Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiếng Vọng Lúc Chạng Vạng

Chương 4: Trong thành phố có 1 ngôi sao nhỏ trên bầu trời

« Chương TrướcChương Tiếp »
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Bông hoa nhỏ của Vân gia, ánh Dương của Vân Thành chính là em gái y. Giang Mẫn Nhi, người tựa như tên, khi em ấy nở nụ cười ai cũng phải xiêu lòng, từng lời từng lời như rót mật vào tai. Đôi mắt xinh đẹp lấp lánh, khuôn mặt dễ thương cùng tính cách ngọt ngào. Là đứa trẻ nhận được tất cả tình yêu thương của Vân Thành.

"Chị, chị ơi."

Giọng nói ngọt ngào ngày càng gấp gáp, Vân Vị Sơ mệt mỏi bật dậy, đứng trước cánh cửa do dự hồi lâu. Tiếng nấc lên tục vang lên, cuối cùng y vẫn mềm lòng mở cửa. Đôi mắt xinh đẹp hổ phách của Giang Mẫn Nhi sáng lấp lánh , vô cùng đáng yêu dụi dụi cốc sữa trong tay, cẩn thận đưa cho y.

"Chị, chị uống sữa, sữa rất tốt cho sức khỏe, chị uống uống nhất định sẽ thích."

Giọng nói ngọt ngào cùng những tiếng nấc liên tục vang lên. Vân Vị Sơ im lặng nhìn Giang Mẫn Nhi, trong mắt hiện lên chút phức tạp. Thật sự thì, ....

Tiếng vọng từ dưới nhà vang lên.

"Mẫn nhi mau xuống xuống đây, con không cần quá quan tâm xuống đây, tính cách Vị Sơ, con bé tính khí khá ương bướng không nghĩ đến người khác, con không cần phải khó nhọc như vậy."

Giọng nói mang vài phần gắt gỏng vang lên

"Không biết khi nào mới hiểu chuyện như Mẫn Nhi của chúng ta."

Giọng điệu có chút dịu dàng, thế nhưng..... đó không phải dành cho y.

Vân Dịch Bắc từ phía sau im lặng nhìn y, trong mắt có chút khó chịu

"Em đây là đang làm gì vậy, Giang Mẫn Nhi mới đến nhà chúng ta, đối xử tốt với em ấy một chút."

Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, y mỉm cười thật tươi che dấu những đau đớn vươn tay nhận lấy ly sữa trong tay, khe khẽ đóng cửa.

Y choáng váng tựa vào cánh cửa lạnh lẽo. Trước kia, y rất quý và yêu thương đứa trẻ đó. Y từng nghĩ rằng y và Giang Mẫn Nhi sẽ vĩnh viễn là một gia đình, không thay đổi. Y từng yêu em ấy bằng cả trái tim...Đã từng.....

"Biết ngay là con bé đó sẽ giở trò mà."

"Đừng ương bướng nữa."

"Đúng là xấu xí mà còn hay ra vẻ."

"Đứa nhỏ này đúng là sao chổi mà, bao nhiêu chuyện cũng từ nó mà ra."

"Đúng là không biết suy nghĩ cho người khác."

Từng câu , từng câu tựa như vết dao cứa vào tim y. Những giọng nói ấy cứ quấn lấy y, chẳng thể nào thoát ra. Đừng ép những đứa trẻ phải quan tâm đến người khác, bởi chính nó còn cầu xin bản thân đừng chết... Thời gian dài đằng đẵng ấy, sống trong cô độc, không một ai quan tâm, y từng tự hỏi rằng y sẽ sống như thế mãi sao?Thật là nực cười...

Tiếng gõ cửa lại tiếng tục vang lên, y mệt mỏi tựa vào cửa, im lặng chờ đợi những lời trách móc. Thế nhưng, đợi một hồi lâu y vẫn chẳng nghe thấy gì cả, một giọng nói khàn khàn vang lên

"Trong thành phố có 1 ngôi sao nhỏ trên bầu trời.

Cô đơn nhưng sáng lấp lánh.

Ánh sáng chói lọi che đi hình dáng thật của nó."

Tiếng hát ngày một nhỏ, nhường chỗ cho những tiếng ho khụ khụ. Vân Vị Sơ có chút hốt hoảng

"Dì, dì Vương, dì có sao không ạ....?"

Giọng nói nhỏ bé vang vọng giữa khoảng không, dì Vương chỉ cười cười

"Không sao...Không sao..dì ổn, dì ổn mà, bánh nếp đậu đỏ dì đã làm xong rồi,con mau ăn rồi đi ngủ nhé, đã không còn sớm nữa rồi."

Nói rồi Vương Linh rời khỏi tầng 2, rời khỏi biệt thự của Vân gia, đời này, bà đã hết mình làm việc cho nhà họ Vân rồi.

Vân Vị Sơ nhẹ nhàng mở cửa, bên ngoài yên tĩnh đến lạ thường. Trước mặt là một khay bánh nhỏ được làm vô cùng tinh xảo, con gấu trúc làm từ len đập vào mắt y, kèm theo 1 mảnh giấy. Y im lặng đọc từng câu từng chữ....

Qua chiếc cửa sổ nhỏ, y nhìn thấy bóng lưng khập kiễng của bà, nước mắt tuôn rơi...Dì Vương, đời này Sơ Nhi nợ dì nhiều quá...

Ánh trăng khẽ chiếu rọi, y từ từ chìm vào giấc ngủ

Nếu không có những chuyện đã xảy ra từ kiếp trước, liệu kiếp này y có yêu thương Giang Mẫn Nhi như y đã từng hay không?

Y vừa cười trong nước mắt

Em mong ngày mai thức giấc chẳng có cơn đau nào sẽ kéo qua

Em mong ngày mai có nắng sưởi ấm con tim buồn đau tối qua

Những tia nắng ấm áp khẽ đáp xuống mặt đất lạnh lẽo.

"Hóa ra ánh mặt trời lại dịu dàng, ấm áp đến như thế". Vân Vị Sơ tự lẩm bẩm với chính mình.

Tiếng huyên náo từ dưới nhà bỗng chốc vang lên, Vân Vị Sơ khẽ quay đầu im lặng nhìn cánh cửa lạnh lẽo, y chẳng mong đợi gì cả. Tiếng nói càng ngày càng lớn. Y khẽ dụi mắt như bừng tỉnh, giọng nói , giọng nói này

Giọng khàn khàn

"Cho dù có như thế nào thì ta vẫn không thể chấp nhận cho con bé vào gia phả."

"Vân gia chúng ta chỉ có một đứa cháu gái duy nhất là đứa trẻ Vân Vị Sơ, không bao giờ thay đổi."

"Vân Ngũ à Vân Ngũ, ta không ngờ đứa trẻ như con cũng có ngày như vậy."

Giọng nói khàn khàn mang thêm một chút rắn rỏi, Vân Vị Sơ bừng tỉnh, hất mạnh cánh cửa phòng.Y như không tin vào mắt mình, vừa cười vừa khóc

"Ông ơi,ông ơi..."
« Chương TrướcChương Tiếp »