Nói xong câu đó, Diệp Thư Từ mới ý thức được là mình không che giấu cảm xúc.
Nếu như Trần Thanh Nhuận không gian lận thì chỉ có thể nói cậu ta là một người đáng thương bị mọi người đổ oan, trong mắt cậu ta, Diệp Thư Từ cũng không tin cậu ta, lấy ra so với Thẩm Tứ thì lại bị kéo giẫm một phen.
Người sụp đổ nhất không ai qua được Trần Thanh Nhuận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thư Từ mở miệng, cảm giác áy náy mạnh mẽ giống như thủy triều ập tới, cô đang muốn nói gì đó, biểu cảm của Trần Thanh Nhuận lại có chút hoảng hốt, đẩy kính mắt rồi đột nhiên đứng lên.
Cũng vào lúc này, Diệp Thư Từ mới phát hiện hơi thở quen thuộc đang lan rộng ở xung quanh và sau lưng, hóa ra Thẩm Tứ đã trở về rồi.
Một đợt sóng chưa yên, đợt sóng khác lại nổi lên.
Cô còn chưa kịp xoa dịu cảm xúc của Trần Thanh Nhuận lại bị Thẩm Tứ nghe thấy lời cô vừa nói, càng nghĩ càng thấy không đúng, cảm giác xấu hổ mãnh liệt gần như lấn át cô.
Cũng may tiếng chuông vào học đã nhanh chóng vang lên, Thẩm Tứ không nhắc lại chuyện này, trong lòng Diệp Thư Từ cũng dần dần bình tĩnh lại.
Ngày hôm sau tới trường học, Diệp Thư Từ phát hiện tâm trạng của Khương Hiểu không được bình thường, bĩu môi gục xuống bàn, cô đoán là cãi nhau với Chu Tử Kỳ rồi.
Mấy ngày nay là kỳ kinh nguyệt của Khương Hiểu, đau bụng kinh là chuyện bình thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng hôm qua Chu Tử Kỳ nhất quyết không cho phép cô ấy mua kem ly, Khương Hiểu khăng khăng cho rằng tiền của mình tự mình làm chủ, cương quyết muốn mua, nhưng cuối cùng mua về rồi, Chu Tử Kỳ lại cướp đi rồi trực tiếp vứt bỏ.
Lại là vì chuyện to như hạt vừng, Diệp Thư Từ đã quá quen thuộc.
Chu Tử Kỳ lén tìm Diệp Thư Từ: "Diệp Thư Từ, tôi muốn cùng Khương Hiểu ăn một bữa cơm xin lỗi, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ không đồng ý, cậu gọi cô ấy giúp tôi đi."
Đến trưa, Diệp Thư Từ và Khương Hiểu đi vào căng tin.
Hai người gọi hai món ăn, vừa ngồi xuống, Chu Tử Kỳ và Thẩm Tứ đã đi về phía các cô, Khương Hiểu đưa lưng về phía bọn họ nên không nhìn thấy.
Diệp Thư Từ mấp máy môi.
Hôm nay Thẩm Tứ không mặc đồng phục mà mặc một chiếc áo phông trắng in hình thiếu niên và bóng rổ, cổ áo khá rộng để lộ rõ xương quai xanh gợi cảm, bước chân vẫn lớn như cũ, bàn tay khớp xương rõ ràng đang bưng khay ăn, có một loại lười biếng tùy ý chỉ có ở thiếu niên.
Mặc kệ anh đi tới đâu đều có thể thu hút cái nhìn của vô số con gái, luôn luôn ở tít trên cao, được mọi người vây quanh.
Trái tim của Diệp Thư Từ đập thình thịch.
Bàn ở căng tin đều là bàn bốn người hoặc bàn sáu người, Diệp Thư Từ và Khương Hiểu ngồi song song, hai cậu con trai dứt khoát ngồi xuống đối diện.
Khương Hiểu ngạc nhiên nhìn chằm chằm Chu Tử Kỳ biết hối cải ngồi xuống, ánh mắt ngạc nhiên không thôi đảo đi đảo lại, Diệp Thư Từ giả làm đà điểu, dứt khoát vùi mặt vào trong cơm.
Thẩm Tứ bắt được hành động của Diệp Thư Từ, không khỏi bật cười.
Khương Hiểu không muốn ăn cơm nữa, đặt khay ăn xuống, đứng lên muốn đi.
Diệp Thư Từ không khỏi cảm thán, luôn có người bằng lòng chấp nhận toàn bộ tính xấu của bạn.
Cho dù Khương Hiểu và Chu Tử Kỳ có giận dỗi đến mấy, nhưng cô biết hai người sẽ không thể nào bị chia rẽ.
Chi tiết nhỏ không lừa được người, ví dụ như chỉ cần Khương Hiểu ăn cơm với Chu Tử Kỳ, cô ấy không bao giờ thu dọn khay ăn của mình, nghênh ngang rời đi như một cô chủ, Chu Tử Kỳ giúp thu dọn với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Chu Tử Kỳ lấy ra một thứ từ sau lưng, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Khương Hiểu trực tiếp ngồi xuống, nuốt một ngụm nước bọt.
Chu Tử Kỳ cười một tiếng cưng chiều.
Thứ kia được đóng gói trong hộp giấy, có một chữ O rất to, đó là một nhãn hiệu đồ ngọt nổi tiếng trên mạng, vừa đến mở chi nhánh ở thành phố Tô.
Khương Hiểu cảm thấy hứng thú với ăn uống nhất, nhưng nghe nói quán mới người chen chúc, phải xếp hàng hai tiếng trở lên thì cô ấy đã từ bỏ, còn nói chờ cuối tuần có thời gian sẽ đi xếp hàng sau, không ngờ Chu Tử Kỳ lại lặng lẽ mua được.
Nhìn khóe môi của Khương Hiểu tràn trề nụ cười, Chu Tử Kỳ vươn tay giúp cô gái mở cái hộp đóng gói ra, động tác dịu dàng kiên nhẫn, Diệp Thư Từ biết hai người lại làm lành rồi.
Tựa như cơn mưa giữa thời tiết mùa hè, nói đến là đến, nhưng trời xanh cũng tới ngay theo sau.
"Sớm biết như vậy thì nên mua nhiều hơn một chút, còn không đủ ăn cho lắm."
Khương Hiểu chậc chậc: "Ai bảo cậu không mua nhiều một chút."
Chu Tử Kỳ vò đầu: "Khương Hiểu, cậu có chút lương tâm được không, ông đây xếp hàng ba tiếng đồng hồ, tới lượt tớ thì chỉ còn từng này thôi."
Khương Hiểu lại cười: "Tớ cũng muốn tặng cậu một thứ."
Chu Tử Kỳ lên tinh thần, vẻ mặt kích động.
Khương Hiểu: "Tặng cậu một con rùa."
Hai người đùa giỡn với nhau, Diệp Thư Từ cũng cười theo bọn họ, sự chú ý của cô hoàn toàn đặt ở trên người chàng thiếu niên đối diện, cô chớp mắt, đủ loại cảm xúc dâng lên trong lòng.
Mặt nghiêng của Thẩm Tứ góc cạnh rõ ràng, đang tập trung ăn cơm, gần như không tham gia nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng quăng tới một ánh mắt hờ hững.
Chu Tử Kỳ lại nhắc đến chuyện Trần Thanh Nhuận gian lận.
"Chuyện Trần Thanh Nhuận gian lận có tầm ảnh hưởng đủ lớn đấy, hôm nay lúc tôi đi mua bánh ngọt nhìn thấy mấy nữ sinh cũng đang bàn tán về Trần Thanh Nhuận, còn nói lãnh đạo trường học dựa vào đâu mà bao che cho học sinh giỏi."
Diệp Thư Từ mất tập trung gắp một miếng thức ăn.
Chu Tử Kỳ nhìn về phía Thẩm Tứ: "Anh Tứ, anh nói xem."
Thẩm Tứ nhấc mí mắt lên, lông mày hơi nhíu lại: "Có liên quan đến tôi à."
Nhịp tim của Diệp Thư Từ đập như đánh trống, xem ra Thẩm Tứ không quá thích xen vào chuyện của người khác.
Hình như cũng không đúng, nếu không phải bởi vì Thẩm Tứ tốt bụng, chủ động dạy dỗ Lư Tân không nói lời hay, cô cũng sẽ không động lòng, có lẽ là Thẩm Tứ không quá thích nói xấu sau lưng người khác.
Chu Tử Kỳ nghẹn họng, mắt uể oải cụp xuống, trộn cơm ở trong khay, nói trầm thấp: "Ồ."
Đã thi xong được mấy ngày nhưng chuyện Trần Thanh Nhuận gian lận vẫn ấp ủ trong trường học, trở thành một trận mây mưa đen đặc.
"Con người vẫn phải có năng lực nhận biết, lỡ như Trần Thanh Nhuận bị oan thì thật là thảm quá, này, học sinh giỏi." Khương Hiểu múc một thìa thịt đông rồi nhìn về phía Thẩm Tứ: "Nếu như có người vu oan cậu gian lận thì cậu sẽ làm thế nào?"
Thẩm Tứ nhấc mí mắt lên nhìn Khương Hiểu một cái, lạnh nhạt nói: "Không quan tâm."
Khương Hiểu gật đầu, lại thấy Thẩm Tứ nhếch môi cười: "Bởi vì có người luôn luôn tin tưởng tôi."
Mảng nắng lớn màu quýt bên ngoài cửa sổ đang chậm rãi dời xuống, sắp đến cảnh tượng hoàng hôn long trọng.
Trong đầu Diệp Thư Từ ầm một tiếng, cả người như bị sét đánh, có một loại cảm giác tê dại ngập tràn không thôi.
Khương Hiểu tò mò nói: "Hả? Ai vậy?"
Thẩm Tứ chỉ cười mà không nói, tiếp tục yên lặng ăn cơm.
Đề tài này cứ thế trôi qua, tựa như mây khói nơi chân trời, chỉ tới trong chớp mắt như chưa từng tới.
Từ đầu đến cuối Thẩm Tứ đều không nhìn về phía Diệp Thư Từ, nhưng khuôn mặt của Diệp Thư Từ đã đỏ như tôm luộc.
Cô không dám nhìn anh, chỉ hơi chuyển ánh mắt sang một chút, liếc nhìn mạch máu màu xanh nhạt ở bên cổ thiếu niên.
Trong căng tin hơi nóng, sự mập mờ đang thiêu đốt, trên gương mặt của Diệp Thư Từ xuất hiện một lớp ửng đỏ tựa như phủ một lớp trang điểm.
Ngũ quan của cô gái xinh đẹp, lông mi cong, môi mỏng hồng hào, ánh nắng chiều màu cam xuyên thấu qua tăng thêm không ít cảm giác thiếu nữ cho cô, càng làm nổi bật sự sinh động đáng yêu.
Còn chuyện Trần Thanh Nhuận gian lận thi cử, Diệp Thư Từ vốn cho rằng chỉ là bàn tán một trận rồi thôi, thời gian lâu dài thì sẽ trôi qua.
Không ngờ lại được làm sáng tỏ nhanh chóng như vậy.
Buổi tối tự học hôm nay, tất cả mọi người đang yên lặng làm bài tập.
Thầy Trần chủ nhiệm lớp đột nhiên đi tới, sắc mặt nghiêm túc: "Gần đây thầy nghe thấy một số bạn học đang âm thầm lan truyền một số lời đồn, chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của học sinh tốt, vậy nên, sau khi thầy nhận được tin tức đã nghiêm khắc xử lý truyện này."
Ánh mắt của các bạn học đều nhìn ra bên ngoài, trong sáu thầy cô giáo đứng ở cửa có khuôn mặt xa lạ, cũng có khuôn mặt quen thuộc.
"Điểm thi của em Trần Thanh Nhuận là điểm thi số 11 của khối mười hai, đây là các thầy cô coi thi ở điểm thi số 11, bọn họ đến làm chứng cho em Trần."
Một cô giáo hơi mập đứng lên bục giảng.
"Chào các em, cô là giáo viên Hóa học của lớp 11/3 và 11/4, coi thi môn Ngữ văn đầu tiên, vị trí của em Trần Thanh Nhuận là ở vị trí thứ hai phía đông, cô nhớ em học sinh này, toàn bộ quá trình cô coi thi đều rất nghiêm túc, không lơ là chút nào, quả thật không xuất hiện hành vi gian lận."
Bên dưới nghị luận ầm ĩ.
"Trời má, thế trận lớn quá rồi đó, các thầy cô giáo đều rất bận rộn, thế mà có thể mời nhiều thầy cô giáo đến như vậy."
"Nhiều thầy cô giáo đến làm chứng như vậy, Trần Thanh Nhuận có chút gì và này nọ đấy."
Ngay cả Khương Hiểu cũng quay đầu lại, cẩn thận che miệng lại: "Trần Thanh Nhuận chăm chỉ như vậy, chẳng lẽ là bị hiểu lầm thật."
Đúng lúc ánh mắt của thầy Trần bắn tới, Diệp Thư Từ không dám lên tiếng.
Thẩm Tứ thản nhiên cười nhạo một tiếng.
Chuyện sáu thầy cô giáo giúp Trần Thanh Nhuận làm chứng đã nhanh chóng lan truyền trong trường, lời đồn tự sụp đổ, nhưng cũng có một số ít người tin chắc rằng Trần Thanh Nhuận gian lận, còn nói thật ra Trần Thanh Nhuận có chống lưng, nếu không các thầy cô giáo sẽ không nhàm chán tới mức đến giúp cậu ta phá tan lời đồn như vậy.
Đối với chuyện này, Diệp Thư Từ lại không nói ra bất kỳ quan điểm gì.
Cho đến tiết tự học thứ hai.
Diệp Thư Từ tới văn phòng lấy bài kiểm tra giúp giáo viên dạy Hóa, lúc xuống đến chỗ ngoặt tầng hai thì bị Trần Thanh Nhuận chặn lại.
Đèn điện ở góc tầng hai bị hỏng, mượn ánh trăng, cô có thể nhìn thấy gương mặt trắng nõn của cậu thiếu niên, kính mắt gọng vàng thấm đẫm không khí học thuật, nhưng nơi khóe mắt đuôi lông mày lại có thêm một chút mệt mỏi.
Trần Thanh Nhuận rất gầy, cái cằm thon gầy, có một loại tái nhợt như bị bệnh.
"Diệp Thư Từ, cậu đã thấy chưa?" Trần Thanh Nhuận nói: "Tớ không gian lận."
Diệp Thư Từ chăm chú nghe cậu ta nói chuyện, không biết Trần Thanh Nhuận nói với cô lời này là có ý gì.
Chẳng lẽ cậu ta làm thế trận lớn như vậy là để chứng minh cho cô xem?
"Tớ vẫn luôn cảm thấy cậu không gian lận mà, thành tích của cậu rất tốt, tội gì phải làm những chuyện mờ ám như vậy."
Diệp Thư Từ chớp mắt mấy cái, vẻ mặt bình thản ung dung.
Rất hiển nhiên, Trần Thanh Nhuận không hề để ý đến lời của cô, ánh mắt u ám, giọng nói mang cảm giác khàn khàn: "Có lẽ trong mắt cậu chỉ có Thẩm Tứ mới là tốt nhất đúng không?"
Lúc Trần Thanh Nhuận nói lời này thì có chút tức giận, có điều Diệp Thư Từ không hiểu cậu ta đang giận cái gì, là cảm thấy cô thích Thẩm Tứ ư?
Nhưng Thẩm Tứ chính là thiếu niên khác biệt với mọi người nhất.
Không chỉ trong mắt cô, mà trong mắt rất nhiều người, anh là có một không hai, là sự tồn tại duy nhất.
Có lẽ Trần Thanh Nhuận khó chịu như vậy là bởi vì lần thi đua thất bại hồi lớp mười một đó, dẫn đến cứ hễ dính đến chuyện có Thẩm Tứ là sẽ hay lo nghĩ.
Diệp Thư Từ chỉ có thể xoa dịu cậu ta: "Trần Thanh Nhuận, thật ra một lần thi đua chẳng tính là gì cả, cậu cũng có thể đi tranh thủ mà, cuộc đời cũng không phải chỉ có một lần cơ hội."
Trần Thanh Nhuận sững sờ một lát.
Ngay sau đó, một điểm sáng cuối cùng nơi đáy mắt cũng dập tắt, chán nản nói: "Cậu cảm thấy tớ ghét Thẩm Tứ là bởi vì lần thi đua đó ư?"
Diệp Thư Từ cắn môi không nói gì.
Trần Thanh Nhuận tiếp tục nói: "Tớ sẽ không ghen ghét với bất kỳ ai."
Hình như cô nói sai thật rồi, lúc nãy không nghĩ quá nhiều, trong lòng nghĩ gì là trực tiếp nói ra, không quan tâm đ ến cảm nhận của Trần Thanh Nhuận.
Diệp Thư Từ thở dài, thời gian cũng khá lâu rồi, không quay lại thì giáo viên Hóa học sẽ sốt ruột, cô lại thở dài một tiếng, đang muốn nói gì đó, nghiêng đầu nhìn thì thấy bóng dáng quen thuộc đã ở ngay sau lưng.
Dưới ánh sáng lờ mờ, ngũ quan của cậu thiếu niên được tôn lên rất rõ ràng, môi mỏng có chút cảm giác vắng lặng.
"Diệp Thư Từ, thầy Trần gọi chúng ta tới văn phòng."