🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Vân Vị Sơ rơi vào trầm tư, im lặng chờ đợi, đối với y lúc này 1 giây 1 phút cũng như vạn năm. Tiếng cánh của nhẹ nhàng bật mở, trái tim Vân Vị Sơ như nghẹn lại, bác quản gia nhanh nhẹn bước vào, đằng sau là bóng hình của bố mẹ y, nhiều năm như vậy rồi, thật sự có chút xa lạ, sau cùng còn có cả... Giang Mẫn Nhi....Trái tim y như bị bóp nghẹn, có lẽ đến đây đã là kết thúc thật rồi.
"Vị Sơ, Dịch Bắc, từ nay về sau Mẫn Nhi sẽ là em gái của các con. Tiểu Mẫn cơ thể yếu ớt, các con phải săn sóc em nhé". Ba dịu dàng cất lời.
Giang Mẫn Nhi là con một của vợ chồng Giang gia, giờ đây hai người xảy ra tai nạn thương tâm không qua khỏi ở nơi rừng thiêng nước độc, nằm lại nơi núi non đại ngàn. Giang Mẫn Nhi lại bị hen suyễn từ nhỏ, vì sợ người ngoài chăm sóc có phần không tốt, thật khó để an tâm nên ba mẹ đã nhận nuôi y.
Mẹ khẽ hôn lên lên bàn tay nhỏ bé của Giang Mẫn Nhi, giọng điệu vô cùng dịu dàng, ấm áp, thứ mà y rất lâu rồi chưa có được.
Vẫn là như vậy, dù trí nhớ của Vân Vị Sơ có không tốt, làm sao y có thể quên được cảnh này chứ. Năm đó, y bất mãn với sự quan tâm của ba mẹ và anh trai dành cho Giang Mẫn Nhi, đã không ngừng lấy lòng, thế mà kết cục nhận lại lại là sự ghét bỏ cùng cực của gia đình. Lúc đầu y cứ nghĩ rằng chỉ cần y ngoan ngoãn nghe lời, mọi người nhất định sẽ yêu thương y, nhưng y đã sai. Dù y có đạt thành tích như nào, hay lựa chọn những cách làm cực đoan, chỉ mong ba mẹ có thể nhìn y lấy một lần.Chính vì thế y ngày càng trở nên cực đoan, nhìn vào đôi mắt lóng lánh ấy, y từng nghĩ rằng cho dù nàng ta có làm thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm thay đổi y. Lời chỉ trích ngày càng nhiều, y từng là một đại tiểu thư cao cao tại thượng, không ngờ bản thân cũng có ngày thành ra như vậy, bị chính cả gia đình ruồng bỏ.
Nhìn chút thủ đoạn yếu đuối ấy, liễu yếu đào tơ, y càng thấy chán ghét, càng muốn giữ khoảng cách. Vân Vị Sơ biết Giang Mẫn Nhi cũng như một thố hoa ti (cây tầm gửi kí sinh lên loài cây khác để sống).
Y cũng không gây khó dễ cho nàng ta, tại sao Giang Mẫn Nhi vẫn cố tình chèn ép y như vậy? Rốt cuộc y đã đắc tội gì với nàng ta chứ?
Vân Dịch Bắc dường như rất thích người đứa trẻ mềm mại yếu đuối có đôi mắt to dịu dàng và hiểu chuyện này, cười rất tươi. Thấy y điềm tĩnh không lên tiếng, ba bước về phía Vân Vị Sơ vươn tay ra định xoa đầu y, trong vô thức y lùi về sau tránh né.
"Tiểu Sơ vốn nghe lời, Mẫn Nhi từ nhỏ cơ thể yếu ớt, con làm chị nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt phải không?"
Nghe đến đó, tim của Vân Vị Sơ như thắt lại. Tại sao, tại sao, cái gì của y cũng là là của Giang Mẫn Nhi? Tại sao mọi người cứ bắt đầu yêu cầu y phải yêu thương Giang Mẫn Nhi, phải nhường nhịn nó. Những thứ quan trọng của y đối với nó chẳng qua cũng chỉ là những thứ rác rưởi không cần đến, vậy tại sao nó còn muốn lấy? Nếu y tỏ ra khó chịu thì y sai sao? Y cũng là con người mà, y cũng biết đau....
"Chị"
Giang Mẫn Nhi ở phía sau mẹ rụt rè gọi y, đôi mắt lóng lánh ấy tràn ngập nước mắt. Nàng ta xem Vân Vị Sơ như một sinh vật đáng sợ, sợ hãi lùi về sau, làm như y đã làm gì vậy. Mỗi khi Giang Mẫn Nhi làm như vậy y đều bị chỉ trích thậm tệ, ai ai đều buộc tội y là kẻ bắt nạt, ích kỷ, máu lạnh. Từ đó, y dường như trở thành một bóng ma vô hình trong gia đình.
Giang Mẫn Nhi len lén nhìn Vân Vị Sơ từ sau lưng mẹ, y khẽ tỏ ra chán ghét, mấy trò này thật sự là nhìn phát ngán rồi. Ba mẹ chú ý đến y, có chút bất mãn nhưng vẫn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bế đứa con gái bé bỏng Giang Mẫn Nhi của họ.
Trái tim y thật sự đóng băng rồi, tưởng rằng có thể cảm nhận được một chút tình thương còn sót lại, thế mà ông trời lại dội cho y một gáo nước lạnh. Y chỉ lặng lẽ quay người bước lên lầu, không quay đầu nhìn lại. Trời càng tối, mưa càng dày. Dưới ánh đèn ấm áp, một nhà bốn người vui vẻ thưởng thức bữa tối, chẳng một ai nhớ đến Vân Vị Sơ cả. Y biết không phải bố mẹ không yêu y, trước khi đóa bạch liên hoa Giang Mẫn Nhi đến, y chính là viên minh châu quý giá của Vân gia. Thế mà có ngày Giang Mẫn Nhi đã thay thế tất cả của y. Dù sao y cũng không còn quan tâm nữa bởi y biết cho dù có giãy dụa thế nào, ai ai cũng chỉ trích y mà thôi. Y ôm chầm chú gấu bông nhỏ, đây là món quà mà năm ấy ông nội tặng y, trong gia đình này chỉ có ông nội xem y chính là bảo vật, là phúc tinh cả ông....
Cốc... Cốc...cốc
Tiếng gõ cửa vang vọng giữa không gian tĩnh lặng , sau đó là một giọng nói rụt rè vang lên:
"chị ơi chị...."