Ánh nắng chiều chênh chếch trên những cánh đồng khi Erich về nhà. Jenni quyết định báo cho chàng việc nàng mang thai dẫu cho việc gì có xảy đến.
Chàng đã kể cho nàng nghe những sự việc trong ngày một cách dễ dàng đến kỳ lạ. Erich đã mang những bức tranh, từ căn nhà gỗ về, để chuẩn bị đem đi triển lãm tại San Francisco.
Chàng hỏi:
- Em nghĩ sao? - Chẳng có gì trong giọng nói lẫn thái độ của chàng còn ghi lại dấu vết của cuộc nói chuyện sáng nay với ông cảnh sát trưởng Gunderson.
- Tranh quá đẹp! Nàng nói và thầm nghĩ, Mình có nên kể cho chàng nghe câu chuyện của Joe? Hay tốt hơn là hãy đợi? Một khi mình đi khám bệnh, mình sẽ hỏi bác sĩ liệu việc mang thai có thể gây ra chúng mất trí nhớ chăng?
Erich nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ.
Chàng hỏi:
- Em có muốn theo anh đi San Franciso không?
- Chúng ta sẽ bàn việc đó sau.
Chàng ôm nàng trong vòng tay:
- Em yêu, đừng sợ gì cả, anh sẽ lo cho em. Sáng nay, trong khi ông cảnh sát trưởng đang vặn hỏi em, anh chợt hiểu ra em là người anh yêu dấu, mặc dù những gì có thể đã xảy ra trong đêm hôm ấy. Em là tất cả đời anh.
- Erich, em không còn biết em như thế nào nữa.
- Chuyện gì thế, em yêu?
- Erich, em không còn nhớ em đã lên chiếc xe đó hay không nhưng bà Rooney thì không nói dối.
- Em đừng lo. Rooney không phải là một nhân chứng đáng tin. Vã lại Gunderson hẳn sẽ mở lại cuộc điều tra theo như ông ta đã nói với anh.
- Phải chăng anh muốn nói rằng nếu có ai đó đến khai với cảnh sát rằng đã thấy em lên chiếc xe đó thì cuộc điều tra sẽ mở lại và họ sẽ kết tội em?
- Em đừng lo. Chẳng có ai là nhân chứng.
Jenni thầm nghĩ, ồ, có chứ, có một người, nếu có ai nghe được những lời Joe nói hôm nay? Joe không kín miệng. Anh ta bắt đầu nhậu nhẹt như ông cậu của anh ta và điều đó làm mẹ anh lo ngại, và, nếu một tối nào đó, trong tiệm rượu, anh ta vui miệng kể ra rằng đã thấy Jenni bước vào trong xe với Kevin?
Nàng hỏi Erich:
- Có thể nào em quên được việc em đã lên chiếc xe đó?
Chàng ôm nàng trong tay, vuốt ve mái tóc nàng.
- Jenni à, em đã phải trải qua những giây phút thật kinh khủng. Chiếc áo choàng của em cũng không còn. Khi người ta tìm thấy Kevin thì trong tay anh ta cầm chìa khóa của em, như anh đã nói với em, Kevin đã khuyến dụ em và lấy chìa khóa của em. Có lẽ em đã chống lại anh ta. Lúc đó, chiếc xe lăn bánh và em đã thoát ra được trước khi nó lao xuống sông.
Jenni nói:
- Em không biết, em không thể tin điều ấy được.
Một lúc sau, khi lên phòng ngủ. Chàng nói với nàng:
- Em yêu, hãy mặc chiếc áo ngủ màu ngọc bích.
- Em không thể.
- Em không thể ư? Tại sao?
- Chiếc áo không vừa với em nữa. Em đang có thai.
Nàng còn nhớ phản ứng của Kevin khi lần đầu tiên nàng
Báo tin này với anh ta. Và câu nói của anh, “Chúa ỏi! Jenni, chúng ta không có khả năng cho phép để có con. Em không thể giữ nó”.
Hôm nay, Erich đã vui mừng hớn hở khi nghe cái tin đó.
Chàng nói:
- Em yêu, vì vậy, nên trông em phờ phạc đến thế này. Ồ, người yêu của anh, em nghĩ rằng liệu có thể là một đứa con trai?
Jenni tươi cười, nói:
- Em chắc chắn nó là con trai.
Nàng tận hưởng phút giây hòa hoãn thoáng qua này và nói tiếp:
- Trong ba tháng, nó hành em gấp đôi lần mang thai hai đứa con gái.
- Chúng ta sẽ đến gặp một bác sĩ thật giỏi ngay tức khắc. Con trai của anh. Anh sẽ đặt tên cho con là Erich được chứ.
Đó là truyền thống của gia đình anh.
- Vâng, đó là điều em tha thiết nhất.
O O o
Ngồi trên divan, Jenni nép vào lòng chàng. Mọi ngờ vực đều tan biến.
Erich nói:
- Jenni à, chúng ta đã trải qua những lúc tồi tệ. Thôi hãy quên mọi chuyện đi. Sau khi anh đi San Francisco về, chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn để ăn mừng. Theo anh nghĩ, em nên ở nhà, em đồng ý chứ? Vả lại em cũng không mấy khỏe. Chúng ta sẽ tạo dựng một gia đình hạnh phúc để làm cho thiên hạ câm miệng. Thủ tục nhận con nuôi sẽ được kết thúc vào cuối mùa hè này. Tội nghiệp cho Kevin nhưng ít ra anh không còn là mối đe dọa đối với chúng ta.
Nàng thầm nghĩ, còn hơn cả một sự đe dọa. Liệu nàng có nên kể cho chàng về chuyện Joe? Thôi, để dành đêm nay cho đứa bé.
Cuối cùng, họ vào phòng ngủ. Erich đã vào giường khi nàng ra khỏi buồng tắm.
Chàng nói:
- Jenni à, anh rất nhớ những lúc nằm bên em. Anh cô đơn quá!
- Em cũng thế! Em cũng chỉ một mình.
Sau bao ngày xa cách, họ làʍ t̠ìиɦ trong sự cuồng nhiệt, cố quên đi những tuần lễ khổ đau.
Erich nói:
- Anh yêu em Jenni, anh yêu em nhiều lắm!
- Erich, em nghĩ rằng mình sẽ hóa điên khi cảm thấy quá xa cách anh.
- Anh hiểu, Jen à.
- Vâng, anh yêu?
- Anh nóng lòng muốn biết em bé sẽ giống ai?
- Mmmm, giống anh, em cho rằng... Nó sẽ giống anh y tạc.
- Anh mong như thế biết bao.
Chàng đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn.
Khi chợt chìm vào giấc ngủ, Jenni bỗng giật mình sửng sốt. Nàng thầm nhủ, Ồ! Lạy Chúa, Lẽ nào, Erich đã không chút nghi ngờ chàng chính là cha của đứa bé? Không, không thể có chuyện đó. Chỉ vì nàng quá rối óc đấy thôi và lo sợ đủ chuyện, nhưng cái lời nói của chàng khi đề cập đến điều đó...
Sáng mai khi thức dậy. Erich nói với nàng:
- Em yêu. Đêm qua, anh nghe em thét lên trong giấc ngủ.
- Thế mà em chẳng hay biết gì.
- Anh yêu em. Jenni.
- Tình yêu là đồng nghĩa với sự tin tưởng, Erich. Anh đừng quên rằng hai điều đó không thể tách rời nhau.
Ba ngày sau, Erich dẫn nàng đến một bác sĩ sản khoa ở Granite Place. Ngay lần đầu gặp bác sĩ Elmendorf, Jenni cảm thấy ông ta là một nguời rất dễ mến. Ông ta nhỏ con, đầu hói, có ánh mắt tinh tường. Ông trạc độ ngoài ngũ tuần.
Bác sĩ hỏi:
- Bà Erich, bà có bị huyết trắng không?
- Vâng, trước đây tôi có bị hai lần, nhưng tôi vẫn cảm thấy khỏe.
- Trong hai lần mang thai trước đây, bà có gầy đi như thế này không?
- Thưa bác sĩ không.
- Bà có bị thiếu máu không?
- Không ạ.
- Hồi nhỏ, khi mới sinh bà có gặp phải căn bệnh gi không?
- Vì là đứa con nuôi nên tôi không thể biết. Bà ngoại tôi không nói gì với tôi. Tôi được sinh ra ở New York, đó là điều mà tôi biết về nguồn gốc của tôi.
Bác sĩ nói:
- Tôi hiểu, tôi sẽ giúp bà ổn định trở lại. Tôi biết bà đã trải qua những cơn căng thẳng thần kinh.
Nàng thầm nghĩ, lối nói chuyện của ông ta thật tế nhị biết bao!
Bác sĩ Elmendorf nói:
- Để bắt đầu, bà hãy dùng vitamin, hãy tránh đẩy, nâng hoặc kéo vật nặng. Bà hãy nghỉ ngơi nhiều.
Ngồi cạnh Jenni, Erich ve vuốt đôi tay nàng. Chàng nói với bác sĩ:
- Tôi sẽ chăm sóc vợ tôi chu đáo hơn.
Ông bác sĩ nhìn Erich với ánh mắt đăm chiêu:
- Tôi nghĩ hai ông bà nên tránh việc tìиɧ ɖu͙© ít ra là trong suốt tháng tới và có thể trong suốt thai kỳ nếu chứng huyết trắng còn dai dẳng, có thể điều đó sẽ khó khăn cho ông.
- Chẳng có gì là khó khăn một khi nó liên quan đến sức khỏe của thai nhi.
Vị bác sĩ gật đầu.
Jenni thầm nghĩ, nhưng đó quả là một vấn đề, vì mối quan hệ tìиɧ ɖu͙© của mình và Erich là những lúc duy nhất của hai kẻ đang yêu và muốn được gần nhau. Chỉ có những giây phút đó, mình và chàng mới quên đi được bao nỗi ghen tuông, ngờ vực và những sức ép từ bên ngoài.