"Diệp Thư Từ, cậu sao vậy?"
Vừa nghe thấy giọng nói này, bả vai Diệp Thư Từ càng run rẩy hơn.
Trong lòng cô buồn bực, lại không thể về nhà khóc. Cô sợ Đường Tiếu phát hiện ra có điều không đúng, nhưng cảm xúc dồn nén lâu ngày, nếu không trút ra, bản thân sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tan học rồi, trong phòng học không bóng người. Cảm giác cô đơn cùng trống trải thấm vào tận xương tủy, nước mắt không kìm được mà tuôn trào.
Nhưng cũng tốt, cô biết cảm xúc phải được trút ra mới đúng.
Dù sao trong phòng học cũng không có ai, cô khóc cũng không có ảnh hưởng gì.
Một giọng nam nhẹ nhàng lọt vào tai, Diệp Thư Từ xốc lại tinh thần, thậm chí còn có cảm giác hơi lo lắng.
Phản ứng đầu tiên là ảo giác của cô.
Thẩm Tứ lẽ ra không nên ở đây. Tối nay anh đại diện cho trường tham gia lễ khen thưởng học sinh xuất sắc của sở giáo dục thành phố, khi trở về thì đã tan học rồi, cô còn tưởng rằng anh sẽ không đến trường .
Tim Diệp Thư Từ đập như sấm. Cô ngẩng mặt lên, quanh người bao trùm sự xấu hổ, rụt rè. Diệp Thư Từ không dám nhìn đằng sau, đầu tiên lau khuôn mặt bị nước mắt làm ướt, mím môi, cố giả bộ bình tĩnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thẩm Tứ.”
Cô nhẹ giọng gọi tên anh: "Không phải cậu đi lãnh thưởng sao?”
Thẩm Tứ nhíu mày: "Tôi quay lại trường lấy chút đồ.”
Mặc dù chàng thiếu niên nói vậy, nhưng không có hành động là muốn lấy đồ gì cả. Anh lại trực tiếp ngồi ở chỗ của Khương Hiểu, Thẩm Tứ ngước mắt lên, ánh mắt lo lắng nhìn Diệp Thư Từ.
Khuôn mặt cô gái tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, tóc trên trán hơi bù xù vì nằm trên mặt bàn quá lâu, nhưng đôi mắt hưu lại sáng đến kinh người.
Thẩm Tứ im lặng nhìn cô, hồi lâu mới nói một câu: "Khóc gì thế.”
Anh không hỏi thì không sao, vừa hỏi, cô càng khó chịu hơn.
Nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy ban ngày, cô càng suy sụp hơn. Tại sao ông trời lại tra tấn cô như vậy, Diệp Thanh Vân ở bên ai lại không ở, lại cứ phải là người nhà của Thẩm Tứ.
Diệp Thư Từ chỉ cảm thấy không thể đối mặt với Thẩm Tứ. Bả vai cô run rẩy, dời mắt đi.
Chàng thiếu niên vươn bàn tay ra, trực tiếp đặt lên bả vai của cô. Thẩm Tứ hơi nhíu mày, sức lực cũng không lớn. Diệp Thư Từ bị lực này đ è xuống, hít sâu một hơi, không có động tĩnh gì nữa.
Thấy cô không trốn tránh nữa, đầu ngón tay thon dài của Thẩm Tứ dời đi. Gõ một cái lên mặt bàn, dùng ánh mắt có chút dò xét nhìn cô.
Sao còn chưa đi nữa chứ.
Không phải tới lấy đồ sao.
Nhưng nhìn tư thế của Thẩm Từ, có vẻ như nếu Diệp Thục Từ không nói gì, Thẩm Tứ sẽ không động đậy.
Cô nên nói với anh như thế nào, nói nhìn thấy cha mình cùng dì nhỏ của anh hú hí bên nhau sao.
Có thể lưu ảnh chụp của dì út trong điện thoại di động của mình, hẳn đối với anh mà nói là rất quan trọng.
Diệp Thư Từ có ấn tượng rất sâu sắc đối với dì của mình. Hai dì đều được gả vào chỗ tốt hơn Đường Tiếu. Lúc còn trẻ thì giống như vợ nhà giàu, mỗi lần vào mừng năm mới về nhà bà ngoại, là có thể nghe được các dì dùng loại giọng điệu khoe khoang lại, vênh váo nói chuyện với Đường Tiếu.
Họ so sánh về cuộc sống, đồ trang sức, cũng như kinh nghiệm, dạy con cái.
Ba cái đầu Đường Tiếu đã thua rồi, Diệp Thư Từ là lợi thế duy nhất trong tay bà.
Diệp Thư Từ cố nén ký ức dâng trào xuống, cổ họng có chút nghẹn ngào, thật lâu sau mới thốt lên: "Không có gì, chỉ xảy ra chút chuyện thôi.”
Thẩm Tứ nhìn cô chằm chằm.
“Cậu có thể nói cho tôi biết." Giọng nói của chàng trai trẻ vang lên: "Nếu cậu tin tưởng tôi.”
Đương nhiên là tin rồi.
Tin tưởng hơn bất cứ ai.
Diệp Thư Từ hơi sửng sốt, sau đó nói: "Tôi muốn tham gia cuộc thi, tham gia vật lý, chứ không phải hóa học. Tôi thích vật lý."
“Nhưng mẹ tôi không đồng ý, mẹ cảm thấy là lãng phí thời gian. Tôi như muốn suy sụp, thời gian cấp ba không còn nhiều nữa. Tôi muốn thử thách, để xem xem, có thể làm được chuyện mình thích hay không.”
Cô còn nghĩ đến những tấm bằng khen cấp quận, thậm chí cấp quốc gia. Giống như chàng thiếu niên mà cô yêu để được nhiều người ngưỡng mộ.
Nếu không thể cũng chẳng sao cả, ít nhất cô đã từng thử đứng bên cạnh anh, cho dù không thể trở thành ánh trăng, cũng muốn được chiếu sáng.
Thẩm Tứ nhẹ nhàng, khẽ cười một tiếng.
“Bây giờ làm khó cậu, mười năm trôi qua sẽ cảm thấy vô cùng đơn giản." Thẩm Tứ cười nói: "Đi thôi.”
Diệp Thư Từ còn sững sờ nhìn anh, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu.
Nhưng mà thiếu niên đã cầm lấy cặp sách của cô.
“Đi đâu?”
Thẩm Tứ Dương nhướng mày: "Không về nhà thì cậu muốn ngủ lại trường à?”
Diệp Thư Từ nhắm mắt, theo đuôi Thẩm Tứ. Anh thoải mái xách balo của cô, duỗi dài đôi chân.
Hai người xuống lầu, Diệp Thư Từ hỏi: "Cậu có cảm thấy tôi nên tham gia thi đấu không?"
"Ai đấy? Là ai? Đang đâu đấy?" Trong bóng tối trống trãi, một giọng nam the thé đột nhiên vang lên.
Là chú bảo vệ nghiêm khắc nhất trong trường.
Hai người ở trong phòng học một lúc. Theo lý mà nói bây giờ trong các lớp không có người dạy, chắc bảo vệ chỉ nghe thấy tiếng động nên mới lớn tiếng hỏi dò thử.
Có lẽ giọng nói của chú bảo vệ quá lớn, làm cho những chiếc dây thần kinh yếu ớt của Diệp Thư Từ càng chịu không nổi.
Cô vô thức nắm lấy cổ tay Thẩm Tứ, thô bạo kéo Thẩm Tứ trốn trong hành lang.
Cũng không biết rốt cuộc là đang trốn cái gì.
Dù sao cô cũng là con gái, sức lực có hạn, nếu không phải Thẩm Tứ chịu nhường nhịn phối hợp, mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy. Cả hai trốn ở một góc. Diệp Thư Từ thở hổn hển, cô mới ý thức được mình đang nắm tay của chàng thiếu niên.
Cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng ran, lập tức buông tay ra, không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Tứ. Hai tay ôm đầu gối thở hổn hển để che giấu sự xấu hổ trong lòng.
Thẩm Tứ cười khẽ một tiếng.
Đèn trong hành lang đã tắt, ánh trăng tràn vào, chiếu xuống mặt đất. Không khí ngày càng lạnh, gió xuyên qua cửa sổ, da thịt lộ ra trên cổ Diệp Thư Từ hơi run rẩy.
Hai người chậm rãi đi xuống lầu.
“Dáng vẻ lúc nãy của cậu, giống như là muốn bán tôi vậy.”
Giọng Thẩm Tứ gần gũi, mang theo chút lười biếng, sự hoảng loạn trong lòng Diệp Thư Từ tiêu tan, thuận miệng nói: "Nếu thật sự muốn bán, thì phải bán giá tốt đấy.”
“Sao chứ.”
Bọn họ đi tới cổng trường, trường học được xây dựng trên một con đường nhỏ quanh quẩn trong thành phố tấp nập người qua kẻ lại. Đèn trong các cửa hiệu vẫn sáng, khách không nhiều lắm, ông chủ dùng muỗng sắt đảo thức ăn, mùi thơm của xộc vào mũi.
Diệp Thư Từ suy nghĩ một chút, thẳng thắn trả lời: "Thành tích tốt, ngoại hình cũng đẹp.”
Thẩm Tứ dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô. Chàng thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, rnhìn qua có vẻ lạnh lùng ngoan ngoãn, nhưng nụ cười trên môi lại có hơi mỉa mai: "Diệp Thư Từ, cậu đang nghiêm túc sao?"
Diệp Thư Từ cắn môi.
Lúc đầu cô cho rằng câu trả lời của mình chẳng có gì, nhưng Thẩm Tứ cứ hỏi đến cùng, cô bỗng nhiên không biết phải làm sao.
Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Tứ sáng ngời, như là chờ cô khen anh.
Tiếp tục nói nữa, Diệp Thư Từ sợ bị lộ mất, vậy nên khô khan nói: "Tôi không biết, chỉ là…"
Nói xong, cô lại muốn tự tát mình hai cái.
Cũng không phải chưa từng đọc những câu chuyện cười khıêυ khí©h trên mạng, cố trêu chọc Thẩm Tứ tới bến.
“Thẩm Tứ." Một giọng nữ ngạc nhiên, nhẹ nhàng cắt ngang.
Diệp Thư Từ cau mày theo bản năng, khóe môi nhếch lên, giọng nói quen thuộc với cô, là ủy viên học tập Lâm Úy trong lớp.
Thẩm Tứ thản nhiên chào hỏi, cười nhạt mà xa cách: "Lâm Úy.”
So với Thẩm Tứ, Lâm Úy nhiệt tình hơn rất nhiều: "Hôm nay mẹ tôi còn nói, muốn tôi gọi cậu đến nhà làm khách.”
Thẩm Tứ gật đầu: "Thay tôi hỏi thăm dì nhé.”
Ngoại hình Lâm Úy xinh đẹp hào phóng, mái tóc dài được buộc bằng một chiếc ruy băng. Gió thổi qua, bay lên như một cánh bướm, cô ta nghi ngờ nhìn về phía Diệp Thư Từ: "Này, sao cậu không đi chung với Trần Thanh Nhuận."
Mặt Diệp Thư Từ đầy vẻ khó hiểu.
Tại sao cô lại đi cùng với Trần Thanh Nhuận chứ.
Lâm Úy giải thích: "Tôi thấy Trần Thanh Nhuận thường xuyên gọi cậu đi thư viện, cứ ngỡ sẽ hay cùng về nhà với Trần Thanh Nhuận.”
Đúng là cạn lời, rõ ràng chẳng có liên quan gì.
Cô nhìn thấy sự dò xét và thù địch từ đôi mắt của Lâm Úy, đoán chừng Lâm Úy đang xem cô là kẻ địch trong tưởng tượng.
Lâm Úy và mấy người bạn cùng nhau ăn khuya ở bên này, chỉ là thấy được bóng dáng Thẩm Tứ đi ra chào hỏi một tiếng, rất nhanh liền rời đi.
Diệp Thư Từ đẩy xe đạp, cũng tạm biệt Thẩm Tứ.
Cô không ngờ rằng giọng nói trong trẻo của Thẩm Từ từ phía sau vang lên, giống như tiếng suối róc rách, trong bóng đêm vô cùng rõ: "Thay vì tiếc nuối, chi bằng đánh cược một lần, làm chuyện mà mình muốn làm.”
Cô cứ tưởng bảo vệ ngắt lời mình, không ngờ chàng trai trẻ lại ghi nhớ những câu hỏi của mình trong lòng.
Khoảnh khắc này đã cho cô câu trả lời.
Tiếng chuông sâu thẳm trong lòng Diệp Thư Từ vang lên, ngân dài không dứt, cô gật đầu thật mạnh.
Thẩm Tứ còn nói: "Diệp Thư Từ, tôi tin tưởng cậu sẽ không thua đâu.”
Cậu sẽ không thua đâu.
Vậy nên tôi tin cậu.
Diệp Thư Từ cảm thấy, Thẩm Tứ tựa như một vầng mặt trời.
Ánh sáng như mặt trời, tự tin như mặt trời, cao xa vời vợi, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, luôn luôn toả sáng.
Sau này, khi Diệp Thư Từ nhớ lại đêm đó, chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, trái tim lạnh giá đã được chàng thiếu niên ấy sưởi ấm và chữa lành.
“Tiểu Từ về rồi à.”
Diệp Thanh Vân ngồi trên sô pha hút thuốc, TV không mở, gạt tàn thuốc rơi đầy. Người đàn ông trung niên cau mày, tạo thành một chữ “Xuyên” rất sâu.
Đường Tiếu ở trong phòng ngủ, cửa phòng đóng chặt, trong nhà yên tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ.
Cô nhìn lướt qua, liền đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Thư Từ mím môi: "Cha.”
"Tiểu Từ, gần đây cha hơi bận rộn, không rảnh nghe điện thoại của con, xin lỗi con nhé." Diệp Thanh Vân vỗ vị trí bên cạnh, để Diệp Thư Từ ngồi xuống, đáy mắt tràn ngập áy náy: "Nói cho con một tin tức tốt, đơn đặt hàng bàn bạc xong, có lẽ sẽ kiếm được một khoản lớn. Đợi đến lúc đó con thi tốt nghiệp trung học xong, đưa con ra nước ngoài du lịch một tháng nhé, con thấy thế nào?"
Cô gật đầu.
Màn hình điện thoại di động của Diệp Thanh Vân còn sáng, vừa hay là nhóm làm việc của ông ấy, bên trong có mấy tấm ảnh chúc mừng hạng mục mới ký hợp đồng thành công.
Đôi mắt của Diệp Thư Từ chợt co rút lại.
Dì của Thẩm Tứ dĩ nhiên là người đại diện của bên A.
Trái tim Diệp Thư Từ đập thình thịch, cô cắn môi: "Cha, đối tượng hợp tác của mọi người trông trẻ thật đấy."
"Người ta chỉ là chăm sóc tốt thôi, chứ thật ra tuổi tác cũng không còn trẻ nữa, ở nước ngoài mạ vàng thì khác thôi." Diệp Thanh Vân thở dài: "Cha mặt dày chạy đến khách sạn của người ta tìm cơ hội, nếu không thì danh sách lại bay rồi. Tiểu Từ,con phải cố gắng học tập thật tốt, vất vả làm việc nào có dễ dàng."
Trong đầu Diệp Thư Từ như có thứ gì đó nổ tung.
Thì ra mọi chuyện là như vậy.
Môi không kìm được mà nở một nụ cười thật tươi, gánh nặng treo trong lồ ng ngực rốt cục đã được dỡ xuống. Cha vẫn là người cha tốt, cô cũng không nợ Thẩm Tứ gì cả.
Diệp Thanh Vân lại hỏi: "Lúc trước con gọi điện thoại cho cha là có chuyện gì sao?"
Diệp Thư Từ suy nghĩ một chút, mang chuyện thi vật lý nói cho ông ấy biết, nào ngờ Diệp Thanh Vân im lặng một hồi: "Tiểu Từ, con biết đấy, cha không có học bằng mẹ con. Chuyện lớn như vậy, con phải nghe lời mẹ."
Thì ra, cha cũng không ủng hộ cô.
Cô tưởng rằng cha sẽ ủng hộ cô.
Thấy Diệp Thư Từ mím chặt môi, Diệp Thanh Vân thở dài, vỗ vai con gái hỏi "Thật sự muốn tham gia đến vậy sao?"
Đáy mắt Diệp Thư Từ lần nữa loé sáng.
Diệp Thanh Vân nhắm mắt lại, đưa ra quyết định: "Vậy tham gia đi, cha ủng hộ con.”
Đối với Diệp Thư Từ mà nói, hôm nay là một ngày may mắn không thể nghi ngờ, chuyện của mình đều đã được giải quyết.
Mắt Diệp Thư Từ nhìn cửa phòng đang đóng chặt, trong lòng buồn bã, có một loại cảm giác mất mát khó hiểu. Cô uống một ngụm nước, chất lỏng lạnh lẽo theo cổ họng chảy xuống, cẩn thận hỏi "Cha, cha và mẹ..."
Diệp Thanh Vân thu lại nụ cười trên mặt, sờ đầu Diệp Thư Từ. Thật lâu sau ông ấy mới nói: "Tiểu Từ, chuyện của cha mẹ con không cần lo. Con chỉ cần nhớ, cha mẹ yêu con là đủ rồi."