Tiếng Sét Xanh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dịch giả: Ngô Phan, Văn Hoà Trong số các doanh nhân sáng chói nhất của Hoa Kỳ, Nick Sinclair là một huyền thoại... Là chủ tịch, Tổng Giám đốc Tập đoàn Công nghiệp Hoàn-cầu, và là một thanh niên cường  …
Xem Thêm

Chương 16
Lauren bước qua hành lang lát cẩm thạch vào sáng hôm sau, nàng thận trọng giữ cân bằng cái hộp đựng bánh sinh nhật của Jim và cái gói giấy đẹp đựng chiếc áo len màu xám trên tay nàng. Nàng cảm thấy thư thả, nhẹ lòng. Nàng mỉm cười với một ông lớn tuổi, mặc bộ complet màu nâu, dừng lại trong thang máy và nhường cho nàng bấm số lên tầng cao hơn.

Thang máy ngừng lại ở tầng ba mươi và cửa mở ra. Lauren chú ý ngay trên hành lang chạy ngang qua, có bảng ghi: “Phân bộ an ninh Công nghiệp Hoàn cầu”.

Người đàn ông nói:

- Xin lỗi. Đến tầng của tôi đây rồi.

Lauren tránh một bên, và ông ta bước qua nàng ra ngoài. Nàng nhìn thấy ông ta đi bộ dọc hành lang, đến văn phòng an ninh.

Nhiệm vụ của phân bộ an ninh là bảo vệ những phương tiện sản xuất của Công nghiệp Hoàn cầu, đặc biệt là những phương tiện ngoại hạng khắp trong nước, nơi những cuộc khảo sát đang tiến hành, hay nơi thực hiện các hợp đồng của nhà nước. Nhưng ở đây, tại tổng hành dinh của phân bộ anh ninh, hầu như thực hiện công việc giấy tờ từ lãnh vực đó. Với chức vụ giám đốc an ninh ở Detroit, Jack Collon cảm thấy khá phiền muộn, nhưng sức khỏa sút kém, tuổi cao, ông ta bắt buộc phải từ bỏ lãnh vực đó để làm công việc văn phòng. Người phụ tá của ông ta là một kẻ quá nhiệt tình, mặt tròn, còn trẻ tuổi, tên là Rudy, đang ngồi gác chân lên bàn khi Jack bước vào.

- Có gì không? - Người trẻ tuổi hỏi và vội vàng ngồi thẳng dậy.

- Hầu như không - Jack vừa trả lời, vừa lôi trong cặp đặt trên bàn một hồ sơ mang tựa đề: “Báo cáo điều tra anh ninh / LAUREN E. DANNER/ nhân viên số 98753”

Jack đặc biệt không thích Rudy, nhưng phần công việc của ông trước khi nghỉ hưu phải huấn luyện lại cho hắn ta. Miễn cưỡng, ông giải thích:

- Tôi vừa mới nhận một báo cáo điều tra mà ta phải làm về một cô thư ký trong toà cao ốc.

- Một cô thư ký? - Rudy tỏ vẻ thất vọng - Tôi không nghĩ là chúng ta phải phúc trình an ninh về các thư ký.

- Thông thường thì không. Nhưng trường hợp này cô ta được biệt phái vào làm dự án ưu tiên số một, tuyệt mật và máy điện toán đã tự động xếp loại cô ta, đòi hỏi phải làm phúc trình an ninh.

- Vấn đề ra sao rồi?

- Vấn đề là thế này: khi điều tra viên ở Missouri đến xác minh với người chủ của cô ấy, ông ta nói cô làm việc bán thời gian cho ông năm năm trong khi học đại học. Không phải làm toàn thời gian như Weatherby tại Sinco cho là thế.

- Như vậy, cô ta đã ghi dối trong đơn xin việc, phải không? - Rudy hỏi, trở nên quan tâm.

- Vâng, nhưng không phải về việc ấy. Cô ta không nói rằng cô làm việc ở đó toàn thời gian. Điều đáng nói là cô ta đã nói dối là chưa bao giờ học đại học. Điều tra viên đã đến xác minh tại đại học Missouri và được biết, cô ta chẳng những tốt nghiệp Đại học mà còn đậu bằng cao học.

- Tại sao cô ta phải nói là không học đại học, nếu cô ta đã có học?

- Đó là điều đã làm tôi bực mình. Nếu cô ta ghi là có học đại học, mà thực tế không, thì tôi có thể hiểu. Vì tôi cho rằng cô ta nghĩ là phải có bằng cấp đại học mới được tuyển dụng.

- Còn những điều nào khác làm phiền ông?

Jack nhìn vào bộ mặt trẻ trung và đôi mắt sống động của Rudy, ông nhún vai:

- Không còn điều gì nữa - Ông ta nói dối - Tôi chỉ muốn xác minh lại lý lịch của cô ta để được an tâm, thế thôi. Trong tuần này tôi phải vào bệnh viện để làm vài xét nghiệm, nhưng vào thứ hai, tôi sẽ bắt đầu công việc điều tra.

- Ông đi bệnh viện, sao không để tôi điều tra thay cho?

- Nếu bệnh viện giữ tôi lại để làm nhiều xét nghiệm hơn, thì tôi sẽ điện cho cậu, và bảo cho cậu biết cách xử lý.

- Hôm nay là sinh nhật của tôi! - Jim nói, khi Lauren bước vào văn phòng của ông ta - Thông thường thì mỗi cô thư ký mang vào một cái bánh mừng ông chủ của mình, nhưng tôi không đề nghị cô làm vậy, vì cô mới về đây nên không biết việc này - Jim nói tiếp với một chút buồn rầu.

Lauren mỉm cười. Cho đến lúc này, nàng đã không hiểu lời hứa của Philip Whitworth đã làm nàng nặng lòng biết bao nhiêu.Đột nhiên, sức nặng của công việc đó đã giảm bớt đi.

Nàng vui vẻ nói với Jim:

- Không những tôi biết thế, mà còn làm tặng ông một cái bánh. Tôi cũng có một món quà khác tặng ông nữa. Một món quà do chính tay tôi làm lấy.

Jim mở cái gói mà Lauren đưa cho ông, và khi thấy chiếc áo len màu xám bạc, ông ta vui mừng ra mặt. Ông cười toe toét, cầm lấy cái áo:

- Chắc cô không làm được cái áo này. Nhưng tôi rất vui vì cô đã mang lại.

Nàng nói lúng túng:

- Xin chúc mừng sinh nhật ông, và cám ơn ông giúp đỡ tôi nhiều việc.

- Nói về nhiều việc gì nào? Mary bảo tôi rằng, Nick như một thùng thuốc nổ, sẵn sàng nổ tung ngay khi tia lửa chạm vào. Mary nói rằng, cô đã đối phó rất tuyệt vời. Cô đã chinh phục được Mary hoàn toàn.

Lauren đáp, mắt tối sầm lại khi nghĩ tới Nick:

- Tôi cũng thích Mary.

Jim đợi cho đến khi Lauren đã lên lầu, mới nhấc điện thoại gọi Mary:

- Mary, sáng nay bầu không khí trên đó thế nào?

Mary cười khúc khích:

- Sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.

- Chiều nay Nick sẽ có mặt ở văn phòng không?

- Có. Sao?

- Bởi vì tôi muốn đốt một que diêm dưới đít hắn và xem cái gì sẽ xảy ra.

Mary nói nhỏ, giọng sắc nhọn:

- Đừng làm thế, Jimmy.

- Người đẹp ơi, tôi sẽ gặp lại trước năm giờ chiều nay.

Khi Lauren đi ăn trưa về, đã thấy hai tá hoa hồng đỏ tuyệt đẹp, cắm trong bình trên bàn giấy của nàng. Nàng mở lấy tấm thϊếp trong phong bì và đăm đăm nhìn vào khoảng trống đáng kinh ngạc. Trên đó chỉ ghi vỏn vẹn: “Cám ơn, em yêu”, kèm theo một chữ ký tắt J.

Khi Lauren nhìn lên, Nick đã đứng ở bậc cửa, vai chàng gần như tựa vào khung cửa. Nhưng chẳng có gì bất ngờ về cái cằm cứng lại, hay nét nhìn như băng giá trong đôi mắt màu xám của chàng. Chàng hỏi cách chế nhạo:

- Của một người ái m bí mật à?

Đó là câu bình luận riêng tư mà chàng nói với nàng trong bốn ngày vừa qua.

Nàng rào đón:

- Chính xác hơn là không phải của một người ái m bí mật.

- Kẻ ấy là ai?

Lauren căng thẳng. Nick quá tức giận, đến nỗi nàng nghĩ rằng, khôn ngoan hơn cả là đừng nhắc đến tên Jim.

- Tôi hoàn toàn không rõ.

Chàng đay nghiến:

- Cô mà hoàn toàn không rõ ư? Có bao nhiêu người đàn ông với tên tắt là J mà cô thường thấy họ. Có bao nhiêu người nghĩ rằng, cô xứng đáng hơn một trăm đô la tiền hoa hồng để tỏ lời cảm ơn cô?

- Một trăm đô la?

Lauren lặp lại, rồi kinh hãi vì bó hoa quá đắt tiền đến nỗi nàng chỉ còn đứng trơ mắt nhìn Nick đang mở phong bì, đọc tấm thϊếp.

Chàng chế nhạo:

- Cô phải được hưởng nhiều hơn thế nữa.

Trong lòng, Lauren đã chùn bước, nhưng nàng vẫn hất cằm lên thách thức:

- Bây giờ tôi đã có những ông thầy tốt hơn rồi.

Với một cái nhìn lạnh giá quét từ đầu xuống chân nàng. Nick khệnh khạng bước trở về văn phòng chàng.

Suốt ngày hôm đó, chàng chẳng hỏi han gì nàng.

Vào lúc năm giờ kém năm, Jim vào văn phòng Mary, mặc chiếc áo len màu xám và bưng bốn miếng bánh trên hai cái đĩa. Ông để hai đĩa xuống bàn giấy bỏ trống của Mary, và nhìn vào lối cửa văn phòng Nick. Ông hỏi:

- Mary đâu rồi?

Lauren đáp:

- Mary đi ra ngoài đã gần một tiếng đồng hồ rồi. Bà ấy bảo nói với ông là cái vòi dập tắt lửa nằm ở sau thang máy. Bà ấy nói thế, tôi chẳng biết bả muốn nói gì. Ông ngồi chơi, tôi sẽ trở lại ngay. Tôi phải mang những bức thư này vào cho Nick.

Khi nàng đứng dậy và đi quanh bàn giấy, mắt nhìn vào những văn thư trong tay nàng, thì một việc bất ngờ đã xảy ra làm nàng sửng sốt trân người lại. Jim đã kéo nàng vào vòng tay của ông ta và nói:

- Anh nhớ em quá, em yêu!

Nói xong, ông ta đột ngột buông nàng ra, khiến nàng lảo đảo lui lại mấy bước.

Ông ta nói lớn:

- Nick! Hãy nhìn cái áo len mà Lauren đã tặng tôi ngày sinh nhật. Cô ấy đã tự làm lấy, và tôi mang cho anh một miếng bánh sinh nhật của tôi - Cũng do chính tay cô ấy làm.

Dường như thấy rõ sự phản đối hiện ra như sấm sét trên gương mặt của Nick, nên Jim cười giả lả, nói thêm:

- Tôi phải trở xuống dưới ấy đây.

Quay qua Lauren, ông ta nói:

- Anh sẽ gặp lại em trong chốc lát nữa, nhé, em yêu!

Rồi ông bước ra ngoài.

Trong trạng thái bị sốc, Lauren nhìn trừng trừng vào Jim khi ông đối xử với nàng. Lauren vẫn còn dõi mắt nhìn theo Jim khi Nick đi quanh đương đầu với nàng:

- Cô đã báo thù một cách nhỏ nhen. Cô đã cho hắn chiếc áo len của tôi! Hắn đã cướp mất những thứ gì thuộc về của tôi nữa hả?

- Những gì nữa hả? - Lauren lặp lại, nàng cao giọng hỏi: - Anh nói cái gì thế?

Hai bàn tay chàng siết lại:

- Cái thân hình ngon lành của em, em yêu ạ. Đó là cái mà anh muốn nói.

Ban đầu nàng sửng sốt, rồi nàng chợt hiểu ra và nổi giận như điên:

- Anh dám gọi tôi là em yêu hả? hỡi tên đạo đức giả?

Rồi nàng hét lên:

- Bởi vì anh đã quen biết tôi, bởi vì anh đã từng nói với tôi rằng, chẳng có gì là lộn xộn cho một người đàn bà thỏa mãn mối khao khát dục tình với bất cứ người đàn ông nào mà cô ta thích. Còn bây giờ - Nàng như nghẹn thở, nói từng chữ cho thỏa mãn mối uất hận trong lòng - Còn bây giờ, khi anh nghĩ rằng tôi đã làm thế thì anh gọi tôi là con dơ dáy. Còn anh - anh là thằng điếm - là đấu thủ của nước Mỹ đi tranh chức vô địch thế vận hội về giường ngủ!

Nick để cho nàng nói ra hết những điều dường như đã đốt chay cõi lòng chàng. Chàng cố dằn lòng, nói nhỏ:

- Ra khỏi đây ngay, Lauren!

Khi nàng đã đi rồi, chàng bước tới quầy rượu, rót một ly rượu mạnh, trong khi cơn giận dữ và nỗi đau cấu xé chàng như hằng trăm con rắn độc.

Lauren đã có tình nhân. Lauren có lẽ đã có rất nhiều tình nhân.

Sự tiếc nuối bắn vào thân chàng như nước cường toan. Nàng không còn là một cô gái khờ khạo, đôi mắt lấp lánh như sao, nghĩ rằng mọi người phải yêu nhau đã rồi mới chịu làʍ t̠ìиɦ. Rằng cái thân hình xinh đẹp ấy của nàng đã từng được nhiều người đàn ông khác làm cho nổ bung ra. Trí óc chàng liền nổi lên cơn giày vò với hình ảnh Lauren tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trong vòng tay của Jim.

Chàng nốc cạn cốc rượu, và tự mình rót cốc khác để cố xoá sạch nỗi đau khi nghĩ đến những hình ảnh ấy. Mang cốc rượu lại ghế bành, chàng ngồi thịch xuống và gác chân lên bàn. Chất rượu mạnh dần dà có tác dụng kỳ diệu, và cơn điên dại dịu dần. Thay vào đó, chẳng còn gì nữa, ngoài một nỗi trống vắng đau đớn.

Sáng hôm sau, Lauren hỏi Jim:

- Ông làm như thế để đạt được cái gì?

Ông ta cười lớn:

- Hãy gọi cái đó là một cơn xung đột không tránh được.

Nàng thốt ra lời:

- Còn tôi thì gọi cái đó là cơn điên cuồng! Ông không thể tưởng tượng được hắn ta tức giận đến độ nào đâu. Hắn gọi tôi bằng đủ thứ tên. Tôi... tôi nghĩ rằng hắn điên!

Jim xác nhận với vẻ thoa? mãn:

- Hắn điên. Đúng, hắn điên vì cô. Mary cũng nghĩ vậy.

Lauren tròn xoe mắt:

- Các ông đều điên cả. Tôi phải lên đấy làm việc với hắn. Tôi sẽ phải làm thế nào đây?

Jim cười khúc khích, rồi ông ta khuyên:

- Phải rất,... rất cẩn thận.

Trong vòng một giờ, Lauren hiểu chính xác cái điều mà Jim muốn nói và suốt những ngày sau đó, nàng bắt đầu có cảm giác như đang đi trên một sợi dây làm xiếc. Nick bắt đầu thực hiện bước đi quỷ quái đến với mọi người, từ những giới chức cao cấp cho đến các cậu văn thư, đòi hỏi sự trung thành của họ đối với chàng, và cố gắng tránh xỉ vả họ, do tâm tính của chàng thay đổi.

Nếu chàng bằng lòng với sự cố gắng của ai, chàng chỉ lịch sự lạnh lùng. Nếu chàng không thoa? mãn - và chàng thường như thế - Chàng ném vào những người phạm lỗi một tia nhìn lạnh lùng như hủy diệt, làm Lauren lạnh cả người. Với tính dân chủ đầy thiên vị, chàng rải sự khó chịu của mình từ tổng đài viên điện thoại, đến những vị phó tổng giám đốc, tung vào họ một sự chế nhạo đầy châm chích, làm những người có chức vị toát mồ hôi, còn các tổng đài viên điện thoại thì bật khóc. Các giới chức cao cấp lặng lẽ vào văn phòng chàng, rồi lẻn ra vài phút sau và trao đổi những cái nhìn cảnh cáo với những người đến kế tiếp, tới lượt họ cũng vội vàng chạy ra, chụp các quyển sổ cái và các bảng trả lời của máy điện toán che trước ngực. Vào ngày thứ tư của tuần lễ tiếp theo, bầu không khí của tầng lầu thứ tám mươi đã trở nên xấu hơn, và sự hỗn loạn lan nhanh từ bộ phận này đến bộ phận khác, từ tầng lầu này đến tầng lầu khác. Không ai cười trong thang máy, không ai còn tán gẫu bên cạnh máy sao chụp nữa. Chỉ có Mary Callahan ngự trị tên đỉnh cao sang của sự căng thẳng. Quả thực, dường như Lauren cảm thấy nàng trưởng thành nhiều hơn trong những ngày giờ qua. Nhưng Mary đã thoát khỏi sự châm chích của miệng lưỡi Nick, còn Lauren thì không.

Đối với Mary, Nick luôn luôn lịch sự, và đối với Vicky Stewart, người gọi điện thoại cho Nick ít nhất ba lần mỗi ngày, là chàng vẫn còn cố giữ vẻ duyên dáng. Dù bân rộn đến đâu, hay dù đang làm bất cứ việc gì, chàng vẫn có thì giờ dành cho Vicky. Và bất cứ khi nào cô ta gọi, chàng đều nhấc máy lên và dựa lưng vào ghế nói chuyện. Từ bàn làm việc của mình, Lauren có thể nghe tiếng nói đầy quyến rũ, nó rung động sâu xa khi chàng nói chuyện với người đàn bà khác, làm cho trái tim của Lauren bồi hồi đập mạnh mỗi lần.

Nick đã có lịch đi Chicago ngào thứ tư, và Lauren hân hoan mong chàng ra đi sớm. Sau nhiều ngày căng thẳng, nàng bị xem như là kẻ nổi loạn với chàng. Nay nàng cảm thấy bình tĩnh trở lại, và trở về với bản tính tự chủ của mình. Nàng ứa nước mắt chẳng vì điều gì ngoài thiện chí của mình.

Vào lúc bốn giờ, tức hai giờ trước khi Nick ra đi, Nick gọi Lauren vào phòng họp, giúp Mary ghi chép. Đó là buổi họp của ban tham mưu tài chính. Cuộc họp rất tẻ nhạt, và Lauren chăm chú hết sức vào quyển ghi tốc ký, bút nàng lướt như bay qua các trang khi giọng Nick quát vào cuộc họp như những làn roi chết người:

- Anderson! nếu ông còn dồn hết sự chú ý để nhìn vào bộ ngực của cô Lauren Danner, thì tất cả chúng tôi sẽ chấm dứt phiên họp này.

Lauren thẹn cả người, hai má ửng hồng, nhưng ông già Anderson thì đỏ mặt tiá tai, có nguy cơ bị nhồi máu cơ tim.

Ngay khi người ủy viên tham mưu cuối cùng rời khỏi phòng họp, Lauren lờ đi cái nhìn cảnh cáo của Mary, và tức giận quay về Nick - Nàng rít lên:

- Tôi mong rằng anh đã thoa? mãn, anh không những hạ nhục tôi mà còn làm cho ông già đáng thương ấy xuýt đứng tim. Anh còn muốn làm gì hơn nữa, hử?

- Đuổi việc người đàn bà đầu tiên nào mở miệng - Nick trả đuã lạnh lùng. Chàng bước qua nàng và đi nhanh ra khỏi phòng họp.

Sự quá quắt đã vượt qua mọi lý lẽ, Lauren bắt đầu đuổi theo Nick, nhưng Mary chận nàng lại:

- Đừng cãi lý với anh ấy.

Bà ta nhìn theo Nick và mỉm cười sung sướиɠ với Lauren. Bà ta trông như đang chứng kiến một phép lạ.

- Nick sẽ đuổi cô ngay theo tính khí lúc này, và rồi suốt đời anh ấy sẽ hối tiếc về việc đó.

Khi Lauren ngần ngại, Mary nói thêm cách khả ái:

- Tới tối thứ sáu, Nick mới từ Chicago trở về. Chúng ta có được hai ngày để xả hơi. Ngày mai chúng ta có nhiều thì giờ rỗi rảnh để ann trưa bên ngoài - Có thể là tại tiệm Tony. Chúng ta đã biết tiệm đó.

Không có nguồn sinh lực như điện năng của Nick, dãy nhà ban điều hành dường như trống vắng vào sáng hôm sau. Lauren tự bảo, đây là phút bình yên hạnh phúc, và nàng thích như thế, nhưng nàng thực sự không đạt được.

Đúng trưa, nàng và Mary lái xe đến tiệm Tony, nơi Lauren đã gọi điện giữ một bàn. Người bồi trưởng mặc bộ đồng phục màu đen, đứng ngay cửa phòng ăn, nhưng Tony đã thấy họ và vội vã bước ra. Lauren ngạc nhiên dừng bước, thụt lui khi thấy Tony vồ lấy Mary, nhấc bổng chị ta lên làm cho đôi giày đẹp của chị xuýt tuột khỏi chân.

Ông ta nói:

- Hồi chị làm cho cha và ông nội của Nick trong gara đằng sau chỗ của chúng tôi đây, tôi rất thích, vì thường được nhìn thấy chị và Nick - Rồi quay qua Lauren, ông ta tươi cười tiếp - Sao cô bé Laurie, bây giờ cô đã biết Nick và Mary, và biết cả tôi nữa. Cô đã trở nên một thành viên của đại gia đình rồi đấy!

Đoạn ông chỉ bàn cho họ. Xong, ông ta cười lớn, nói với Lauren:

- Ricộco sẽ chăm sóc cô. Ricộco nghĩ rằng, cô rất đẹp. Nó thẹn đỏ mặt mỗi khi nghe nhắc đến tên cô.

Ricộco cầm lấy phiếu đặt món ăn của hai người và thẹn đỏ mặt khi đặt trước Lauren một ly rượu. Mắt Mary long lanh, nhưng khi Ricộco đi rồi, Mary nhìn thẳng vào Lauren và nói không cần rào đón:

- Cô có muốn nghe chuyện về Nick không?

Lauren như nghẹn lại trên ly rượu:

- Xin đừng làm hỏng một bữa ăn trưa ngon lành. Tôi đã biết quá đủ về anh ấy rồi.

Mary kiên trì lịch sự:

- Chẳng hạn như về cái gì?

- Tôi đã biết anh ấy là một người ích kỷ, cao ngạo, xấu tính, và là một tên bạo chúa độc tài!

- Vậy mà cô vẫn yêu anh ấy!

Đó không phải là một câu hỏi, mà một lời xác nhận.

Lauren đáp giận dữ:

- Vâng!

Mary đã thật sự dằn lòng, để khỏi đùa cợt với câu trả lời của Lauren.

- Tôi cũng nghĩ là Nick yêu cô. Tôi chắc cô đã biết.

Cố gắng gạt bỏ mối hy vọng phiền muộn nó làm cho trái tim nàng ửng sáng, Lauren ngẩng mặt lên nhìn các cửa sổ gắn kính đổi màu gần bàn của họ và hỏi:

- Cái gì làm bà nghĩ thế?

- Lúc bắt đầu, Nick không xử sự với cô theo cách mà anh ấy đã làm với những người đàn bà khác trong đời của ảnh.

Lauren nói một cách cay đắng:

- Tôi đã biết thế. Tôi đã biết Nick rất dễ thương với những người đàn bà khác.

Mary xác nhận:

- Đúng. Nick luôn luôn đối xử với những người đàn bà của ảnh bằng thái độ khoan dung, cười cợt... hững hờ, độ lượng. Khi cuộc tình còn tiếp diễn, ảnh quan tâm và duyên dáng. Khi người đàn bà quấy rầy ảnh, ảnh vẫn lịch sự mà cương quyết đẩy cô ta ra khỏi đời sống của ảnh. Từ xưa đến giờ, tôi chưa thấy một người đàn bà nào động đến mối xúc cảm sâu xa hơn trong tâm hồn của Nick ngoài sự âu yếm và lạc thú. Tôi từng nhìn thấy những người đàn bà cố gắng tìm những cách đầy sáng tạo, để làm cho Nick ghen tuông, nhưng anh chỉ xem điều đó là một trò giải trí không hơn không kém.

Lauren ửng hồng hai má khi được xếp cùng hạng với những người đàn bà mà Nick đã đưa vào giường ngủ. Nàng muốn cải chính, nhưng nàng nghĩ thật là vô ích, nếu từ chối điều ấy.

Mary bình thản nói tiếp:

- Cô đã thật sự làm cho Nick giận dữ. Nick tức tối với cô và với chính mình. Nick chưa đẩy cô ra khỏi cuộc đời ảnh được; Nick cũng chưa trả cô xuống dưới nhà. Cô không thấy rằng ảnh không muốn để cô làm việc với Jim và đơn giản chỉ muốn cô phải lên lầu để sẵn sàng dịch cú điện thoại của Rossi, nếu có, sao?

Lauren đáp nặng nề:

- Tôi nghĩ rằng Nick giữ tôi lại trên ấy để trả thù.

- Tôi cũng nghĩ thế. Có lẽ anh ấy muốn cô đáp trả những gì mà cô đã làm cho ảnh phải chịu đựng. Hay có thể ảnh đang cố tìm ra lỗi lầm của cô để ảnh không còn phải chịu đựng cô nhiều hơn nữa. Tôi không biết. Nick là một con người phức tạp. Jim, Ericka và tôi đã rất gần gũi Nick, nhưng ảnh vẫn giữa khoảng cách với chúng tôi. Có một phần trong bản bóng dáng không muốn chia xẻ với ai, kể cả chúng tôi. Sao cô có vẻ khác lạ thế kia?

Mary ngưng nói để hỏi Lauren.

Lauren thở dài:

- Nếu bà là bà mối, và tôi tin là thế, thì bà đã chọn sai đối tượng rồi! Bà nên nói chuyện ấy với Ericka, chứ không phải tôi.

- Đừng có nói dại!

- Bà không đọc bài báo về buổi tiệc ở Harbor Springs cách đây vài tuần sao?

Lauren bối rối không nhìn vào mặt Mary nữa khi nói thêm:

- Tôi đã ở Harbor Springs với Nick, và ảnh đã đuổi tôi về nhà vì Ericka sắp tới. Ảnh gọi cô ấy là “người bạn làm ăn quen biết”

Mary với tay qua bàn, nắm chặt tay Lauren và nói:

- Đúng, cô ấy là bạn làm ăn quen biết của anh ấy. Cả hai người là bạn thân và là mối làm ăn với nhau. Chỉ có thế thôi. Nick ở trong hội đồng quản trị của tổng công ty cha cô ấy, và cha cô ở trong hội đồng quản trị của Công nghìệp Hoàn cầu. Ericka đã mua ngôi biệt trang ngoài vịnh của Nick. Cô ấy thường thích chỗ đó và có lẽ cô đến đó để tiện bàn chuyện làm ăn.

Trái tim của Lauren lại như bay cao lên với niềm tin và hạnh phúc bất ngờ, dù tâm trí báo cho nàng biết tình trạng giữa nàng và Nick vẫn còn rất ít hy vọng. Ít nhất, Nick cũng đã mang nàng vào giường ngủ của cô bạn gái, chính ngay trong nhà của nàng bạn gái ấy! Nàng chờ Ricộco dọn thêm thức ăn xong mới hỏi tiếp:

- Bà quen biết Nick bao lâu rồi?

Mary đáp:

- Từ lâu lắm rồi. Lúc đầu, tôi đã làm kế toán cho cha của Nick và ông nội của Nick lúc tôi mới hai mươi bốn tuổi. Lúc ấy Nick mới lên bốn. Sáu tháng sau, cha Nick qua đời.

- Hồi còn bé, Nick thích gì? - Lauren hăm hở muốn biết mọi chuyện về người đàn ông đầy quyền uy, bí hiểm, đã chiếm được trái tim nàng mà dường như không muốn sở hữu nó.

Mary mỉm cười nhớ lại:

- Hồi ấy chúng tôi gọi Nick là Nicky. Đó là một cậu bé tóc đen, dễ thương nhất mà cô chưa từng thấy - tự hào như người cha, và đôi khi bướng bỉnh kinh khủng. Nick rất khoẻ mạnh, vui vẻ, thông minh - đúng như một cậu bé mà người mẹ nào cũng tự hào muốn có...

Gương mặt của Mary chợt gợn buồn, bà nói thêm:

- ... trừ mẹ của Nick.

- Mẹ của Nick thì sao?

Lauren nhớ lại Nick đã miễn cưỡng như thế nào khi nói về mẹ mình ở Harbor Springs.

- Nick không nói nhiều về người mẹ.

- Tôi rất ngạc nhiên, cuối cùng Nick đã nói về mẹ mình.

Nét nhìn của Mary như lạc đi khi bà nhớ lại quá khứ:

- Bà ta là một phụ nữ đẹp tuyệt trần, vừa giàu, lại vừa hư hỏng vì được quá nuông chìu và khó tính. Bà ta như vật trang trí trên cây Noel - Chỉ đẹp khi nhìn nhưng dễ vỡ và trống rỗng bên trong. Nick ngưỡng mộ bà ta bất chấp khuyết điểm của me.

Ngay sau khi cha Nick mất, bà bỏ đi, để Nick lại cho ông bà nội nuôi. Nhiều tháng sau khi bà đã bỏ nhà ra đi, Nick vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ trông bà trở về. Nick biết cha đã chết, không còn trở về với mình nữa, nhưng không chịu tin rằng mẹ mình lại không về với mình. Nick không bao giờ hỏi mẹ mà chỉ chờ mẹ mà thôi. Tôi đã nghĩ rằng ông bà nội Nick đã không để bà trở lại, và thành thật, tôi đã trách họ về chuyện đó - quả là bất công khi sự thật ngược lại.

Và rồi vào một ngày trước lễ Noel khoảng hai tháng, Nick không còn đợi bên cửa sổ nữa, và trở nên họat động như chong chóng. Lúc đó cha của Nick đã mất hơn năm, còn mẹ Nick đã tái giá và có một đứa con trai mới, dù trong chúng tôi không một ai biết về đứa bé. Dù sao, Nick đã rất quyết tâm. Nó làm tất cả mọi việc vặt mà nó nghĩ là kiếm được năm xu. Nó để dành tất cả số tiền đó, và trước ngày lễ Noel khoảng hai tuần, nó nói với tôi dẫn đi mua “một món quà thật đặt biệt”. Tôi nghĩ là nó đi tìm mua quà cho bà nội, vì nó dẫn tôi đi qua cả chục cửa hiệu để tìm mói gì Ề”hích hợp nhất cho một phu nhân”.

Mãi đến chiều tôi mới khám phá ra là nó muốn mua quà giáng sinh cho mẹ nó.

Trong một gian hàng bách hóa rất lớn, Nick đã tìm ra được món quà rất đặc biệt đó - một cái hp đựng thuốc viên, tráng men, khá đắt tiền. Nick đã ngây ngất nhìn ngắm cái hộp và niềm say mê của nó như lây sang tôi. Trong vòng năm phút, Nick đã thuyết phục cô bán hàng gói món quà lại và bảo tôi dẫn nó đến nhà mẹ để có thể tặng mẹ món quà.

Mary chăm chú nhìn Lauren, mắt rưng rưng ngấn lệ:

- Nick đã cố ý mua chuộc mẹ nó, ý nghĩ đó đã ăn sâu vào tâm trí nó, chỉ có tôi là không hiểu - Mary nuốt tiếng thổn thức và tiếp tục: Nick và tôi đi xe buýt tới Grosse Point. Nick rất nôn nóng nên khó ngồi yên chỗ. Nó bắt tôi xem lại tóc tai và áo quần nó đã đàng hoàng chưa. Nó cứ hỏi đi hỏi lại:”Cháu có đàng hoàng không?”

Chúng tôi tìm ra nhà ngay - một ngôi nhà đồ sộ được trang hoàng đẹp đẽ cho ngày lễ Giáng sinh. Tôi bấm chuông cửa, và Nick cầm lấy tay tôi. Tôi nhìn xuống nó và chưa bao giờ thấy một đứa bé bạo dạn như thế. Nó nói:

- Mary, cô có cho rằng cháu đã đàng hoàng để gặp mẹ chưa?

Mary quay mặt ra cưa? sổ tiệm ăn, và giọng nói nghẹn ngào xúc động:

- Nó trông rất nhạy cảm và là một cậu bé vô cùng xinh đẹp. Tôi thành thật tin rằng mẹ nó thấy nó chắc bà ta phải hiểu là nó cần bà và muốn bà phải thỉnh thoảng tới thăm nó. Một nữ gia nhân dẫn chúng tôi vào. Nick và tôi được đưa vao một phòng khách lộng lẫy, có cây Noel rất lớn, giống như cây trang hoàng ở gian hàng bách hóa. Nhưng Nick không để ý cái đó. Những gì mà cậu ta nhìn thấy là chiếc xe đạp nhỏ màu đỏ, sáng choang, có đính một cái nơ lớn, để cạnh cây thông. Mặt Nick chợt sáng lên, nó nói: “Cháu nghĩ rằng mẹ cháu không quên cháu. Mẹ cháu đang chờ cháu đến thăm” Nó bước tới sờ vào chiếc xe đạp, nhưng bà giúp việc đang dọn phòng liền chụp lấy nó kéo lại. Bà ta nói, chiếc xe đạp dành cho em bé. Nick giựt tay ra khỏi chiếc xe, như chạm phải lửa.

Cuối cùng bà mẹ cũng từ trên lầu bước xuống. Lời đầu tiên bà nói với đứa con trai là:

- Con muốn gì hả Nicholas?

Nick đưa cho mẹ món quà và giải thích rằng chính tay nó đã lựa cho bà. Khi bà đặt món quà dưới cây giáng sinh, thì Nick nài nỉ mẹ mở ra ngay.

Mary phải lau nước mắt khi nói xong.

Mẹ Nick mở cái gói, nhìn vào chiếc hộp đựng thuốc viên xinh đẹp, và nói:

- Mẹ có dùng thuốc viên đâu, Nicholas - Con biết thế mà!

Rồi bà ta đưa cho bà giúp việc đang dọn phòng.

- Thế nhưng, bà Edwards dùng thuốc viên. Mẹ tin rằng bà ta sẽ thích nó.

Nick nhìn món quà của nó được bà giúp việc đút vào túi. Rồi nó nói rất lễ phép:

- Xin chúc bà Edwards một lễ Giáng sinh vui vẻ.

Rồi Nick nhìn mẹ và nói:

- Con xin phép mẹ. Con và cô Mary phải về ngay bây giờ.

Nick không nói gì nữa cho đến khi chúng tôi về đến trạm xe buýt. Tôi phải cố gắng để khỏi khóc suốt đoạn đường, nhưng nét mặt Nick thì... vô cảm. Đến trạm xe buýt, Nick quay sang tôi và rút tay ra khỏi tay tôi. Rồi nó nói rất nghiêm trang:

- Cháu không cần mẹ cháu nữa, cô Mary ạ. Bây giờ cháu đã lớn, cháu không cần ai nữa cả.

Giọng Mary run run:

- Đó là lần cuối cùng Nick đã để cho tôi cầm tay.

Sau một lúc im lặng xót xa, Mary lại nói:

- Từ ngày đó về sau, theo tôi biết rõ, thì Nick không bao giờ mua quà cho bất cứ người đàn bà nào khác, trừ bà nội và tôi. Theo những gì mà Ericka nghe từ các bạn gái của Nick, thì anh ấy rất hào phóng với họ về tiền bạc, nhưng không bao giờ tặng họ quà, dù bất cứ dịp nào. Anh chỉ tặng tiền và bảo họ tìm mua gì tùy thích: nữ trang hay áo lông thú, hay bất cứ gì khác. Nhưng Nick không bao giờ tự mình mua quà.

Lauren nhớ lại đôi bông tai rất đẹp mà Nick đã đưa cho nàng, và cái cách mà nàng đã báo cho chàng biết là nàng không thích nó. Tim nàng thắt lại.

- Tại sao mẹ của Nick muốn quên ảnh, xem ảnh như không hiện hữu?

- Tôi chỉ có thể đóan thôi. Bà ta là con một nhà giàu có nhất ở Grosse Point. Bà ta được ca ngợi là người đẹp, bà hoàng của các buổi dạ vũ trình diện các cô gái thượng lưu mới vào đời. Đối với những người như thế, thì dòng máu được đánh giá là quan trọng. Họ có tiền của và địa vị xã hội dựa trên uy thế của mối liên hệ gia đình. Khi bà ta lấy cha của Nick, bà phải ở trước một đẳng cấp xã hội thấp hơn đẳng cấp thực sự của bà. Ngày ngay, mọi sự đã đổi thay. Đồng tiền có giá trị thực sự của nó. Bây giờ Nick đã bước vào giai cấp xã hội của bà, hoàn toàn làm loá mắt bà và chồng bà. Dĩ nhiên, bây giờ Nick nổi tiếng là một con người hào hoa và cực kỳ giàu có.

Trước đây, trong những ngày đầu tiên ấy, Nick đã là nhân chứng sống động, nhắc nhở sự tuột cấp xã hội của người mẹ. Bà ta không muốn Nick lui tới, người chồng sau của bà ta cũng thế. Cô phải biết tâm tính người đàn bà để thấy trái tim lạnh lùng và ích kỷ của người đàn bà ấy. Chỉ một người có ý nghĩa với bà ta hơn cả chính bản thân bà - đó là người em trai khác cha của Nick. Bà ta hết lòng vì đứa bé này.

- Tội nghiệp cho Nick phải nhìn thấy bà ta.

- Tôi không nghĩ thế. Ngày mà bà ta cho người làm của bà món quà của Nick, ngày ấy tình yêu thương của Nick dành cho bà cũng đã chết theo. Nick đã tự mình gϊếŧ chết nó, thận trọng và hoàn toàn dứt khoát. Lúc ấy Nick mới lên năm, nhưng đã có sức mạnh và quyết tâm, khiến Nick làm được chuyện ấy.

Lauren bỗng cảm thấy muốn gϊếŧ chết tức khắc người mẹ của Nick và tìm Nick để phủ lên chàng tình yêu thương đích thực của nàng, dù chàng có muốn nhận hay không.

Ngay lúc đó, Tony hiện ra bên bàn của họ và đưa cho Mary một mảnh giấy có ghi tên người nào đó.

- Chị phải điện thoại cho người này. Ông ấy nói, ông cần một số giấy tờ cất trong văn phòng của chị.

Mary nhìn mảnh giấy và nói:

- Tôi nghĩ là tôi phải về văn phòng ngay bây giờ. Lauren, cô hãy ở lại và tiếp tục bữa ăn trưa nhé.

Tony nhíu mày như trách móc hai người:

- Tại sao không ai ăn món Pasta cả thế? Không ngon sao?

Mary đặt khăn ăn lên bàn, với lấy ví tiền và nói:

- Không phải vậy đâu, Tony. Tôi vừa nói với Lauren về Carol Whitworth, vì thế chúng tôi ăn không ngon.

Cái tên Carol Whitworth vang lên trong tai của Lauren và nện thình thịch trong đầu óc nàng. Một tiếng thét lặng lẽ của sự từ chối từ từ dâng lên trong cổ hong nàng, làm nàng nghẹt thở khi nàng cố mở miệng.

- Laurie? - Tony lo lắng bám lên vai Lauren, trong khi nàng miên man suy nghĩ về những gì Mary vừa nói, một cách kinh hoàng và tê liệt.

Nàng lắp bắp:

- Ai? Mary đã nhắc tới ai?

- Mẹ của Nick - Carol Whitworth.

Lauren giương cặp mắt xanh kinh hoàng nhìn Tony:

- Trời ơi! - Nàng thì thào lạc giọng: không thể!

Lauren lái xe trở về toà cao ốc. Cơn sốc đã dịu dần, chỉ còn để lại một sự giá buốt. Nàng bước vào hành lang lát cẩm thạch, và tới bàn tiếp tân để yêu cầu dùng điện thoại.

- Mary?

Lauren hỏi, khi nghe tiếng đàn bà trả lời.

- Tôi cảm thấy không được khoẻ. Tôi về nhà - Nàng nói.

Đêm ấy, nàng choàng chiếc áo dài, ngồi nhìn trừng trừng vào chiếc lò sưởi trống vắng trong căn hộ của nàng. Nàng kéo cái khăn len nàng móc năm trước cho kín hai vai đẻ khỏi lạnh, nhưng nàng vẫn còn tê buốt bên trong. Cứ môi khi nghĩ lại lần đến thăm nhà Whitworth, thì nàng lại rùng mình. Carol Whitworth ngồi chễm chệ trong một căn phòng thân mật, ấm cúng, nơi đó tụ tập cả ba người đang âm mưu chống lại đứa con riêng của bà. Đứa con xinh đẹp, tài ba của bà. Trời ơi, sao bà có thể làm vậy với con trai của mình?

Lauren lại rùng mình với sự tức giận bất lực, và bấu vào cái khăn len với những ngón tay mà nàng tưởng như cào cấu và xé nát cái khuôn mặt quý phái của bà Carol Whitworth - Cái khuôn mặt phù phiếm, láng lẫy, kiêu kỳ, khả ái. Nếu có một sự do thám nào được thực hiện, thì Lauren chắc là do Philip làm, chứ không phải Nick. Nhưng nếu Nick thực sự trả tiền cho ai đó để mua tin tức các vụ biến giá đấu thầu của công ty Whitworth, thì Lauren cũng kết án Nick. Lúc này đây, nếu nàng có quyền lực, nàng sẽ làm cho công ty Whitworth sụp đổ tan tành.

Có lẽ Nick yêu nàng, Mary đã nghĩ như thế. Nhưng Lauren sẽ không bao giờ biết. Lúc nào Nick khám phá ra Lauren có liên hệ với gia đình Whitworth, thì chàng sẽ gϊếŧ chết mọi tình cảm mà chàng đã có về nàng, mot cách chính xác như chàng đã gϊếŧ chết những tình cảm của chàng đối với mẹ chàng. Chàng đã muốn biết tại sao nàng nộp đơn xin việc ở Sinco, và chàng đã không bao giờ tin rằng có chuyện tình cờ, dù nàng đã nói dối chàng.

Lauren ném một cái nhìn cay đắng quanh cái tổ ấm êm ái nơi nàng đang nương náu. Nàng cũng đã sống như cô tình nhân được sủng ái của Philip Whitworth. Nhưng không lâu nữa đâu. Nàng sắp trở về nhà. Nếu phải trở về nhà, nàng sẽ kiếm hai việc làm và dạy dương cầm thêm để tăng thu nhập. Nhưng nàng không thể ở lại Detroit. Nàng như muốn điên lên khi đi đâu cũng thấy hình bóng Nick và tự hỏi có bao giờ chàng nghĩ tới nàng không.

Sáng hôm sau, Jim hỏi Lauren:

- Cô cảm thấy khá hơn chứ?

Rồi ông khô khan nói thêm:

- Mary bảo rằng, bà ấy nói chuyện về Carol Whitworth với cô, và điều đó làm cho cô phát bệnh.

Mặt Lauren còn xanh, nhưng nàng vẫn bình tĩnh đóng cửa văn phòng của Jim và đưa cho ông ta tờ giấy nàng vừa đánh máy xong.

Jim nói:

- Cô xin nghỉ việc vì lý do cá nhân. Mẹ kiếp, sao lại thế được? Lý do cá nhân nào?

- Philip Whitworth có bà con xa với tôi. Tôi không biết, cho đến hôm qua mới biết Carol Whitworth là mẹ của Nick.

Jim bàng hoàng, thả người ngồi thịch xuống ghế. Ông nhìn trân trân vào nàng, tức giận nói:

- Sao cô nói điều này với tôi??

- Bởi vì ông đã hỏi tôi, tại sao tôi xin nghỉ việc.

Ông ta yên lòng nhìn nàng. Lòng ông đã dịu lại:

- Như vậy là cô có bà con với người chồng thứ hai của mẹ Nick. Sao lại vậy được?

Lauren không muốn tranh cãi. Kiệt sức, nàng buông mình xuống ghế.

- Trong trường hợp tôi là bà con của Philip, thì đều có thể xảy đến cho ông, là tôi có thể làm điệp viên cho ông ấy.

Đôi mắt màu vàng hổ phách của Jim ánh lên sắc như dao:

- Cô làm gián điệp sao, Lauren?

- Không.

- Philip Whitworth đã đề nghị cô ư?

- Vâng.

Ông ta nói ngay:

- Và cô đã nhận lời.

Lauren không biết là mình có thể phải cảm thấy cảnh khốn khổ này.

- Tôi đã suy nghĩ về việc ấy, nhưng trên đường đến đây tôi quyết định không thể làm thế. Tôi không bao giờ mong được tuyển, và tôi đã không được...

Ngắn gọn, nàng thuật cho Jim nghe rằng nàng đã gặp Nick đêm hôm ấy thế nào.

- Và sáng hôm sau, ông phỏng vấn tôi và giao cho tôi công việc.

Nàng ngửa đầu ra sau và nhắm mắt lại.

- Tôi muốn gần Nick, tôi biết Nick làm việc trong toà cao ốc này. Vì vậy, tôi chấp nhận đề nghị của ông. Nhưng tôi không bao giờ báo cho Philip một mẫu tin tức nào.

- Tôi không thể tin điều này - Jim nói ngắn gọn, rồi bấm ngón tay vào trán như đang nhức đầu.

Thời gian trôi qua trong im lặng. Lauren không thể nhận xét hay lưu tâm đến cái gì. Giản dị là nàng chỉ ngồi đó chờ Jim tuyên án nàng. Cuối cùng ông ta nói:

Đù sao, cô không được thôi việc. Tôi không để cho cô thôi.

Lauren sửng sốt nhìn ông ta:

- Ông nói sao? Ông không cho rằng tôi có thể nói cho Philip mọi việc mà tôi biết ư?

- Cô không làm thế.

Lauren thách thức:

- Làm sao ông chắc được?

- Theo lẽ thường. Nếu cô sắp do thám chúng tôi, cô đã không vào đây xin nghỉ việc và nói cho tôi biết cô có bà con với Whitworth. Vả lại, cô yêu Nick, và tôi nghĩ rằng Nick cũng yêu cô.

- Tôi không nghĩ là Nick yêu tôi.

Rồi nàng thành thật tiếp:

- Và cho dù Nick có yêu tôi, khi biết tôi bà con với Philip, anh ấy sẽ không còn muốn quan hệ với tôi nữa. Nick đã nài nỉ để biết vì sao tôi xin việc ở Sinco và anh không tin rằng đó là tình cờ, dù tôi đã nói dối là như vậy...

- Lauren, một người đàn bà có thể thú thật hầu như mọi thứ với một người đàn ông, nếu người ấy biết chọn đúng lúc. Hãy đợi lúc Nick về, khi ấy...

Khi nhìn thấy Lauren lắc đầu từ chối, Jim đe doạ:

- Nếu cô không quan tâm đến những gì tôi nói mà xin thôi việc, tôi sẽ không phê tốt cho cô.

- Tôi không chờ đợi một điều gì hết.

Jim nhìn Lauren rời khỏi văn phòng. Ông ngồi bất động một lúc lâu. Ông nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ. Rồi ông chậm rãi đưa tay với lấy điện thoại.

- Thưa ông Sinclair.

Người thư ký cúi xuống nói khẽ vào tai Nick, tránh làm phiền bảy nhà công nghiệp hàng đầu nước Mỹ đang ngồi quanh bàn họp để thảo luận một thỏa ước thương mại quốc tế.

- Tôi rất tiếc phải làm phiền ngài, nhưng có ông William nào đó trên điện thoại đang chờ ngài - anh ta nói tiếp.

Nick gật đầu, rồi nhẹ nhàng rời khỏi ghế. Chàng không để l chút gì ra nét mặt là có sự khẩn cấp phải cắt ngang cuộc họp. Chàng không thể tưởng tượng được một thảm họa nào có thể xảy ra để Mary nhờ Jim gọi chàng. Cô thư ký chỉ cho chàng phòng riêng. Và chàng chụp lấy máy điện thoại.

- Có gì thế, Jim?

- Không có gì cả. Nhưng cần có vài lời chỉ dẫn của anh.

- Chỉ dẫn? - Nick lặp lại một cách giận dữ - Tôi đang ở giữa một cuộc hội nghị thương mại quốc tế và...

- Tôi biết - vì thế tôi mới vội vã. Người quản lý thương vụ mà tôi thuê sẽ có thể đến làm việc cho ta trong ba tuần nữa, vào ngày 15 tháng 11 này.

Nick bực bội, hỏi ngay:

- Thế thôi hả?

- Vâng, lý do mà tôi gọi điện thoại là vì tôi muốn biết có nên để ông ta nhận việc vào tháng mười một hay tốt hơn anh nên bảo ông ấy bắt đầu vào tháng giêng như lúc đầu ta đã bàn.

- Tôi không tin như vậy.

Nick cắt ngang giận dữ:

- Tôi không trách khi nào ông ta bắt đầu, và anh cũng biết thế mà. Mười lăm tháng mười một là hợp. Còn gì nữa không?

- Chỉ thế thôi - Jim đáp, rồi hỏi xen vào: Chicago thời tiết thế nào?

- Nhiều gió lắm!

Rồi Nick hậm hực:

- Anh giúp tôi vậy đó hả? Anh đã kéo tôi ra khỏi một hội nghị như thế này chỉ để hỏi như thế sao?

- Đúng, tôi xin lỗi. Tôi sẽ để anh đi. A này, Lauren đã xin nghỉ việc sáng nay.

Thông báo này như một cái tát vào mặt Nick.

- Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy vào thứ hai khi tôi về.

- Anh không thể - đơn xin nghỉ việc của cô ấy có hiệu lực tức thời. Tôi nghĩ rằng cô ấy đang xếp đặt để về Missouri vào ngày mai.

Nick đay nghiến:

- Anh phải nới lỏng sự bó buộc đi. Thường thì các cô yêu anh và anh đã thuyên chuyển họ qua chỗ khác để khỏi dính dấp với họ. Lauren đã làm cho anh bối rối.

- Lauren không yêu tôi.

- Đó là chuyện của anh, không phải của tôi.

- Mẹ kiếp! anh đã muốn chơi trò chơi trên giường ngủ với cô ấy, và khi cô không muốn thế thì anh đã đày đoa. cô ta cho đến xanh xao và kiệt sức. Cô ấy đã yêu anh, và anh bắt cô phải nhận những lời hẹn hò của bọn đàn bà khác với anh, anh đã làm cho cô...

- Lauren đã không phiền trách gì tôi cả - Nick tức giận gạt ngang - Và tôi chẳng có thì giờ đâu mà tranh luận với anh về Lauren.

Nick buông máy xuống, và khệnh khạng đi vào phòng họp. Bảy người đàn ông nhìn chàng vừa lịch sự vừa thầm trách: đã có một thoa? thuận chung là không được dùng điện thoại, trừ trường hợp quá khẩn cấp. Nick ngồi xuống ghế và nói cộc lốc:

- Tôi xin lỗi đã làm gián đoạn cuộc họp. Cô thư ký của tôi đã quan trọng hóa vấn đề và gọi điện thoại thẳng tới đây.

Nick cố gắng tập trung vào công việc đang thảo luận, không chú ý vào bất cứ cái gì nữa. Nhưng hình ảnh Lauren cứ chập chờn trong tâm trí chàng. Giữa lúc cuộc bàn cãi sôi đang nhất về quyền tiếp thị, Nick như nhìn thấy Lauren tươi cười, mắt ngước lên trời, tóc phơ phất qua vai giống như hôm họ chèo thuyền trên hồ Michigan.

Nick nhớ lại, chàng đã đắm đuối nhìn vào khuôn mặt quyến rũ của nàng.

- Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chiếc hài vừa khít vào chân?

- Tôi sẽ biến anh thành con cóc đẹp trai

Thay vì biến chàng thành một con cóc đẹp trai, nàng đã biến chàng thành một con người điên cuồng dữ dội. Ghen tuông đã làm chàng phát điên loạn suốt hai tuần nay. Cứ mỗi lần điện thoại của Lauren vang lên, Nick lại tự hỏi, anh chàng tình nhân nào đang gọi cho nàng. Cứ mỗi lần có người đàn ông nào nhìn nàng trong văn phòng, chàng như muốn móc mắt người đó ra.

Ngày mai nàng đã đi rồi. Ngày thứ hai chàng không còn nhìn thấy nàng nữa. Thế là tốt cho cả hai người. Thế cũng là tốt cho cả cái công ty đáng nguyền rủa nữa; cái đám giám đốc của chàng sẽ rụt rè tránh qua bên khi thấy chàng đi tới.

Cuộc họp tạm ngưng lúc bảy giờ, và khi ăn tối xong. Nick xin lỗi để đứng lên về phòng. Và khi chàng đi ra hành lang chính của khách sạn tráng lệ để tới thang máy, chàng đi qua cửa của một gian hàng bán loại nữ trang độc quyền. Một chuỗi hồng ngọc lộng lẫy bao quanh là những viên kim cương lấp lánh đập vào mắt chàng khiến chàng dừng lại. Chàng nhìn vào một đôi bông tai tuyệt đẹp. Có lẽ chàng nên mua cho Lauren đôi bông tai ấy... Đột nhiên, chàng cảm thấy mình như cậu bé trai xưa bên cạnh Mary, mua cái hộp đựng thuốc vên tráng men.

Chàng quay lại bỏ đi và hiên ngang bước dọc hành lang. Chàng nhớ lại cách bực tức: mua chuộc là cách thấp nhất của lòng van xin. Chàng sẽ không van xin Lauren thay đổi ý định của nàng. Chàng sẽ không bao giờ van xin ai bất cứ điều gì.

Chàng nói điện thoại suốt một tiếng đồng hồ trong phòng của chàng. Chàng gọi và giải quyết các việc kinh doanh phát sinh khi chàng vắng mặt. Khi chàng gác máy thì đã gần mười một giờ đêm. Chàng bước tới cưa? sổ và nhìn ra ngoài, ngắm bầu trời đêm Chicago lấp lánh. Lauren đang bỏ đi. Jim nói nàng xanh xao và kiệt sức. Nếu nàng bị bệnh thì sao? Nếu nàng có thai thì sao? Mẹ kiếp, nếu nàng?... Nick không thể biết chắc đó là con chàng hay của ai khác.

Một lần nữa, chàng phải biết chắc chắn. Một lần nữa chàng phải là người đàn ông duy nhất mà nàng quen biết. Bây giờ có lẽ nàng đã dạy chàng một số việc, chàng cay đắng nghĩ vậy.

Chàng nhớ lại buổi chiều chúa nhật chàng đã đến phòng nàng để tặng nàng đôi bông tai. Khi chàng cố đưa nàng vào giường, nàng đã nổi bùng cơn giận với chàng. Hầu như mọi người đàn bà đều thoa? mãn điều gì chàng đề nghị, trừ Lauren. Nàng đã muốn chàng phải quan tâm đến nàng, hòa hợp cảm xúc với nàng cũng như dòng điện về sinh lý. Nàng bắt chàng phải có cam kết với nàng.

Nick bật dậy khỏi giường. Cô ấy ra đi là tốt nhất, chàng giận dữ nghĩ. Cô ta phải về nhà, và tìm một tên nào đó ở cái thành phố nhỏ ấy quỳ dưới chân cô, nói yêu cô và làm bất cứ sự cam kết nào mà cô ta muốn.

Cuộc họp bắt đầu lại vào đúng mười giờ sáng hôm sau. Bởi vì những người hiện diện là những nhà công nghiệp khổng lồ, nên thời gian của họ rất có giá trị, ai cũng phải đúng giờ. Ông chủ tịch cuộc họp nhìn vào từng người đã ngồi vào ghế quanh bàn họp và nói:

- Nick Sinclair không có mặt ở đây hôm nay. Anh ấy nhờ tôi giải thích rằng ông bị gọi về Detroit một cách khẩn cấp.

Một thành viên càu nhàu:

- Tất cả chúng ta ai cũng có những việc khẩn cấp cần giải quyết cả. Mẹ kiếp, Nick có vấn đề gì quan trọng đến nỗi không thể có mặt ở đây?

- Ông ấy nói, đó là vấn đề liên quan về nhân sự - một thành viên khác giận dữ nói.

- Không thể tha thứ được. Tất cả chúng ta đều có những vấn đề liên quan đến nhân sự.

Vị chủ toa. nói:

- Tôi nhớ là Nick đã nói về việc đó.

- Hắn đã nói gì?

- Ông ấy nói không một ai có vấn đề liên quan đến nhân sự giống như của ông ấy.

Lauren mang một ôm hành lý nữa ra xe, rồi nàng dừng lại để nhìn lên bầu trời u ám tháng mười. Trời có thể mưa hay cả có tuyết rơi, nàng lo âu thầm nghĩ.

Nàng lại trở vào nhà, để cưa? mở hé, hầu có thể dùng chân mở khi nàng mang thêm hành lý ra. Chân nàng ẩm ướt vì các vũng nước hai bên lối đi bắn vào, nên cúi xuống tháo đôi giày vải ra. Nàng định mang nó khi lái xe về nhà, vì thế nàng cần phải hong khô nó nhanh. Nàng đem nó vào bếp, đặt vào lò nướng và vặn nút ấm, cửa lò để mở.

Lên lầu, nàng mang đôi giày khác và đóng cái vali cuối cùng lại. Việc nàng cần phải làm bây giờ là viết giấy để lại cho Philip Whitworth, sau đó nàng sẽ ra đi. Hai hàng lên dâng lên trên mi mắt, và nàng dùng đầu ngón tay lau đi. Xách vali lên, nàng mang nó xuống dưới nhà. Nưa? đường đi qua phòng khách, nàng nghe tiếng bước chân đi lên từ bếp, phía sau lưng nàng. Nàng quay nhìn quanh và ngạc nhiên, sững sờ khi thấy Nick khệnh khạng đi từ bếp ra. Nàng nhìn thấy trong mắt chàng lấp lánh những tia liều lĩnh khi chàng tiến về phía nàng, và trong tâm trí nàng vang lên lời cảnh cáo: Nick đã biết về Philip Whitworth.

Hoảng hốt, nàng buông rơi cái vali và bỏ chạy. Trong lúc vội vàng đầu gối nàng vấp vào tay vịn cái ghế sa - lon, mất thăng bằng, nàng ngã ngửa ra trên cái ghế nệm dài.

Mặt Nick ánh lên vẻ vui mừng. Chàng nhìn chăm chú vào người đẹp đang ở tư thế mời mọc trên cái ghế nệm:

- Ôi, cưng! Anh rất thích, nhưng anh muốn ăn cái gì trước đã. Em hãy dọn cái gì ra đây - Chẳng lẽ chỉ có mấy chiếc giày trong lò nướng sao?

Cảnh giác, nàng trường người né tránh. Dù Nick nói khôi hài, nhưng quai hàm chàng cứng lại, vẻ mặt trân trọng, các thớ thịt căng lên. Nàng cẩn thận thoát ra khỏi tầm tay với của chàng.

Chàng khẽ ra lệnh:

- Hãy đứng lên đi.

Lauren trân người lại:

- Tại sao...tại sao anh...anh đang dự hội nghị quốc tế thương mại cơ mà?

Chàng nói lè nhè:

- Thật ra, sáng nay anh cũng đã tự hỏi như thế nhiều lần. Anh đã tự hỏi câu ấy khi bỏ ra đi khỏi sáu người đang cầm lá phiếu của anh để giải quyết một số vấn đề quan trọng. Anh đã tự hỏi câu ấy trên đường đến đây khi người đàn bà ngồi bên cạnh anh trên máy bay đã nôn thốc nôn tháo.

Lauren cố nén tiếng cười khúc khích. Chàng tỏ ra căng thẳng, giận nhưng không tức tối. Như vậy, chàng không biết gì về Philip Whitworth.

Chàng tiếp tục:

- Anh đã tự hỏi câu ấy - Chàng tiến lên một bước - khi anh đẩy một ông già ra khỏi taxi và giành lấy nó cho mình, vì sợ tới đây quá trễ.

Lauren cố hiểu những điều bí ẩn trong tính cách của Nick mà không thể.

Nàng nói cách yếu ớt:

- Thì bây giờ anh đã ở đây rồi. Vậy anh muốn gì?

- Anh muốn em.

- Tôi đã nói với anh...

- Anh biết em đã nói với anh những gì... Em nói rằng anh quá già và quá đểu cáng với em. Đúng không?

Nàng gật đầu.

- Lauren, anh chỉ già hơn hai tháng sống với ngày ở Harbor Springs. Dù sao, anh cũng cảm thấy anh đã gìa hơn là anh tưởng. Nhưng thực ra, em không nghĩ là anh quá già với em lúc đó, và em cũng không thực sự nghĩ như thế hôm nay. Bây giờ, anh đưa đồ trên xe xuống và em hãy mở tất cả những thứ đó ra.

Lauren bình tĩnh nói với sự quyết tâm.

- Tôi về nhà, Nick.

Nick cương quyết:

- Không, em không về nhà được. Em thuộc về anh, và nếu em cưỡng lại anh, anh sẽ mang em lên giường và làm cho em chấp nhận.

Lauren biết Nick có thể làm như thế. Nàng bước lui một bước nữa.

- Anh muốn chứng tỏ là anh chế ngự tôi về thể xác chứ gì. Tôi không chấp nhận điều đó. tôi không chấp nhận anh bất cứ cách nào.

Nick cười buồn:

- Anh muốn thuộc về em...hoàn toàn.

Lauren tưởng như trái tim mình nhảy ra khỏi l*иg ngực. Chàng đã nói gì, thuộc về ai? Theo bản năng, nàng biết chàng sẽ không đề nghị kết hôn. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bây giờ nàng nói cho chàng biết về Philip Whitworth?

Nick nói, giọng mơn trớn:

- Em xem anh như một tên đểu giả, thất thường, thì em hãy nghĩ cách sửa đổi cho anh tốt hơn đi.

Câu nói này đã làm cho nàng mất cảnh giác. Mái tóc nàng xõa xuống khi nàng cúi đầu ngăn hai hàng lệ dâng lên mi mắt. Nàng sẽ làm lại điều ấy, nàng lại để mình trở thành một người hèn hạ: cô thư ký yêu ông chủ, có một mối tình vụиɠ ŧяộʍ với ông ta. Nàng lại thử thách niềm kiêu hãnh và lòng tự trọng của nàng với cái cơ may có thể làm cho ông chủ yêu nàng. Nàng cũng sẽ gặp chuyện rủi ro khiến chàng đâm ra ghét bỏ nàng, khi tình cờ nàng nói cho chàng biết về Philip Whitworth.

Nick, giọng khản đặc:

- Lauren, anh yêu em.

Nàng ngước mặt lên. Nàng không tin vào tai mình. Nàng nhìn sững chàng qua đôi mắt nhoà lệ.

Nick nhìn thấy nàng khóc, và trái tim chàng chùng xuống với một niềm thất vọng đắng caỵ Chàng nói ngắn gọn:

- Xin em đừng khóc nữa. Anh chưa bao giờ nói như thế với bất cứ người đàn bà nào trước đây cả. Và anh...

Chàng lặng người đi khi Lauren lao vào vòng tay chàng, vai nàng rung lên, thổn thức. Chàng nâng cằm nàng lên nhìn vào mặt nàng. Hai hàng mi rậm của nàng lấp lánh nước mắt và đôi mắt xanh biếc của nàng đẫm lệ. Nick căng thẳng vì bị ám ảnh vào chuyện nàng bỏ đi, khiến chàng đã thấp thỏm lo âu kể từ khi rời Chicago về đây.

Nàng thở dài, nức nở:

- Em nghĩ rằng anh quá xinh trai. Anh là người đẹp trai nhất...

Một tiếng rên thật khẽ vang lên từ trong l*иg ngực của Nick, và môi chàng đưa lên môi của nàng. Chàng ngấu nghiến đôi môi nàng với cơn đói khát dữ dội đã đày đọa chàng nhiều tuần nay. Chàng đè nghiến lên tấm thân mềm mại với những đường cong tuyệt mỹ của nàng bằng tấm thân rắn chắc đói khát của chàng. Chàng hôn nàng một cách dữ dội, cuồng bạo mà chàng tưởng như chưa đáp ứng đầy đủ cho nàng. Cuối cùng, chàng rời khỏi miệng nàng, làm giảm bớt sự đòi hỏi cuồng nhiệt của thân thể chàng, ôm nàng vào vòng tay, ép nàng vào sát trái tim đang đập thình thịch của mình.

Khi chàng nằm bất động nhiều phút sau đó, Lauren dựa lưng vào ngực chàng, ngẩng mặt lên nhìn ngắm chàng. Chàng nhìn thấy câu hỏi trong đôi mắt nàng, và thiện chí chấp nhận quyết định của chàng. Nàng sẽ hiến dâng chàng ngay tại đây hay bất cứ nơi nào tùy chàng chọn.

Chàng thì thầm một cách êm ái:

- Không, không như thế này. Anh không phải lặn lội tới đây để thúc đẩy em vào giường. Anh sẽ làm một vài việc như ở Harbor Springs.

Trong vòng tay chàng, nàng mỉm cười một nụ cười say đắm:

- Anh đói thật không? Em sẽ đãi anh vài chiếc vớ chiên với đôi giày. Hay anh thích vài thứ quy ước hơn như một cái trứng tráng?

Nick cười khúc khích và hôn phớt lên vầng tráng dịu dàng của nàng. Rồi chàng nói đầy ý nghĩa:

- Anh sẽ để cho bà quản gia của anh làm cho anh vài món ăn trong khi anh đi tắm vòi nước gương sen. Rồi anh sẽ đi ngủ. Suốt đêm qua anh không chợp mắt được một tí nào.

Lauren nhìn chàng với đôi mắt âu yếm, khiến chàng hôn nàng một lần nữa.

- Anh cũng khuyên em đi ngủ, vì khi chúng ta đi dự tiệc đêm nay về, chúng ta sẽ vô giường và anh nhất định làm cho em thức suốt sáng.

Trong vòng mười, mười lăm phút, chàng dỡ đồ trên xe xuống.

- Anh sẽ đến rước em vào lúc chín giờ tối - Chàng nói khi sắp bỏ đi - Anh mặc lễ phục màu đen, em có bộ đồ nào long trọng thích hợp để mặc không?

Lauren ghét mặc áo quần của cô nhân tình của Philip, nhưng tối nay nàng không có gì khác để chọn lựa. Nàng hỏi:

- Chúng ta sẽ đi đâu anh?

- Đến dự vũ hội từ thiện cho bệnh viện nhi đồng ở khách sạn Westin. Anh là một trong những nhà bảo trợ, nên anh có giấy mời.

Lauren nói khó chịu:

- Như thế không được kín đáo. Một số người sẽ thấy mình đi với nhau tới đó.

- Mọi người sẽ thấy chúng ta đi với nhau. Đây là một trong những buổi họp mắt xã hội thượng lưu cao nhất trong năm. Chính vì thế, anh muốn đưa em đến đó. Có gì sai chăng?

Nếu dạ vũ từ thiện là một công tác xã hội, thì không một nhân viên nào của Công nghiệp Hoàn cầu đến đó. Điều này làm cho Lauren hiểu là Nick không ngại gây ra sự đàm tiếu ở cơ quan.

- Không có gì sai cả - Nàng nói và nhón chân lên hôn chàng tạm biệt - Em sẽ đến bất cứ nơi nào với anh.

Thêm Bình Luận