Chương 2: “Tôi muốn xin anh gϊếŧ tôi.”

Ngũ quan của người đàn ông có vẻ trưởng thành thiên hung, râu từ tóc mai phủ kín quai hàm, bờ môi dày mà thâm trầm, là tướng mạo đàn ông rắn rỏi tương đối truyền thống, cũng có người ngộ nhận là tay nhạc rock. Hắn mặc một cái quần dài polyester màu xám, phủ bên ngoài áσ ɭóŧ đen là áo khoác thể thao, lưng đeo ba lô du lịch, một bộ dạng phong trần mệt mỏi, sau khi ánh mắt băn khoăn trên bảng thông báo tuyển dụng cực lớn, hắn đi vào tiệm thức ăn nhanh bên cạnh.

Lúc này không phải giờ cơm, trong tiệm rất an tĩnh, trên chiếc bàn tròn dựa gần cửa sổ có hai ly cà phê. Người đàn ông ngồi xuống, mùi cà phê làm hắn nhớ tới đồn điền mênh mông bát ngát ở quê nhà, bụi cây đung đưa xao động giống như sóng biển ngọc bích trên đất vàng* mười vạn mẫu anh**, đợi cho đến mùa thu hoạch, quả mọng đỏ thẫm có thể chồng cao thành đám người. Người ở đó thế hệ này qua thế hệ khác coi đó là sinh.

(*黄土.)

(**404 680 000 m2.)

Trình Tây đi tới nhìn thấy gương mặt như đang suy tư của người đàn ông: “Hắc.”

Người đàn ông dùng ánh mắt chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện: “Anh đến muộn.”

“Thật có lỗi, không phải tôi cố ý.” Trình Tây cởϊ áσ khoác âu phục, nới lỏng cà vạt: “Mẹ tôi không ngừng phát giận, thời kỳ mãn kinh của bà quá dài. Tôi đã hỏi qua bác sĩ, thời kỳ mãn kinh của phụ nữ hẳn là từ 45 tuổi đến 55 tuổi, nhưng bà đã sớm qua sáu mươi rồi, còn đang không có bất kỳ dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Bà đã vượt khỏi định nghĩa của khoa học.”

“Vì sao phát giận?”

Trình Tây lộ ra nụ cười trẻ con: “Bởi vì tên Trình Ngạn kia sắp không được, bà rất khổ sở. Đương nhiên tôi cũng rất khổ sở, đại ca sắp không được sao tôi sẽ không khổ sở a? Nhưng bà không nên nổi giận với tôi, tôi cũng là con của bà ấy.”

Nói xong gã dường như ý thức được không đúng, chỉ chỉ mặt của mình: “Có phải biểu hiện của tôi tương đối giống với vui sướиɠ khi người gặp họa?”

Người đàn ông gật đầu: “Không phải giống, là phải.”

Trình Tây lập tức quay lại vẻ mặt vốn có: “Tóm lại, bà ta mắng tôi một trận, sau đó đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi nghĩ tôi hẳn là nên tìm chút việc vui cho mình, cậu có chuyện vui nào có thể chia sẻ với tôi không?”

Gã nhắc đến chuyện vui, mắt hiện ra tham lam cùng máu tanh. Người đàn ông trầm mặc mở video trong di động.

Đây là một bản tin nhanh ——

“Chín giờ sáng hôm qua, đồn cảnh sát đường Ngói Xám nhận được báo án, cảnh sát phát hiện một người chết giới tính là nam tại nhà trọ số sáu. Theo xác minh, người chết tên là Hứa Nam Triết, 38 tuổi, tử vong do đạn xuyên qua hộp sọ dẫn đến tổ chức não bị phá hủy xuất hiện mất máu diện tích lớn, xác thật là bị sát hại. Trước mắt, cảnh sát đã triển khai điều tra. Phóng viên từ chỗ cảnh sát biết được, Hứa Nam Triết bởi vì kinh doanh không tốt tích lũy rất nhiều món nợ kếch xù, nguyên nhân cái chết có thể có quan hệ tới nợ nần…”

Màn hình chuyển đến hiện trường phát hiện vụ án, cảnh sát đang dời thi thể vào trong túi, lộ ra một mảng máu lớn tung tóe trên vách tường.

Trình Tây vỗ tay: “Chỉ một viên đạn có thể bắn ra nhiều máu như vậy?”

Người đàn ông giải thích: “Mạng lưới động tĩnh mạch trong đầu người rất nhiều, cộng thêm gần tim huyết áp cao, viên đạn bắn vào đầu trái tim vẫn còn bơm máu, nếu như không có phù nề cơ hoặc tắc mạch máu tự chủ cầm máu*, số lượng máu chảy liền sẽ rất lớn.”

(*肌肉水肿或血管压迫.)

Trình Tây múa may hai tay cho hắn một ngón cái, kích động bật dậy khỏi ghế: “Xinh đẹp!”

“Ông ta đã chết, Trình Ngạn sẽ nhất thời thiếu binh thiếu tướng nghiêm trọng, này là một cơ hội rất tốt.”

“Thì ra chúng ta đã gϊếŧ nhiều người của đại ca như vậy.”

“Còn muốn tiếp tục không?”

“Tôi có nên thẳng tiến Hoàng Long* luôn hay không?”

(*直捣黄龙: thăm dò đến cùng để phá hủy hang ổ và tiêu diệt kẻ thù để giành chiến thắng, tiến thẳng vào sào huyệt địch)

“Đó là quyết định của anh.”

Trình Tây như có điều suy nghĩ: “Gã là anh ruột của tôi, nếu tôi thật sự gϊếŧ gã không phải mẹ tôi sẽ mắng chết tôi sao?”

Người đàn ông nói: “Gã cũng gϊếŧ vợ anh, còn thiếu chút nữa hại chết con của anh.”

Trình Tây nhăn nhăn mũi, trên mặt xuất hiện một loại biểu tình giống như động vật nhỏ bị thương: “Tôi cảm thấy đầu óc Trình Ngạn có bệnh, cậu có cảm thấy như vậy không? Không phải đầu óc gã có bệnh chính là tay trái vai phải ba gã tìm cho gã có bệnh. Gã cảm thấy, cho dù gã gϊếŧ tiểu Kiều cùng bảo bảo tôi cũng không dám oán hận câu nào, người làm sao sẽ cuồng vọng đến mức này a? Tại sao gã phải thử điểm mấu chốt của tôi? Gã là đồ ngốc, tôi cũng không phải đồ ngốc.”

Người đàn ông cúi đầu, chuyên tâm nhìn dòng xe cộ tới lui ngoài cửa sổ: “Gã bị mẹ anh nuông chiều quá độ.”

“Gã chính là một tên khốn!” Trình Tây tức giận nói: “A Thác, tôi hy vọng gã chết, càng nhanh càng tốt!”

Đan Thác uống một ngụm cà phê cuối cùng ở trong ly: “Ừ.”

Trình Tây rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, gã uống sạch ly cà phê, sung sướиɠ tràn trề: “Vừa rồi cậu đang nhìn gì? Nhìn chằm chằm vào ly cà phê ngẩn người ngẩn đến xuất thần như thế, đừng nói là nhớ nhà đi?”

Cho dù Trình Tây này là mười phần biếи ŧɦái —— biếи ŧɦái của gã hình thành dưới tác dụng cộng lại của nhiều loại nhân tố. Gã sinh ra ở một gia đình khiến cho người ta cảm thấy rất áp lực. Thành viên trong gia đình này vì ích lợi bản thân mà đấu đá lẫn nhau, bọn nhỏ chỉ có thể lớn lên trong tiền tài, quyền lực và máu tươi, cho nên về mặt tư tưởng rất khó phát triển giống như một người bình thường —— nhưng gã cũng không phải hoàn toàn không có ưu điểm, ví dụ như ở phương diện khảo sát nội tâm của một người, gã vẫn luôn tinh tế nhạy bén, hơn nữa gã có thể kịp thời cung cấp an ủi cho cấp dưới.

Trước khi gặp được Trình Tây, hầu hết ông chủ của Đan Thác đều tương đối bình thường. Ông chủ bình thường dễ dàng làm một vài chuyện ngu xuẩn, hơn nữa dưới tình huống bình thường bọn họ không muốn thừa nhận kết quả là do sự bình thường của mình. Nếu như đυ.ng phải ông chủ đã bình thường lại xấu tính, người làm công liền thật xui xẻo. Lúc trước Đan Thác chịu không ít giáo huấn, đó là lý do hiện tại hắn lựa chọn Trình Tây. Có đôi khi Trình Tây giống như một đứa nhỏ bất hiếu, nhưng tổng thể mà nói gã biết mình muốn gì, có quy tắc rõ ràng về đạo đức.

“Cậu có cần về nhà nghỉ ngơi vài ngày không?” Trình Tây nghiêng đầu nhìn hắn: “Có phải cậu mệt mỏi hay không?”

“Anh thích mùi vị của cà phê không?”

“Uống khá ngon.”

Đan Thác móc ra một túi hạt cà phê từ trong ba lô: “Tặng cho anh, đây là từ trong nhà gửi tới.”

Trình Tây rất vui vẻ: “Cảm ơn, phiền cậu mỗi lần đều nhớ mang hạt cà phê cho tôi, tôi sẽ để trong phòng làm việc uống dần.”

Đan Thác nhìn đồng hồ đeo tay: “Anh nên đi làm.”

“Hôm nay không đi làm,” Trình Tây lắc đầu: “Hứa Nam Triết chết rồi, nhất định Trình Ngạn sẽ đến công ty tìm tôi gây rối, nói không chừng hiện tại gã đang vắt hết óc nghĩ làm sao biến tôi thành pháo hôi. Tôi cũng cần người bảo vệ, ở bên A Thác cậu là an toàn nhất, cậu tới bảo vệ tôi a.”

Đan Thác nhìn nhìn nhóm vệ sĩ cao to bên ngoài cửa: “Anh có vệ sĩ của mình, tôi không phải. Tôi cũng cần ngủ.”

Không phải lần đầu tiên Trình Tây bị hắn từ chối, nhưng vẫn có chút mất mát: “Tôi hiểu, ngủ tương đối quan trọng.”

Lúc này ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng rống không kiên nhẫn của vệ sĩ: “Cút xa một chút, bên trong đã bao hết rồi!”

Trình Tây nhíu mày, bước nhanh về phía trước: “Chuyện gì? La lối ầm ĩ.”

“Trình tiên sinh, là đứa nhỏ này đòi đi vào. Mong ngài không nên tới gần, cẩn thận.”

Vệ sĩ che ở phía trước, lộ ra nửa người thiếu niên đeo cặp sách mặc đồng phục học sinh. Đầu cậu chỉ tới khuỷu tay của Trình Tây, mặt nhỏ mày nhạt*, ánh mắt lanh lợi kỳ quái, lúc nhìn thấy Trình Tây mông rụt ra sau, giống như một con thằn lằn nhỏ cuộn cái đuôi, cổ quái mà nhanh nhẹn.

(*小脸淡眉 tiểu kiểm đạm mi.)

Trình Tây ra hiệu vệ sĩ buông người ra: “Bạn học nhỏ thật có lỗi, nơi này tạm thời không tiếp khách. Phía trước vẫn còn chỗ khác để ăn cơm.”

“Tôi không phải tới ăn cơm, tôi tới tìm người.” Bé trai nói: “Nơi này có một người gọi là Đan Thác đúng không?”

Trình Tây nói mà không có biểu cảm gì: “Không có.”

“Là Hứa Nam Triết nói cho tôi biết,” Bé trai nhìn thẳng vào mắt gã: “Tôi nhất định phải gặp được Đan Thác tiên sinh, nếu như không gặp được hắn, tôi sẽ nói ra di ngôn của Hứa Nam Triết cho cảnh sát, đến lúc đó dĩ nhiên cảnh sát sẽ để cho tôi gặp hắn.”

—— Tôi bị một con thằn lằn nhỏ uy hϊếp.

Trình Tây chớp chớp mắt, quay đầu hô một tiếng vào trong tiệm: “A Thác, có một cậu bạn nhỏ muốn tìm cậu!”

Đan Thác nâng mắt ra khỏi tờ báo.

Bùi Nguyên bước đi vững vàng, lưng thẳng tắp. Trên mặt cậu không hề có vẻ nhút nhát, ngồi ngay ngắn xuống vị trí đối diện con người rắn rỏi này.

“Muốn cà phê không?” Đan Thác chỉ chỉ ly cà phê.

Bùi Nguyên làm động tác nuốt: “Được, cảm ơn ngài.”

Đan Thác đứng dậy đến quầy bar rót thêm hai ly cà phê: “Không có sữa cùng đường, chỉ có thể uống như vậy.”

Mùi cà phê rất thơm, nhưng nếm vào miệng đắng đến mức khiến người tặc lưỡi, Bùi Nguyên chỉ miễn cưỡng nuốt một ngụm nhỏ: “Thật khó uống, đắng quá.”

“Đây là cà phê trồng ở quê nhà tôi, sấy rất kỹ, cho nên rất đắng.”

“Thật sao, kỳ thật… tôi rất ít uống cà phê.”

“Không sao.”

Bùi Nguyên hít sâu một hơi, lấy dũng khí nói: “Không định gây thêm phiền toái cho ngài. Kỳ thật không phải tôi đến uy hϊếp ngài, Đan… tiên sinh, tôi ở cách vách Hứa Nam Triết, đêm hôm đó tôi đọc sách hơi trễ, liền nghe thấy tiếng kêu của ông ta cho nên liền hiếu kỳ đi xem, mới phát hiện… nhưng tôi không phải đến để làm tiền, xin… xin tin tưởng tôi, tôi sẽ giữ kín bí mật này!”

Đan Thác điềm tĩnh nói: “Này là sơ suất trong công việc của tôi, không liên quan tới cậu.”

Bùi Nguyên nghe không hiểu: “Sơ suất… là có ý gì?”

“Cậu biết tôi đã gϊếŧ người, đó là sơ suất.”

“Vậy ngài sẽ gϊếŧ tôi sao?”

Người đàn ông quan sát cậu từ trên xuống dưới, không lập tức trả lời câu hỏi này. Cậu bé thở phào nhẹ nhõm, từ lúc vừa mới bắt đầu, sát thủ duy trì thái độ tôn trọng có lễ, điều này làm cho cậu không quá khẩn trương, có thời gian rảnh cẩn thận quan sát diện mạo cùng động tác của đối phương. Người này có chất giọng phía nam, giọng điệu nói chuyện rất cứng ngắc, cũng không phải bởi vì không muốn nói chuyện tự nhiên, có thể là do tiếng Trung không phải là tiếng mẹ đẻ. Có lẽ là người tới từ quốc gia Đông Nam Á, cậu nghĩ như vậy, sinh hoạt xa xứ cũng không dễ dàng đi?

“Nếu như ngài không có ý định gϊếŧ tôi mà nói, tôi muốn xin ngài giúp tôi một chuyện. Đây là mục đích tới đây hôm nay của tôi.” Bùi Nguyên lấy hết dũng khí nói ra ý đồ của cậu: “Tôi nguyện ý trả bất cứ giá nào, nhưng chuyện này chỉ có ngài mới có thể giúp tôi.”

Đan Thác không nhanh không chậm nói: “Người tìm tôi đều là muốn gϊếŧ người, những việc khác tôi không thể giúp.”

“Tôi… tôi chỉ là muốn xin ngài gϊếŧ một người dùm tôi.” Hàm răng Bùi Nguyên phát run.

Đan Thác nghiêm túc tự hỏi một lúc, lắc đầu: “Không được.”

“Chính là mua bán gϊếŧ người!”

“Cậu có tiền không?”

Bùi Nguyên móc ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong cặp sách: “Trong thẻ này có ba vạn tệ, là tiền mừng tuổi tôi để dành mấy năm nay.”

Đan Thác giống như đang xem một trò đùa: “Giá mạng người rất cao.”

“Tôi có thể mượn, còn có thể tìm công tác kiếm tiền. Ngài nói cho tôi, một mạng phải mất bao nhiêu tiền?”

“Muốn gϊếŧ người nào?”

“Một người không quan trọng, nhân vật nhỏ, nam, cậu ta không thể làm ngài bị thương, yếu đuối giống như Hứa Nam Triết vậy, đối với ngài mà nói chỉ là một chuyện thuận tay giải quyết. Về phần tiền tôi nhất định sẽ hết sức, chỉ cần ngài cho tôi chút thời gian.”

“Tại sao phải gϊếŧ cậu ta?”

“Xem như ân oán cá nhân đi.”

“Cậu có thể đi tìm cảnh sát.”

“Cảnh sát có tâm cũng không có lực.”

Đan Thác hỏi: “Vậy sao tôi có thể giải quyết?”

Bùi Nguyên trịnh trọng nói: “Là tôi. Tôi muốn xin ngài gϊếŧ tôi.”