- 🏠 Home
- Đô Thị
- Đông Phương
- Tiếng Người
- Chương 39
Tiếng Người
Chương 39
Khi Duy trở về, anh mở cửa thật lớn.
- Em ơi, anh về rồi – anh gọi to.
Không thấy M trong phòng khách. Anh đi vào phòng ngủ:
- Em ơi, anh về rồi.
Cũng không thấy M.
Anh đi vội ra nhà tắm. Cửa đóng. Có tiếng nhạc nho nhỏ vọng ra. Chắc M đang vừa tắm vừa nghe nhạc nên đã không nghe thấy anh.
Anh nắm lấy tay nắm cửa. Anh cứ giữ lấy cái tay nắm đó một lúc. Từ bên trong vọng ra những tiếng nhạc quen thuộc. The Cranberries – ban nhạc mà M thích từ hồi còn học ở New York.
Anh đứng nghe hết bản nhạc.
Khi bài hát vừa dứt, Duy hít một hơi dài rồi anh đẩy mạnh cửa nhà tắm.
- Em ơi, anh về rồi.
Anh không ngờ anh nói to đến thế.
nằm trong bồn tắm đầy bọt, đầu nàng tựa vào thành bể.
Nàng giật mình khi thấy cửa bật mở. Nàng hét lên một tiếng. Rồi nàng nhỏm phắt người lên. Hai tay nàng vung ra để che lấy ngực. Chân nàng sục mạnh trong nước.
Hẳn là M đã bị trượt chân. Chỉ thấy những tiếng ùng ục; rồi người nàng thõng dài. Liền đó, nàng mất hút dưới đám bọt xà phòng đang sủi lên.
Nhưng chỉ một tích tắc. Rồi đầu M ngẩng phắt lên khỏi đám bọt. Nước bắn tung tóe. M ho. Nàng trở nghiêng người, bám được một tay vào thành bể. Nàng níu chắc lấy nó và cố đạp chân để đứng lên. Người nàng vẫn chìm bên dưới. Bọt xà phòng ngầu lên. Một ít bong bóng bốc lên, líu ríu trong không khí. Hình như M vẫn chưa định thần được chuyện gì đang xảy ra. Cánh tay nàng gồng lên ở thành bể nhưng nước xà phòng làm nó trôi tuột. M đang truội xuống dần. Nàng bắt đầu kêu những tiếng thê thảm mà anh chưa bao giờ nghe thấy.
- Anh ơi, anh ơi.
Những tiếng gọi bị chìm trong tiếng ho và sặc. Nước lục bục. Xà phòng trào ra khỏi bồn.
Duy vẫn đứng trân trối ở cửa. Hình như M chưa nhận ra người ló đầu vào là anh. Nàng chỉ gọi anh theo phản xạ.
- Anh ơi… – tiếng gọi mất hút vì sặc nước.
Anh đẩy tung cửa và lao vào. Anh vục bừa hai tay xuống đám bọt xà phòng. Trong đám nước nhớt, anh vớ được một cái. Chỉ gì đó. Anh kéo nó lên. Là tóc M.
M túm lấy cánh tay anh. Anh biết là nàng đã nhận ra anh rồi.
Khi M đứng được lên và nhìn vào mặt anh, nàng đột ngột òa khóc. Nàng bắt đầu đấm liên tục vào ngực anh, vào cánh tay anh. Đấm mạnh và đau. Những quả đấm như những nhát búa chắc nịch nện liên tục vào ngực anh. Thịch thịch thịch. Anh loạng choạng trên sàn.
M khóc và mếu máo những câu gì anh nghe không rõ. Chỉ có những từ “Tại sao, tại sao?” lặp lại; còn đoạn cuối là gì thì không nghe được. Nàng khóc như không thể nào dỗ được. Khóc như một đứa trẻ tủi thân vì bị đòn oan. Nước mặt nhòe nhoẹt với bọt xà phòng đang tan chảy từ trên tóc xuống.
Anh để cho nàng đấm anh. Rồi anh nắm hai tay nàng. Anh giúp nàng đấm mạnh hơn nữa vào ngực anh. Mạnh nữa vào. Thật mạnh nữa vào. Anh căng ười để đứng vững trên sàn nhà. Anh căng ngực lên. Anh vừa giúp nàng đấm anh vừa cười.
Rồi anh với chiếc khăn tắm to cạnh đó choàng quanh người nàng. Anh cười. Anh kéo đầu nàng vào sát hơn vào vai anh. Anh vỗ bồm bộp vào lưng nàng. Vừa vỗ vừa cười.
Những lọ nước hoa hồng anh mua vẫn nằm nguyên chỗ cũ ở giá gương cạnh đó. M đã không chạm vào chúng. Anh cầm chúng lên, đặt vào tay nàng.
- Anh mua cho em chiều nay.
M không trả lời. Nàng ôm chúng khư khư trong tay.
Và thế là họ làm lành với nhau. Và anh nghĩ cuộc đời mà anh lựa chọn là đúng. Cuộc đời ấy anh vẫn còn. Anh vẫn đang có.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Đông Phương
- Tiếng Người
- Chương 39