Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiếng Người

Chương 45

« Chương TrướcChương Tiếp »
Duy ở Mỹ ba tháng.

Xuống khỏi sân bay Kennedy, anh thuê một chiếc Ford Taurus. Anh cứ bám theo đường I – 80 West đi xuyên từ bờ Đông sang bờ Tây nước Mỹ. New York, Pennsylvania, Ohio, Indiana, Illinois, Iowa, Nebraska, Wyoming, Utah, Nevada, California. New York City, Paterson, Stroudsburg, Du Bois, Cleveland, South Bend, Chicago, Des Moines, Kearney, Cheyenne… Những thành phố lùi dần. Anh đi đêm và sáng sớm. Mặt trời lên anh dừng xe ở một nhà nghỉ nào đó – Days Inn, Best Western, Sheraton, Ramada, Super 8, Hilton. Mặt trời lặn, anh lại đi. Anh ăn trong nhà nghỉ hoặc dọc đường. Có khi đang đi, anh bất thần tạt khỏi đường cao tốc, đi sâu vào một thị trấn vắng người, lang thang ở đó, rồi lại quay lại đường cao tốc.

Sang đến bờ Tây, anh chọn những đường chạy xuyên rừng bám theo bờ Thái Bình Dương. Anh đi Los Angeles, đến nghỉ lại đúng khách sạn La Quinta ở bãi biển Venice. Anh dậy sớm, xuống biển và bơi ra chỗ nước lặng. Ở đó, anh nằm ngửa, nhìn vào bờ.

Từ Los Angeles, Duy đi xuyên qua sa mạc sang Las Vegas; rồi từ đó đi Grand Caynon. Anh ở trong sa mạc và thung lũng của Grand Caynon suốt một tuần, chỉ có ngủ và lang thang quanh các rặng núi lớn không người. Từ Grand Caynon, anh xuôi x Texas; đi dọc các bang miền nam sang đến Lousiana rồi Florida. Anh bám dọc bờ biển Đại Tây Dương về lại New York.

Tháng Ba. Những trận gió và tuyết cuối cùng đang đi qua New York. Thành phố điềm nhiên chịu đựng cái lạnh. Đây đó, cỏ bắt đầu giăng một lớp màng xanh nhạt trên nền đất đen, phải nhìn kỹ mới thấy. Anh đào chưa ra hoa trước căn nhà cũ của họ trên phố La Salle. Trong đài phun nước, lá mục từ mùa thu trước bám thành một lớp đen dưới đáy. Ai đó sống trong căn nhà cũ của anh và M hẳn là một người kín đáo. Cửa sổ trông xuống bãi cỏ luôn buông mành. Nhưng đến sau nửa đêm, căn nhà vẫn sáng đèn và bóng một người đàn ông gầy ngồi đọc sách bên bàn in mờ mờ trên cửa sổ.

Có một ngày, Duy xuống nhà ga Gramd Central nhìn những chuyến tàu điện ngầm cứ vài phút một chuyến sầm sập chạy qua. Người lên người xuống tấp nập. Họ hối hả lướt qua anh.

Anh cứ ngồi đó cả ngày nhìn những chuyến tàu qua lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »