ít khi mở buổi biểu diễn, bình thường cũng khiêm tốn, thật vất vả mới có một buổi fan meeting nho nhỏ, hai người tiết kiệm tiền mới mua được hai vé, nghe nói còn tìm mua của hoàng ngưu lận, tổng cộng tốn đến năm con số.
Đối với học sinh trung học, đây thực sự không phải là một con số nhỏ.
Vé bị mất, tương đương với cơ hội tiếp xúc gần gũi với thần tượng biến mất, giấc mơ đẹp tan vỡ. Các cô không sụp đổ mới là lạ.
Diệp Thư Từ lấy ra một bài kiểm tra, đang chuẩn bị bắt đầu viết, lại nghe Thấy Ngụy Thiên Tiếu hô to một tiếng với cả lớp: "Rốt cuộc là ai,có mau thừa nhận hay không?"
"Ai lấy vé của tôi."
Tiếng chuông vào lớp vang lên, ngăn lại giọng nói của Ngụy Thiên Tiếu, giáo viên còn chưa tới, Khương Hiểu quay mặt nói với Diệp Thư Từ: "Ngụy Thiên Tiếu, cậu làm hùng làm hổ gì vậy chứ, vé của cậu ta bị mất, dựa vào cái gì mà nổi giận với chúng ta, chúng ta cũng không phải kẻ trộm.”
Chu Tử Kỳ cười hì hì hùa theo lời của Khương Hiểu: "Có muốn anh đây giúp cậu dạy dỗ cậu ta không?"
Khương Hiểu trợn trắng mắt: “Có giỏi thì cậu dạy dỗ cậu ta đi.”
Chu Tử Kỳ cười ha ha rồi lại không nói nữa.
Vì một chút chuyện như vậy mà dạy dỗ người ta, ai cũng biết không cần thiết.
Diệp Thư Từ nghe hai đứa trẻ trâu ngây thơ nói chuyện với nhau, vừa khẽ khom lưng tìm sách giáo khoa và sách bài tập cần dùng từ trong túi.
Trong cặp sách có không ít đồ đạc, bút viết, giấy thi, sách giáo khoa trộn lẫn với nhau, sáng nay ra khỏi nhà hơi muộn, còn chưa kịp thu dọn, động tác của cô quá mạnh mẽ, khiến cặp sách đổ ra ngoài, cặp sách vừa đảo ngược, mấy miếng kẹo trong túi rơi xuống đất.
Đó là kẹo sữa bò Vượng Tử.
Đường Tiếu mua ở siêu thị đã nhiều ngày rồi, Diệp Thư Từ thuận tay bỏ vào trong túi xách, quên lấy ra chia cho bạn bè cùng ăn.
Giáo viên sắp đến rồi, Diệp Thư Từ khom lưng xuống vội vàng nhặt lên.
Một đôi tay thon dài, ngón tay mảnh khảnh nhặt lên viên cuối cùng, đặt lên bàn của cô.
Đây là bóng lưng cô quen thuộc nhất, vì đã len lén miêu tả vô số lần ở đáy lòng.
Tim Diệp Thư Từ đập nhanh nửa nhịp.
Cô kéo ghế về phía trước, Thẩm Tứ nhanh nhẹn trở lại vị trí của mình.
Trên bàn Diệp Thư Từ bày năm sáu viên kẹo, túi nhỏ màu đỏ khúc xạ ánh sáng, cô nhìn khuôn mặt đẹp trai của thiếu niên, hỏi: "Thẩm Tứ, cậu có muốn ăn kẹo không?"
Hình như không được cho lắm, kẹo này đã rơi xuống đất rồi, người ta tốt bụng giúp cô nhặt lên, nói một tiếng cảm ơn cũng được rồi, vì sao lại nhường kẹo đã rơi xuống đất cho người ta.
Không cho cũng không được, dù sao tất cả mọi người đều là bạn học, người ta đã nhìn thấy đồ ăn vặt của cô rồi.
Mái tóc ngắn trông mềm mại hơn dưới ánh đèn, Thẩm Tứ khẽ lắc lư, nhún nhún vai, đuôi mắt cong lên: "Chỉ có con nít mới ăn kẹo."
Còn chưa xong.
"Diệp Thư Từ, cậu ăn đi." Thẩm Tứ nhướng mày, thản nhiên bổ sung một câu như vậy.
Ý lời này của Thẩm Tứ, cô là con nít.
Diệp Thư Từ bị lời nói của thiếu niên trêu chọc đến da mặt nóng lên, ngay lúc này thì giáo viên vừa vào lớp, lời Diệp Thư Từ nghẹn ở trong bụng cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Cô len lén nghiêng mắt nhìn Thẩm Tứ, thiếu niên làm như không có việc gì, ngồi thẳng người cao ngất, ánh mắt bình thản, nhuộm nụ cười nhàn nhạt, rạng rỡ tỏa sáng dưới ánh mặt trời chiếu rọi.
Thẩm Tứ vừa tan học liền đi chơi cùng Chu Tử Kỳ, anh rất thích vận động, rất ít khi ngồi trong lớp học.
Lâm Tuyết Nguyên và Ngụy Thiên Tiếu thỉnh thoảng la hét vài câu, chuyện vé vào cửa vẫn còn chưa xong.
Buổi chiều có một tiết vật lý của cô Vương, đôi khi cô đặt câu hỏi cho Lâm Tuyết Nguyên, nhưng Lâm Tuyết Nguyên vì chuyện vé vào nên cửa cả người khó chịu, từ chối trả lời câu hỏi, làm cho cô Vương tức giận, tan học trực tiếp xách cô ấy đến phòng làm việc của thầy Trần, hung hăng giáo dục một trận.
Diệp Thư Từ không ngờ chuyện vé vào cửa lại còn có thể liên quan đến cô.
Trước khi đến tiết tự học buổi tối, Diệp Thư Từ đang giải đề vật lý, đầu bút lạch múa trên trang giấy.
Không biết Lâm Tuyết Nguyên đi tới trước mặt cô từ khi nào, ánh mắt nặng nề: “Diệp Thư Từ, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”
Lâm Tuyết Nguyên vẻ mặt ác ý, Diệp Thư Từ nhíu mày: "Có chuyện gì thì nói ở chỗ này đi."
“Ra đi." Đối phương chỉ bỏ lại một câu như vậy.
Lâm Tuyết Nguyên cũng không đợi cô, tay ôm ngực đi thẳng ra ngoài, Diệp Thư Từ thở dài, đành phải buông bút xuống, đi theo cô ấy ra ngoài.
Các cô đến cầu thang ở góc rẽ, tòa nhà dạy học ở trường trung Nhất Trung có ba đầu cầu thang, cửa này cách sân thể dục, căn tin, nhà để xe xa nhất, bởi vậy rất ít người lảng vảng ở đây.
Ngụy Thiên Tiếu chờ cô ở đầu cầu thang.
Diệp Thư Từ thật sự không thể tưởng tượng được cô và bọn họ có qua lại với nhau gì đâu.
Ngụy Thiên Tiếu trực tiếp vào chủ đề câu chuyện: "Hôm qua cậu đi muộn nhất đúng không?”
Chuyện ngày hôm qua Diệp Thư Từ đau lòng vì Diệp Thanh Vân, chính xác là người đi muộn nhất, cô gật gật đầu.
Ngụy Thiên Tiếu lại hỏi: "Vậy ngày hôm qua còn có người nào ở cùng một chỗ với cậu sao?"
Cô lắc đầu, không biết vì sao, vô cùng không muốn nói chuyện ở một mình cùng Thẩm Tứ cho bọn họ biết. Cô và Thẩm Tứ, chỉ là bí mật thuộc về một mình cô.
"Diệp Thư Từ, tôi sẽ không vòng vo với cậu nữa, cậu nói thật đi, vé của tôi có phải là do cậu lấy không?"
Diệp Thư Từ không hiểu mô tê gì hết: "Tôi lấy vé của cậu khi nào."
Lâm Tuyết Nguyên nói, có bạn học nói cho tôi biết, ngày hôm qua cậu rời đi cuối cùng, học sinh trực nhật cũng đều đi hết, cậu còn chưa đi, lén lút lén lút chắc chắn là có âm mưu, cho dù không lấy, chắc chắn cũng phải biết gì đó. "
“Tôi có nán lại trường một chút, nhưng tôi cũng không đυ.ng vào đồ của cậu." Giọng điệu của Diệp Thư Từ cũng không tốt cho lắm: "Oan có đầu, nợ có chủ, cũng bởi vì tôi đi trễ một lát, cậu liền đổ hết lên đầu tôi, cũng đâu có được.”
Cô thậm chí không biết vé của cô ta được đặt ở đâu.
Loại tai bay vạ gió này, vẫn là lần đầu tiên Diệp Thư Từ gặp phải, thật buồn cười.
Lâm Tuyết Nguyên ôm cánh tay: "Cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng đi trễ như vậy, lần này đi trễ như vậy, tôi cũng cảm thấy cậu có ý đồ khác."
Diệp Thư Từ cười nhạo một tiếng, càng cảm thấy bọn họ quá vô lý, đây là điên quá hóa rồ sao?
"Nếu không thì cậu nói cho thầy Trần đi, để thầy Trần làm chủ cho các cậu."
Vừa nghe thấy cô lôi thầy Trần ra, Lâm Tuyết Nguyên tức đến nổ đom đóm mắt, Diệp Thư Từ nhìn thấy khuôn mặt giống như bảng màu của cô ấy, mới nhớ tới, buổi chiều Lâm Tuyết Nguyên vừa bị chỉ trích một trận.
"Cậu cảm thấy cậu học giỏi, như vậy là trâu bò lắm sao? Hở một tí là lại lôi giáo viên ra."
Diệp Thư Từ hiểu bọn họ không muốn để thầy Trần biết, thứ nhất trong mắt thầy Trần, vốn không có ấn tượng tốt với bọn họ, hơn nữa hiện tại đã học lớp 12, các cô còn muốn lén lút đi gặp thần tượng, lại để cho phụ huynh biết, đến lúc đó sẽ càng khó chịu hơn.
Diệp Thư Từ lười để ý tới, xoay người muốn đi.
Hai nữ sinh hợp lực kéo cô lại, dùng sức không nhẹ: "Nếu cậu cảm thấy không phải cậu thì cũng được thôi, vậy cậu chứng minh cho chúng tôi thấy đi.”
Diệp Thư Từ không thèm để ý, thái độ cao ngạo chọc giận bọn họ, chuyện này dường như càng thêm khó kết thúc.
Dựa vào cái gì mà muốn cô chứng minh.
Cô đã làm gì sai? Không phải ai cáo buộc thì người đó đi mà chứng minh sao?
Diệp Thư Từ không muốn duy trì bầu không khí này, cười nói: "Tôi không có chứng cứ, càng lười giúp các cậu tìm chứng cứ, thật đáng tiếc, chính là không phải tôi.”
Sức lực Lâm Tuyết Nguyên rất lớn, kéo cô không chịu buông tay, Diệp Thư Từ không muốn bị giam cầm, dùng sức bẻ ngược lại, dù sao cũng là hai chọi một, Diệp Thư Từ không chiếm ưu thế, một cánh tay thon dài mạnh mẽ duỗi tới, dễ dàng giải cứu Diệp Thư Từ.
Đôi mắt thiếu niên đen nhánh, bảo vệ cô ở phía sau, giọng điệu đùa giỡn lại mang theo khí thế chèn ép: “Diệp Thư Từ, nói thật với bọn họ biết. Tối hôm qua cậu ở cùng với tôi."