“Cậu có việc.”
“Hả?”
Nguyễn Ái một bên xoay bút một bên chậc lưỡi. Biến hóa của Bùi Nguyên đã rõ ràng đến mức giáo viên cùng bạn học không quen thuộc đều có thể cảm giác được, trước kia cậu là một khoáng chất, hiện tại nở rộ, đột nhiên tới ngày xuân hoa nở. Nguyễn Ái đoán người bạn lẻ loi hiu quạnh của cô là yêu đương, nhưng cô không chắc chắn, đáp án này có vẻ yếu ớt, bởi vì nói yêu đương không phải là suối nguồn vui sướиɠ nhất của Bùi Nguyên. Trên thế giới này có loại người, không lấy tình yêu làm vui sướиɠ lớn nhất, trong kim tự tháp Maslow* (rất có thể là tháp Eiffel), ghi số hiệu, tháo rời máy tính rất có thể cùng một đẳng cấp với nói yêu đương, cũng chính là cao hơn ăn cơm ngủ nghỉ một tầng.
(*Thá p nhu cầu của M aslow .)
“Là Trình Tây sao?” Nguyễn Ái hỏi: “Anh ấy nói cậu không cần trả nợ nữa? Hay là mua Wii U* cho cậu? Trạng thái này của cậu thật quỷ dị, không biết còn cho rằng đêm qua cậu lên giường cùng đàn ông.”
(*Là một m áy ch ơi tr ò chơ i vid eo gi a đìn h đượ c phá t tri ển bở i Nin tendo và k ế thừ a Wii .)
“Đánh rắm, Trình Tây tự mua cho mình một cái Wii ở trong văn phòng chơi đến vui vẻ vô cùng, nói mua cho tớ sẽ ảnh hưởng học tập. Đan Thác đã trở về.”
Nguyễn Ái hiểu ra: “Anh ta không chết?”
“Anh ấy sẽ không chết.”
“Anh ta không phải Đường Tăng, anh ta sẽ chết.”
“Không phải hiện tại. Why so serious?”
“Cậu đừng nói cậu đừng nói! Tớ biết! Để cho tớ nghĩ!”
Bùi Nguyên nhảy dựng lên cười to: “Batman, Nolan, Kỵ sĩ hắc ám! Nguyễn Ái a Nguyễn Ái, cậu cũng có ngày hôm nay, tớ thắng!”
Nguyễn Ái vò đầu ủ rũ: “Đoán lời thoại còn cao hứng như vậy.” Nhưng cô nhịn không được nhếch miệng lên.
Hai người mua đồ uống ở tiệm trà sữa, Bùi Nguyên kể lại toàn bộ chuyện xưa cho Nguyễn Ái nghe, từ Trình Ngạn chết đến phía dưới xe lăn có quả bom. Vốn dĩ không tính toán nói cho Nguyễn Ái, một phương diện đây là chuyện nhà của Trình Tây, Bùi Nguyên bị cuốn vào là ngoài ý muốn, kể lại chuyện xưa cho người khác nghe là không thích hợp; một phương diện khác, tranh giành đấu đá của hào môn thế gia trong phim thì đẹp, dễ nhìn ở trên báo, nói ra từ miệng của một đứa bé mười mấy tuổi lại rất buồn cười. Bùi Nguyên kể về ngược đãi, báo thù, huých tường**, nổ tung kể đến hoa rơi tán loạn*, càng giống như là chứng hoang tưởng***. Hiện tại Đan Thác đã về, cuối cùng đã có kết thúc.
(*天花乱坠 thiên hoa loạn trụy: người nói chuyện xảo diệu êm tai, nhưng vô căn cứ, trông rỗng, nói chuyện không đâu.)
(*阋墙: Chỉ sự bất hoà giữa anh em trong nhà.)
(***臆 想症 ức tưởn g chứ ng.)
Cuối cùng bọn họ nói đến chuyện của buổi tiệc từ thiện ——
“Cậu mặc âu phục rất đẹp, đánh phấn thêm thì càng tốt, thức đêm nhiều da quá kém. Tóc không cần bôi mỡ, khó coi chết đi được.”
“Không có thời gian trang điểm, tổng cộng chỉ có hai mươi phút ngồi trên xe thay quần áo đọc bản thảo.”
“Chuyện chơi nổi* nào có dễ dàng như vậy.”
(*出风头 xuất phong đầu.)
“Làm đại diện cho sinh viên nghèo tính là chơi nổi sao?”
“Nghèo chơi nổi mới tính là chơi nổi. Ăn ngon uống sướиɠ chơi nổi ai mà không có?”
Bùi Nguyên vậy mà nghĩ không ra lý do phản bác cô, cậu một bên đẩy xe đạp một bên nói: “Ngày hôm qua Trình Tây nói với tớ, mẹ tớ gọi điện thoại tới công ty tìm tớ, có thể là thấy được video diễn thuyết, bà ta thật tức giận a, bản thảo ghi bà ta đã sớm chết. Tớ nói tớ không muốn liên lạc với bà ta, thật sự gặp khiến cho mọi người đều rất lúng túng, bà ta phải làm bộ như thích tớ, tớ phải làm bộ như thích bà ta, thực tế bà ta trông như thế nào tớ đều nhận không ra, không bằng hư tình giả ý của Trình Tây và tớ mấy năm này.”
Nguyễn Ái hút ống hút rột một tiếng thật vang, một hơi nguyên một miếng pudding lớn, ợ một cái thỏa mãn.
“Cậu phải cẩn thận, quan hệ giữa cậu và Trình Tây tốt không cần vạch trần cho toàn thế giới đều biết. Anh ta là ông chủ của công ty đại chúng*, cậu không sợ người khác cảm thấy cậu dùng quan hệ đi cửa sau sao? Trường học cũng là nơi lời người đáng sợ*.” Bé gái nói.
(*Ngu yên v ăn 上市 公司 ni êm yế t côn g ty: là n hững công ty th ực hi ện hu y độn g vốn rộng rãi từ cô ng ch úng t hông qua p hát h ành c hứng khoán niêm yết tại c ác tr ung t âm gi ao dị ch ch ứng k hoán hoặc chứng khoá n khô ng ni êm yế t như ng đư ợc gi ao dị ch th ông q ua cá c thể chế môi g iới c hứng khoán .)
(*人言可 畏 nhâ n ngô n khả úy: ý chỉ lời gièm pha c ủa th iên h ạ thậ t đáng sợ. )
Cô nói đến từ ‘lời người đáng sợ’ này, bước chân không tự chủ mà dừng lại. Bùi Nguyên theo ánh mắt của cô nhìn về phía trước, một cặp vợ chồng đang đi về phía bọn họ, cậu khϊếp sợ, là chú thím. Hai từ này xuất hiện trong đầu cậu, giống như tiểu thuyết canh gà* bên trong 《 Tập san thanh niên** 》, không cần đến hai phân đoạn tự nhiên* là cậu có thể xác định, nội dung cốt truyện đằng sau sẽ đi về phía chuyện xưa tầm thường hạng ba.
(*鸡汤小说: chắc mấy tiểu thuyết kiểu ngắn.)
(**青年 文摘: là bá o do Đoàn Thanh niên cộng sản Trung Quốc phối hợp với N XB Tr ẻ của Trun g Quố c ấn hành, là t ờ báo dành cho thanh niên có l ượng tiêu thụ l ớn nh ất tạ i Tru ng Qu ốc.)
(*自然段 tự nhiên đoạn: tác giả căn cứ nội dung tác phẩm cùng chủ tuyến an bài một đoạn văn độc lập. Có thể biểu đạt một tình cảnh, khái niệm, động tác tương đối rõ ràng/ Nàng nào biết từ thay thế thì nói mình nha.).
TruyenHDCậu bất động thanh sắc mà đυ.ng đυ.ng bả vai Nguyễn Ái, thấp giọng bảo cô đi trước. Nguyễn Ái lắc đầu, giữ chặt tay cậu, vẻ mặt rất kiên quyết. Lòng Bùi Nguyên là cảm kích, nhưng cậu không muốn gây rắc rối cho bạn mình. Cậu đột nhiên quay đầu xe đạp đi về hướng ngược lại.
Có người ở đằng sau đuổi theo cậu, tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, cùng với kêu to: “A Nguyên —— A Nguyên ——”
Bùi Nguyên dẫm lên xe đạp liền chạy, gọi Nguyễn Ái: “Đi lên!” Nguyễn Ái nhảy lên thanh ngang xe đạp không chút do dự.
Một đường này nhanh như chớp giật, thẳng đến tiếng hô ầm ĩ hoàn toàn biến mất, Bùi Nguyên mới dám thở ra. Nguyễn Ái cùng cậu chia tay ở cổng trường, cậu ngồi xe điện ngầm về công ty, đi ra tàu điện ngầm chưa đến 50m hầu gái của Trình gia gọi điện thoại tới nói có thân thích tìm cậu. Bùi Nguyên phỉ nhổ, biết rõ lần này tránh không thoát, cậu đều có thể tưởng tượng được Trình Tây dùng ánh mắt khinh bỉ như thế nào nhìn cậu.
May mắn Trình Tây không có nhà. Nghiêm túc mà nói đây là nhà của Trình gia, không phải nhà của Bùi Nguyên, Bùi Nguyên ở trường có ký túc xá, chỉ có chủ nhật thỉnh thoảng mới về ở, bởi vì Trình Tây muốn tìm người chơi game xem phim, trừ những thứ này Bùi Nguyên tận lực không thân cận với Trình Tây quá. Nếu như chuyện chú thím tìm tới cửa bị người biết rõ, một người khách như Bùi Nguyên đưa phiền toái đến cho chủ nhà, thật sự không thỏa đáng.
Bùi Nguyên chỉ có thể kiên trì nói chuyện với bọn họ ở trước cổng. Sắc mặt chú thím trở nên vô cùng không tốt.
“Cậu biết mấy năm nay tôi thay ba cậu trả bao nhiêu tiền? Không thấy bóng dáng mẹ cậu và cậu, nhà chúng tôi suốt ngày bị chủ nợ đuổi theo. Tạo nghiệt gì a? Con còn nhỏ, thường xuyên* phải lao tâm lao lực dọn nhà, không có phòng ở, không có tiền, cậu nhưng thật ra tốt rồi, chạy đến trên bàn kẻ có tiền ăn ngon uống sướиɠ, ở biệt thự, cậu cho rằng tôi không biết sinh viên nghèo là thứ quỷ gì? Sinh viên viên nghèo đều là có tiền, tiền đâu? Lấy tiền ra a!” Chú mở miệng chính là tràn ngập lửa giận.
(*Ngu yên v ăn 隔山 差五 cá ch sơ n xoa ngũ. )
Bùi Nguyên dở khóc dở cười mà đối diện với hai người trung niên dãi dầu sương gió*, cậu cũng thật đồng tình bọn họ, hơn nữa cậu hiểu được hai người bọn họ thật sự vô tội, nhưng cậu đáng thương bọn họ, ai tới đáng thương cậu? Đứa nhỏ lúc trước bị ép rời nhà trốn đi, thiếu chút nữa chết dưới nanh vuốt của chó điên, có ai đến thương hại? Thế giới này không phải có ơn tất báo*, căn bản không có báo ứng, chỉ có vô tình.
(*一报还 一报 nh ất bá o hoà n nhấ t báo.)
(*饱经风霜 bão kinh phong sương: trải qua đủ loại khó khăn khốn khổ.)
Bùi Nguyên nói: “Tôi không có tiền, chú.” Cậu móc ra hai trăm đồng đưa tới trước mặt ông: “Thế này, lúc tôi đi cầm hai trăm đồng của thím, hiện tại trả cho hai người, có được không? Trên người tôi cũng chỉ có bấy nhiêu.”
Người phụ nữ rất kinh ngạc, bà mang theo nức nở nói: “A Nguyên, ba ba con chết rồi. Chúng ta chỉ là muốn đến nói cho con biết tin này.”
Hai trăm đồng trong tay Bùi Nguyên, thiếu chút nữa bị cậu bóp thành nắm.
“Không liên lạc được cho mẹ con, con mất tích nhiều năm như vậy, chúng ta liền tự chủ trương hỏa táng di thể của anh ấy. Thím nhìn thấy con tham gia tiệc tối ở trên tivi, mới biết được con đang học đại học ở đây, nếu như con muốn lấy tro cốt của ba con về, đi xem ông ấy… Tốt xấu gì ông ấy cũng là ba của con. Con yên tâm, nợ trả hết rồi, người chết cũng không cần trả nợ.” Cuối cùng, bà nói: “A Nguyên, thím và chú đã cố hết sức. Con có thể cảm thấy chúng ta có lỗi với con, nhưng chúng ta thật sự đã cố hết sức.”
Sắc mặt Bùi Nguyên âm trầm đến có thể đổ mưa, lúc này khóe mắt cậu liếc thấy Đan Thác đi ra từ trong nhà. Có thể là vệ sĩ báo cho hắn biết, có thể là tự bản thân hắn để ý thấy động tĩnh bên ngoài sân nhỏ, cách năm mươi mét Bùi Nguyên lại có thể cảm giác được cảm xúc phẫn nộ của sát thủ. Trái tim cậu chìm xuống theo, vừa khuất nhục lại vừa thống khổ. Xong rồi, hỏng rồi, bị bắt gặp. Cậu tuyệt vọng mà nghĩ, hắn sẽ cảm thấy mình rất phiền toái, giống như bé trai không hiểu chuyện lúc trước, hắn sẽ cảm thấy mình giống như những người này. Đây không phải thứ cậu muốn cho Đan Thác thấy, mặt xấu xí, lúng túng, đáng xẩu hổ của cậu cũng đã từng bị Đan Thác nhìn thấy, lại không làm cho cậu cảm thấy không chỗ dung thân như ở cục diện hiện tại.
Chú thím bị khí thế của sát thủ làm cho hoảng sợ, người phụ nữ thức thời thu hồi biểu tình, bà để ý tới bao súng bên hông sát thủ, sắc mặt xám tro. Chú lui ra sau, chuyển nửa người đến sau lưng người phụ nữ, là ra động tác tránh né.
“A Nguyên…” Thím còn muốn nói thêm gì nữa.
Bùi Nguyên nói sang câu khác: “Tạm biệt, chú thím.”
Cậu quay người đi về phía Đan Thác, thím ở đằng sau gọi cậu: “A Nguyên, con đừng đi! Hắn rất nguy hiểm, hắn có súng! Sao con có thể ở một chỗ nguy hiểm như vậy? Chúng ta là người nhà a, dù thế nào cũng sẽ không hại con!” Lời của bà bị Đan Thác cắt đứt.
Sát thủ nói: “Cút.” Hắn móc khẩu súng ra, dùng họng súng chỉa về phía hai người trung niên ra hiệu rời đi.
Bùi Nguyên lướt qua bên cạnh sát thủ, cậu không nhìn thấy người nhà của cậu rốt cuộc có phản ứng gì, cũng không có tâm tình để ý, nhưng từ bước chân từ gần đến xa là có thể biết bọn họ sẽ không đến nữa, ít nhất trong thời gian ngắn Bùi Nguyên sẽ không thấy được bọn họ.
“Bùi Nguyên.” Sát thủ đuổi theo.
Bùi Nguyên không có phản ứng, cậu đi thẳng về phòng, lên lầu tự giam mình trong phòng. Sát thủ theo cậu vào, hắn không biết bé trai đột nhiên lạnh lùng xuất phát từ nguyên nhân gì, chỉ thấy mặt Bùi Nguyên một chốc đỏ một chốc trắng, khi sát thủ xuất hiện ở bên cạnh cậu, cậu thở ra một hơi thật dài, mệt mỏi lau mặt.
“Anh đừng động tôi, đừng nói chuyện.” Bùi Nguyên phất phất tay: “Tôi biết thật mất mặt, anh để tôi ngốc một chốc, chừa cho tôi chút lòng tự trọng.”
Sát thủ cười khẽ, giống như nghe được một lời nói đùa. Bùi Nguyên cũng cười, cậu bất chấp tất cả mà nghĩ, mất một cái mặt lớn như vậy có thể làm cho người mình thích cười cũng không tính là mất uổng phí, ai còn chưa từng bị mất mặt a? Nhưng nụ cười của Đan Thác lại không thường có, chỉ cần có thể đổi lấy nụ cười này, cậu mất mặt chính là việc nhỏ. Nếu Đan Thác có thể thường xuyên cười với cậu, cậu có thể khiến mình sống thành một kẻ vô lại.
Cậu quay đầu, vừa vặn đυ.ng vào đôi mắt của sát thủ. Khoảng cách giữa bọn họ chưa đến 10cm, quá gần, Bùi Nguyên chưa chuẩn bị cho khoảng cách gần như vậy, cậu nhìn đến con ngươi màu đen của sát thủ, đôi mắt trong suốt sáng trong cỡ nào, rõ ràng là nước sơn đen, sáng hơn bất kỳ một ngọn lửa nào Bùi Nguyên từng nhìn thấy, cậu ở đôi mắt này nhìn thấy súng nổ, nhìn thấy máu chảy thành sông, nhìn thấy âm mưu quỷ kế, cũng nhìn thấy nỗi nhớ nhà, trung thành dũng cảm, thông cảm thiện lương, nhưng cậu chưa bao giờ có thể nhìn thấy chính mình qua đôi mắt này một cách rõ ràng như thế, bộ dạng cậu khắc vào con ngươi kia một cách trọn vẹn, trong khoảnh khắc vĩnh hằng này, Đan Thác chỉ nhìn thấy một mình cậu.
Trong mắt Đan Thác, cậu là trẻ tuổi, tươi cười, ấm áp, là mặt tốt nhất của bản thân cậu chưa bao giờ nhìn thấy.
“Ở trong mắt của anh, tôi như thế nào?” Bùi Nguyên thấp giọng hỏi.
Sát thủ nói: “Cậu rất tốt.” Hắn nói đến đương nhiên.
Bùi Nguyên hít sâu một hơi: “Nhưng tôi có rất nhiều chỗ không tốt.”
“Tôi sẽ luôn nhìn đến chỗ tốt của cậu.” Sát thủ nói.
Trái tim cùng khuôn mặt Bùi Nguyên đồng thời bị bậc lửa, đốt đến lửa nóng, cả người run rẩy, phải cắn chặt răng mới có thể không biểu hiện ra nhút nhát. Đan Thác là nghiêm túc, người sát thủ này sẽ không nói dối, ít nhất ở trước mặt Bùi Nguyên sẽ không, cũng không cần phải. Có một ý nghĩ kỳ quái chui vào trong đầu cậu: Nếu như dưới bất luận tình huống nào, Đan Thác đều nguyện ý tin tưởng mặt tốt nhất của cậu, có phải cậu cũng sẽ nguyện ý, trở nên dũng cảm vì người đàn ông này, tin tưởng bản thân Đan Thác nhìn thấy?
Dòng nước ấm chậm rãi dâng lên dạ dày Bùi Nguyên, tràn vào l*иg ngực, loại cảm giác này giống như tiêm đường glucose, có sức sống mạnh mẽ rót vào trong cơ thể cậu. Cậu cho rằng yêu Đan Thác là một chuyện gian nan, cậu cho rằng phải trải qua chờ đợi dài dòng buồn chán cũng không nhất định có được đáp lại của người đàn ông này, nhưng hiện tại những thứ này đều không quan trọng. Đan Thác làm cho cậu tin tưởng chính mình, làm cho cậu cảm thấy mình có thể trở nên kiên cường dũng cảm, Đan Thác nguyện ý nhìn thấy mặt tốt nhất của cậu, thu hoạch cậu đạt được, may mắn hơn bất cứ người nào.
Có lẽ bọn họ còn một đoạn đường rất dài phải đi, có lẽ phải hoàn toàn đạt được tôn trọng cùng tình yêu của người đàn ông này còn có rất nhiều khó khăn, muốn sống chung với hắn cũng không dễ dàng, chính là sinh hoạt dễ dàng thì còn gì thú vị? Sinh hoạt của Bùi Nguyên có từng dễ dàng lúc nào?
Bé trai tựa trán mình vào trán của sát thủ, cậu có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp mà vững vàng từ mũi của sát thủ.
“Dẫn tôi đi đi, Đan Thác. Dẫn tôi đi Myanmar, hoặc là bất cứ nơi nào, dẫn tôi về nhà, tôi muốn về nhà anh. Nơi này không có nhà của tôi. Tôi chỉ thuộc về anh, chỉ có vị trí bên cạnh anh mới có thể chứa chấp tôi, có thể cho tôi một nơi dừng chân.”
“Cậu chưa từng đi Myanmar, chỗ đó rất nguy hiểm.”
“Chỉ cần có anh ở đó là được rồi.”
Sát thủ giống như không biết nói tiếp thế nào. Bé trai cười rộ lên, có hơi nóng phun vào trên mặt sát thủ.
“Tôi lại muốn hôn anh rồi, làm sao bây giờ, Đan Thác?” Không chiếm được câu trả lời của sát thủ, lòng trêu đùa của Bùi Nguyên nổi lên: “Anh có cho tôi hôn không, hả? Trước kia anh từng hôn người khác chưa? Lần trước là nụ hôn đầu của anh sao? Tôi cướp đi nụ hôn đầu của anh, tôi sẽ phụ trách.”
Sát thủ lui ra hai thốn. Bùi Nguyên đuổi theo lấp kín bờ môi hắn, khó bỏ khó lìa. Cậu chiếm được tiện nghi trên miệng, kỳ thật trong lòng là yếu ớt, lần trước chính là nụ hôn đầu của cậu, hàng thật giá thật không lừa già dối trẻ, trước đó cậu không biết hôn môi có cảm giác gì, cũng không biết phải hôn như thế nào, cậu sợ Đan Thác cảm thấy không tốt. Nguyễn Ái từng bị người cưỡng hôn, cô gái nhỏ ghê tởm đến thiếu chút nữa ói ra bữa cơm tối, căn cứ mô tả về đầu lưỡi và môi của cô, thiếu chút nữa Bùi Nguyên đánh tên cưỡng hôn kia một trận.
Cậu không biết Đan Thác có thích hôn môi giống như cậu hay không. Cậu là rất thích hôn môi Đan Thác, thích rung động khi mũi chạm vào mũi, thích tiếng thở dốc trầm thấp của người đàn ông, cậu có thể liếʍ mυ"ŧ hôn môi lặp đi lặp lại, riêng chuyện này cậu có thể làm một ngày, một tuần, một tháng. Chỉ cần nghĩ đến chưa từng có người đến gần Đan Thác như thế, chưa từng có người có thể chia sẻ cảm giác thân mật này với Đan Thác, cậu liền sắp sửa bị chiếm đoạt bởi những khát khao không thể cưỡng lại được.
Lúc tách ra, hô thấp của sát thủ dồn dập sôi sục, bàn tay hắn đặt bên hông Bùi Nguyên siết thật chặt, hai thân thể càng thêm gần sát.