Chương 5

Cô con gái đứng ở một bên nhìn cha mẹ tranh chấp, bĩu môi, khóc rống lên trước mặt mọi người.

Người đi tới đi lui, nhìn chúng tôi xì xào bàn tán.

Tôi nhìn mọi thứ trước mắt, đau đầu dữ dội.

“Thư ký Dư.”

Lục Dã mặc một thân vest đen, lướt qua đám người trực tiếp đi về phía tôi.

“Đi khám bác sĩ chưa?”

“Đi rồi, đang chuẩn bị đi lấy thuốc, chỉ bị cảm một chút, Lục tổng không cần lo lắng.”

Anh vươn tay dán lên trán tôi: "Đúng là không sốt.”

Hơi thở thơm mát bao quanh người Lục Dã, trong lòng nai con không khống chế được nhảy loạn lên.

Tôi nhìn chóp mũi anh, hai gò má hơi nóng lên.

Lục Dã vươn tay nắm chặt cổ tay tôi: “Đi, chúng tôi đi lấy thuốc.”

Trong mắt Kỷ Thư đầy ác ý, lời nói cay nghiệt: "Ồ, cô Dư đúng là thủ đoạn tốt.”

Lời của tôi vừa đến bên miệng, đã bị lời của Lục Dã chặn lại: “Kỷ tiểu thư, tôi khuyên cô nên quan tâm trọng điểm, nếu không hạng mục Bắc Thành kia...”

Thẩm Lẫm kéo ống tay áo Kỷ Thư, mở miệng cười làm lành: "Thật ngại quá, Lục tổng, Tiểu Thư không có ác ý gì.”

“Vậy sao? Xin khuyên Thẩm tiên sinh một câu, thân là đàn ông nên quản tốt vợ mình, đừng để cô ta ra ngoài cắn người lung tung.”

Dứt lời, Lục Dã kéo tôi đi.

[Cái miệng trà xanh kia thật thối, thật sự rất muốn lấy thứ gì đó chặn miệng cô ta lại.]

[Không phải đều nói người cũ đều như người chết sao? Vậy sao Thẩm Lẫm lại không biến thành quỷ luôn đi.]

[Đôi rác rưởi kia làm hỏng tâm tình của bà xã mình. Aizzz, trời lạnh rồi, cũng nên cân nhắc làm cho Kỷ thị phá sản.]

***

Là thư ký, thỉnh thoảng tôi vẫn đến nhà ông chủ sớm.

Phối hợp quần áo cho Lục Dã, còn theo dõi anh ăn sáng.

Tôi gõ cửa: "Lục tổng.”

“Vào đi.”

Vào cửa, đối diện là một bức tranh mỹ nam vừa tắm rửa xong đầy quyến rũ.

Áo choàng tắm màu xám rất rộng, trên cơ bụng điểm hững giọt nước, đuôi tóc ướt sũng rũ xuống trán.

Thật sự là vai rộng eo hẹp, cả người thơm ngát.

Tôi nghiêng người, cố gắng khống chế ánh mắt muốn liếc loạn của mình: "Lục tổng, chào buổi sáng.”

Anh gật đầu, tiện tay lau tóc.

Khăn trên đầu ném xuống: "Ừ.”

Sau đó Lục Dã vượt qua tôi, đến phòng thay đồ thay quần áo.

[Thật muốn thay quần áo trước mặt bà xã, thật muốn sử dụng mỹ nam kế.]

[Dáng người đẹp của mình vậy mà không có chỗ thi triển, thật phiền, thật phiền!]

[Bà xã nhìn mình không nhào tới sao? Bên ngoài của mình không đủ hấp dẫn sao? Không được, lần sau mình phải đổi đồ.]

Lời này càng nghe càng thái quá, càng nghe càng làm cho người tôi mặt đỏ tim đập nhanh.

Sau khi Lục Dã thay quần áo xong, tôi liền giúp anh ta thắt cà vạt.