Trong giấc mơ, Jenni trông thấy một con chim bồ câu với vẻ rất hung dữ, đang bay lượn trong ngôi nhà và nàng phải bắt cho được nó. Chim bay vào phòng hai đứa bé và nàng đuổi theo, hoảng sợ, nó bay đủ hướng, thế rồi, nó bay vυ"t qua phòng em bé và đậu trên chiếc nôi. Nàng hoảng sợ gào lên: “Không, không, không”.
Đầm đìa nước mắt, nàng thức giấc và nhào đến bên nôi con. Đứa bé đang say ngủ.
Nàng xuống bếp và thấy trên bàn, mảnh giấy của Erich có ghi với lời: “Theo lời em, anh sẽ ở lại căn nhà gỗ để vẽ trong ít ngày”.
Trong bữa ăn sáng, Jenni ngạc nhiên khi nghe Tina hỏi:
- Tối qua, khi vào phòng con, sao mẹ không nới năng gì với con cả thế?
O O o
Buổi chiều, Rooney ghé qua thăm nàng và bà thấy em bé bị lên cơn sốt.
Theo bà Rooney kể lại thì Clyde và bà đã cùng ăn Noel cùng với Maude và Joe, bà nói: “Joe đã khỏe nhiều rồi. Sau khi xuất viện, Joe đã đi Florida cùng với Maude. Họ vừa trở về trông khỏe ra và rám nắng, tháng tới, người ta sẽ cắt băng cho Joe”.
Jenni nói:
- Tôi thật mừng khi biết như thế!
- Hẳn nhiên, Maude rất bằng lòng khi được về nhà. Bà ta kễ cho tôi nghe rằng Erich rất quảng đại với họ. Hẳn bà đã biết là ông đã thanh toán viện phí cho Joe và còn cho họ thêm một ngân phiếu là năm trăm đôla, đồng thời cũng viết thư cho Maude để nói rằng ông ta cảm thấy mình có trách nhiệm".
Lúc này, Jenni đang kết mảnh vải vuông cuối cùng của tấm vải chắp. Nàng ngước mắt nhìn bà Rooney:
- Trách nhiệm ư?
- Tôi không biết ông ta nghĩ gì về việc đó. Nhưng Maude đã hối hận vì em bé không được khỏe. Bà ta nhớ lại những lời nguyền rủa đã nói với bà".
Jenni nhớ lại những lời nguyền rủa khủng khϊếp của bà ta.
Nàng nói:
- Theo tôi nghĩ là sáng hôm đó, Joe đã say khướt và anh liên tục nói rằng anh đã trộn thuốc độc và lúa mạch.
- Joe nói như thế à?
- Vâng. Dẫu sao, Maude cũng muốn nhờ tôi chuyển lời xin lỗi bà. Tuần vừa rồi, khi họ về nhà, Joe đã đến gặp ông cảnh sát trưởng. Anh ta rất bực vì những chuyện thiên hạ bàn tán quanh tai nạn của anh. Bà biết không, người ta bàn tán nhiều vì chuyện Joe cho rằng đã trông thấy bà, Joe không biết vì sao mà mình đã nói như thế.
Do bị ám ảnh rằng mình có thể bị bệnh mộng du nên hôm nay nàng chẳng nghĩ ngợi gi thêm nữa.
Hồi đêm, trong giấc mơ nàng thấy mình cố đuổi theo một con chim bồ câu ra khỏi phòng các con gái, nàng thắc mắc chẳng hiểu mình có thật sự đã vào trong phòng đó hay không?
Trong những tháng gần đây, có quá nhiều những chuyện như thế đã xảy ra. Nàng sẽ nói việc ấy cho bác sĩ Elmendorf nghe trong lần tới đây. Nàng đắn đo không biết mình có nên đến một bác sĩ tâm lý không?
Nàng thầm nhủ: “Ta quá sợ”
Nàng thắc mắc không hiểu Erich có thứ lỗi cho nàng đã làm chàng bị tai tiếng? Mặc dù nàng và Erich đã có những nỗ lực chung, nhưng mọi việc sẽ chẳng còn như trước nữa. Và mặc dầu chàng có chối cái điều ấy, nàng cũng tin chắc rằng, trong thâm tâm Erich cũng tự hỏi hẳn chàng có thật là cha của đứa trẻ? Nàng sẽ không thể nào chịu đựng nổi khi phải sống với sự trĩu nặng đó giữa hai người.
Nhưng vì đứa bé là người thuộc dòng họ Krueger nên nó cần được điều trị bằng những phương tiện y khoa và chỉ có sự giàu có của Erich mới chi trả nổi! Một khi đứa bé đã được cuộc giải phẫu và lành mạnh, nếu quan hệ giữa vợ chồng nàng không khá hơn, thì nàng sẽ ra đi, sẽ trở về New York để sinh sống, trở lại làm việc tại phòng triển lãm, chật vật đưa đón con từ nhà trẻ, vội vàng trở về nhà để chuẩn bị bữa tối. Những việc đó không dễ dàng. Nhưng đời này chẳng có gì là dễ dàng cả và biết bao người đàn bà đã vượt qua được những hoàn cảnh khó khăn và tất cả điều ấy còn tốt hơn là cái cảm giác đơn độc ghê tởm này, cái cảm giác bị cắt đứt với thực tại.
Những cơn ác mộng, những cơn bệnh mộng du, chứng mất trí nhớ, nàng nghĩ đến những điều đó và không biết liệu mình có bị chứng mất trí nhớ? Ở New York, nàng không bao giờ bị sa sút tinh thần, tuy sau một ngày làm việc cật lực, nàng vẫn ngủ ngon, có thể ở đấy nàng không thể nào dành nhiều thời gian cho các con, nhưng lúc này nàng thấy dường như cũng thế thôi, bây giờ nàng tập trung cho thằng bé và Erich thì đều đặn đưa Beth và Tina đi chơi đây đó.
Nàng thầm nghĩ, tôi muốn sống ở nơi của tôi, nơi của tôi không phải một ngôi nhà hoặc căn hộ, mà là một nơi tôi có thể đóng cửa và sống trong sự bình yên.
Cái xứ này, ngay trong mùa này tuyết vẫn còn rơi và gió vẫn thổi mạnh, nàng yêu thích vẻ khắc nghiệt của mùa đông, nàng hình dung ngôi nhà theo ý nàng: Với những bức màn dày đã vén lên, chiếc bàn đặt bên cửa sổ, những người bạn mà nàng mong được gặp, những buổi chiêu đãi trong mùa hè.
Rooney đột ngột nói:
- Jenni, trông bà có vẻ buồn.
Nàng gượng mỉm cười: “Đó chỉ là..” Có sự vụn vỡ trong âm giọng của nàng
Bà Rooney nói:
- Đây là Giáng sinh vui nhất kể từ khi Arden ra đi, thật vui khi trông thấy hai cháu bé vui sướиɠ và được giúp bà săn sóc bé sơ sinh.
Jenni nhận thấy Rooney không bao giờ gọi em bé bằng tên của nó.
Nàng đưa cho Rooney xem tấm vải chắp đủ màu:
- Xong rồi đây!
Rooney nói:
- Bà cho phép tôi ẵm cháu bé xuống đây nhé!
- Được, bà cứ việc, còn tôi đi pha sữa cho cháu.
Chẳng mấy chốc, Rooney trở lại vẻ lo láng:
- Tôi nghĩ rằng cháu đang sốt đấy.
O O o
Bác sĩ Bovicth đến khám cho em bé vào lúc mười bảy giờ.
Ông ta nói với Jenni:
- Bà nên đem cháu đến bệnh viện.
- Không, tôi van ông. - Jenni cố gắng kềm chế giọng nói run rẩy của mình.
Ông bác sĩ đắn đo:
- Chúng ta có thể chờ đến ngày mai. Nhưng có điều là trẻ sơ sinh thường dễ bị sốt cao, mặt khác, tôi không muốn bà đưa cháu di trong thời tiết như thế này, thôi được, đợi ngày mai xem sao.
Rooney ở lại đễ chuẩn bị bữa ăn tối. Jenni cho bé uống thuốc, nàng thấy rét tận xương và không hiểu mình bị cảm lạnh hay chỉ đơn giản vì quá lo lắng?
- Rooney, bà vui lòng đưa giúp tôi chiếc khăn quàng.
Nàng quàng chiếc khăn qua đôi vai và ôm con vào lòng.
Mặt tái xanh, Rooney nói:
- Ồ, Chúa tôi!
- Gì thế Rooney?
- Khi trông thấy màu sắc của chiếc khăn quàng này... Với mái tóc sẫm của bà., trong phút giây tưởng chừng như tôi đang trông thấy bức tranh vẽ bà Caroline. Điều đó gây cho tôi một cảm giác lạ lùng.
Bà Rooney cho biết Clyde sẽ đến đón bà vào lúc bảy giờ chiều. Rồi bà nói thêm:
- Clyde không muốn tôi đi một mình buổi tối, ổng nói đã nghe quá nhiều những chuyện vớ vẩn của tôi.
Jenni lo đễnh hỏi:
- Chuyện vớ vẩn gì?
Em bé vẫn ngủ, xem chừng thở khó.
Rooney thầm thì kể tiếp:
- Bà biết không, có hôm trong cơn khủng hoảng tôi đã nói toạc những gì mình có trong đầu. Tôi đã kể cho Clyde rằng tôi thường trông thấy Caroline lai vãng trong nông trang, điều đó làm Clyde điên tiết.
Jenni rùng mình và thầm nghĩ vậy mà dạo gần đây trông bà Rooney có vẻ lành mạnh, từ khi nàng sinh con đến nay bà ta đã không còn nói về chuyện bóng ma của bà Caroline.
Có tiếng gõ cửa và Clyde bước vào, đứng nơi ngưỡng cửa nhà bếp.
Clyde nói:
- Rooney à, phải đi về nhà để ăn tối thôi!
Rooney thì thầm bên tai nàng:
- Ồ, Jenni, bà phải tin tôi. Caroline đang ở nơi đây, Caroline đã trở về. Tôi biết vì sao rồi, hẳn bà không biết đâu? Bà Caroline về cốt để nhìn đứa cháu.
O O o
Trong bốn đêm kế tiếp, Jenni đặt chiếc nôi của con sát bên giường ngủ của nàng. Cây đèn ngủ giúp nàng chăm sóc bé về đêm, người ta đã lắp đặt máy hút ẩm trong căn phòng này.
Mỗi buổi sáng, bác sĩ đến đây để khám cho em bé.
Ông căn dặn Jenni:
- Không nên xem thường những triệu chứng của bệnh sưng phổi, đối với trẻ sơ sinh, chứng cảm cúm có thể gây sung phổi trong vài giờ.
Erich vẫn ở lỳ trong căn nhà gỗ. Dạo này, Jenni bị ám ảnh rằng mình mắc chứng mộng du, nàng thắc mắc phải chăng mình đã đi ra ngoài ban đêm? Nhìn từ xa, hẳn thiên hạ sẽ lầm mình là bà Caroline, nhất là khi mình quàng chiếc khăn.
Nếu nàng thật sự bị mộng du, thì điều đó đã giải thích cho những gì mà bà Rooney đã trông thấy và những câu hỏi của Tina “Tại sao mẹ vào phòng con mà không nói năng gì?”. Cũng như sự quả quyết của Joe đã trông thấy nàng bước lên xe của Kevin.
O O o
Vào dịp đầu năm, ông bác sĩ đã đến thăm và tỏ vẻ mừng rỡ
Ông nói:
- Tôi tin rằng cháu bé sẽ qua khỏi, bà thật là một y tá giỏi. Bà Jenni à, bây giờ, đến luợt bà phải dưỡng sức. Bà hãy đưa em bé về phòng của cháu, nếu cháu không khóc đêm thì bà hãy yên tâm nghỉ ngơi.
Sau khi cho con bú vào lúc hai mươi giờ, Jenny đưa chiếc nôi sang phòng ngủ của bé. Nàng nói với con:
“Pitou ơi! Mẹ thật sung sướиɠ khi con khỏi bệnh. Con biết không, con đã đuợc tám tuần rồi! Con lớn rồi đấy, con yêu!” - Nàng ôm con vào lòng, hít mùi thơm dịu dàng của phấn rôm thật dễ chịu. - “Pitou thơm quá! Con ngủ ngon nhé, Pitou của mẹ!” - Duới hàng mi đen dài, đôi mắt màu xanh thẳm của đứa con đăm đăm nhìn nàng.
Nàng khép hờ vách ngăn rồi lên giường ngủ. Trong vài tiếng nữa là Giao thừa. Nàng nhớ mỗi năm trước đây, Fran và những người hàng xóm ở New York đã đến thăm nàng, cho rằng nàng buồn khổ vì đó là dịp đầu năm thiếu vắng Nana, lần đó Fran đã nói với nàng: “Jenni à, tôi có linh cảm là năm mới này sẽ tốt đẹp với chị đấy!” Cả nhóm cùng cười, nàng thầm nghĩ, “Một năm mới tốt đẹp ư? Sau này, khi trở về New York, nàng sẽ nói với cô ta rằng điều cô ta nói chưa hẳn đã đúng. Tuy vậy, nàng đã có đứa bé, thì đó là điều tốt đẹp so với những gì đã xảy ra trong năm nay. Bỗng dưng, nàng quyết định sẽ đưa con đi New York và đó chính là điều tốt đẹp trong năm”.
Khi nàng thức dậy, căn phòng chìm trong thứ ánh sáng trong vắt và lạnh báo hiệu cho một ngày giá rét. Đồng hồ báo thức bằng sứ trên bàn ngủ chỉ tám giờ kém năm phút.
Đứa bé đã ngủ suốt đêm và không hề thức dậy để bú vào lúc sáu giờ. Jenni nhảy phóc xuống giường, đẩy cửa vách ngăn và vội vàng cúi xuống bên chiếc nôi.
Đôi mi dài của bé in bóng bình lặng trên đôi má tái xanh, một sợi gân xanh bên chiếc mũi nhỏ giờ đây là một vết tối sầm trên làn da trong mờ, đôi cánh tay bé bật ra sau, bàn tay bé nhỏ mở ra với những ngón tay tách rời như một ngôi sao năm cánh.
Bé đã ngưng thở!
O O o
Sau này, Jenni nhớ lại rằng nàng đã hét lớn khi sự việc xảy ra, phong phanh trong chiếc áo ngủ và đôi chân trần nàng đã ôm con chạy ào ra khỏi nhà để đến văn phòng nông trang.
Erich, Luke, Mark và Clyde đang có mặt ở đó. Mark đã giành lấy đứa bé để làm hô hấp nhân tạo cho nó.
Nàng cũng nhớ sau đó, bác sĩ Bovich đến và ông ta đã nói với nàng: “Thưa bà Erich, đây là trường họp chết non của trẻ sơ sinh, cháu bé rất yếu đuối. Tôi nghĩ rằng cháu khó qua khỏi sau cuộc giải phẫu. Như thế này, tôi thấy là đỡ khổ cho bé”.
Có tiếng bà Rooney rêи ɾỉ:
- Ồ, không, không, không thể như vậy được.
Và tiếng Erich than vãn:
- Con trai của chúng ta.
Jenni thầm nghĩ, con trai của tôi. Chứ con của gì anh bởi anh không cho nó mang tên của anh mà!
Tina và Beth hỏi:
- Vì sao Chúa đã mang em lên trời thế?
- Đúng, tại sao nhỉ?
Sau đó, Jenni quay sang năn nỉ Erich: “Em muốn chôn con cạnh mộ mẹ anh, Erich.. Em nghĩ rằng nó sẽ cảm thấy bớt cô đơn.” Nàng cảm thấy đôi tay mình đau nhức và trống vắng.
Erich nói giọng dứt khoát:
- Jenni à, anh rất tiếc, anh không thể xâm phạm đến vùng mộ của Caroline.
Sau tang lễ, Kevin MacPartland Krueger được chôn cạnh ba ngôi mộ của các đứa bé thuộc thế hệ trước. Đôi mắt ráo hoảnh, Jenni nhìn chiếc quan tài nhỏ đang từ từ được đưa xuống huyệt, nàng nhớ lại, buổi sáng ngày mới đến nông trang, nàng đã nhìn những phần mộ này và tự hỏi làm sao có thể chịu đựng nỗi đau mất con.
Nàng không ngờ, hôm nay, nỗi đau ấy là của nàng.
Jenni bật khóc, Erich quàng tay ôm Jenni và bỗng dưng nàng né tránh.
Sau đó, họ lần lượt đi về nhà: Mark, Luke, Clyde, Emily, Rooney, Erich và nàng.
Trời rét căm căm. Elsa đang chờ họ với đôi mắt sưng đỏ. Chị ta đã chuẩn bị bánh sanwich.
Erich mời mọi người vào phòng khách.
Đến bên nàng, Mark nói:
- Jenni à, chị hãy uống ly rượu này và sẽ thấy đỡ hơn.
Rượu cognac làm cổ nàng cháy bỏng, Jenni thầm nghĩ, từ ngày mang thai, mình chưa hề uống một giọt rượu nào, giờ đây thì việc kiêng cữ không cần thiết gi nữa.
Nàng ngồi xuống ghế, lặng lẽ uống từng hóp nhỏ rượu. Thật là khó nuốt!
Mark lại nói với nàng:
- Chị đang lạnh run đấy!
Nghe thế, Rooney nói:
- Để tôi đi lấy khăn quàng cho bà!
Jenni định nói đừng lấy cái khăn màu xanh lá cây, đừng lấy cái khăn mà tôi đã từng quấn em bé. Nhưng Rooney đã phủ chiếc khăn quàng đó lên đôi vai và quấn quanh người nàng. Luke đăm đăm nhìn nàng, nàng hiểu ý nghĩ của ánh mắt ấy và khoát tay để lấy đi cái khăn quàng.
Lúc này, Erich cho phép Tina và Beth đem những cái nôi búp bê vào phòng khách, chúng tỏ vẻ sợ sệt.
Beth nói:
- Mẹ ơi! Nhìn đây. Chúa sẽ bọc em bé như vậy này, để đem lên trời. - Beth quấn vải con búp bê của nó lên đến tận cằm.
Sự im lặng bao trùm phòng khách.
Rồi, giọng nói trong trẻo của Tina vang lên:
- Và như thế này này, bà đó... - Tina chỉ tay về phía bức tranh của bà Caroline. - Đã phủ lên em bé vào cái đêm mà
Chúa mang em bé về trời. - Thật chậm và quả quyết, Tina xòe hai bàn tay ra và ấn xuống khuôn mặt con búp bê.
Jenni nghe có tiếng rên khàn đυ.c kéo dài, nàng thắc mắc không hiểu phải chăng đó là tiếng rên của mình? Mọi người đều dán mắt vào bức tranh rồi cùng một động tác: Những cái đầu và đôi mắt xoi mói quay về phía nàng.