Đến ngày hôm sau đầu tôi vẫn ong ong vì rượu, chẳng nhớ nổi hàm lượng giác hay câu gián tiếp là gì. Cả buổi sáng tôi phải lấp mặt sau mấy cuốn sách giáo khoa, cố nén cơn buồn nôn. Nhịn qua giờ thể dục tiết bốn, dần dà tôi cũng lấy lại được chút tỉnh táo. Bữa trưa, tôi và Aki ngồi ăn cơm hộp với nhau trong sân trường. Cứ nhìn phải cái vòi phun nước là tôi lại thấy khó chịu, nên hai đứa chuyển ra ngồi ở cái ghế dài quay lưng lại đài phun nước. Tôi kể cho Aki chuyện tình hồi xưa của ông nội.
“Vậy tức là ông của Saku-chan vẫn luôn nhớ tới người đó nhỉ,” Aki nói, dường như khóe mắt đã hơi ướt nước.
“Ừ, có lẽ vậy.” Tôi gật đầu trong tâm trạng khá hỗn độn. “Hình như cũng muốn từ bỏ, nhưng vẫn không thể quên được.”
“Người đó hẳn cũng không quên được ông bạn nhỉ?”
“Kỳ quặc nhỉ?”
“Sao lại kỳ?”
“Sao lại thế à, cả nửa thế kỷ đấy. Đủ cho cả một loài sinh vật tiến hóa ấy chứ.”
“Cả một quãng thời gian dài như thế, trong lòng thủy chung cũng có chỉ có hình bóng một người, chẳng phải hiếm có lắm sao?” Aki đáp, ánh nhìn như thể đang để tâm hồn trôi dạt nơi xa xôi.
“Mọi sinh vật trên đời này đều phải già đi, ngoài tế bào mầm ra, tất cả các tế bào khác đều khó tránh khỏi bị lão hóa. Khuôn mặt Aki cũng dần dần có nhiều nếp nhăn thôi.”
“Ý bạn là thế nào?”
“Cho dù quen nhau mới hai mươi tuổi chăng nữa, năm mươi năm sau chẳng phải đã bảy mươi còn gì?”
“Thì sao?”
“Thì sao à, yêu say đắm một bà già bảy mươi tuổi, nghe cứ kỳ cục sao đó.”
“Mình lại thấy rất tuyệt vời đấy chứ.” Aki bỏ ngoài tai lời tôi nói, có vẻ hơi phật ý.
“Ờ, và thỉnh thoảng lại lén lút gặp nhau ở khách sạn nhỉ?”
“Vô duyên!” Aki lườm tôi với ánh nhìn sắc như dao.
“Ông nội mình hoàn toàn đủ khả năng làm mấy chuyện như thế mà.”
“Saku mới là cái loại làm chuyện đó thì có.”
“Không đời nào!”
“Đúng thế đấy!”
Cuộc tranh luận mãi không ngã ngũ, tới giờ khoa học buổi chiều vẫn chưa kết thúc. Thầy giáo dạy sinh vật nói, ADN của con người và loài tinh tinh giống nhau đến 94,8%. Sự khác biệt trong gien di truyền của hai loài này còn ít hơn cả giữa tinh tinh với khỉ đột. Thế nên loài gần gũi nhất với tinh tinh không phải khỉ đột mà lại chính là con người chúng ta. Cả lớp phá lên cười. Có gì buồn cười đâu, cái lũ ngốc.
Tôi và Aki ngồi cuối lớp học. Hai đứa vẫn không ngừng tranh cãi về chuyện của ông nội tôi.
“Như vậy có tính là nɠɵạı ŧìиɧ không nhỉ?” Tôi nêu lên một vấn đề quan trọng.
“Đó là tình yêu trong sáng mà,” Aki lập tức phản bác.
“Nhưng mà cả ông nội và người đó đều đã có gia đình rồi.”
Aki suy nghĩ một chút rồi nói, “Nếu nhìn từ góc độ của chồng người đó hay bà nội Saku thì có thể là nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng với người trong cuộc thì đó là tình yêu trong sáng.”
“Nói vậy tức là nɠɵạı ŧìиɧ hay tình yêu trong sáng là còn tùy vào từng góc độ nhìn nhận cơ à?”
“Mình nghĩ là do chuẩn mực khác nhau.”
“Khác nhau như thế nào?”
“Nɠɵạı ŧìиɧ, nói cho cùng chỉ là một khái niệm phụ thuộc vào từng xã hội khác nhau mà thôi. Thời đại khác nhau thì khái niệm cũng khác nhau. Chẳng hạn trong xã hội có chế độ đa thê, thì phải luận theo cách khác. Có điều việc thương nhớ một người suốt năm mươi năm trời thì mình nghĩ còn vượt qua cả văn hóa và lịch sử rồi.”
“Có vượt qua cả chủng loài không?”
“Hả?”
“Liệu một con tinh tinh đực có thể nhớ nhung một con tinh tinh cái trong suốt năm mươi năm không?”“Mình làm sao biết được chuyện của bọn tinh tinh chứ?”
“Tóm lại thì tình yêu chân chính vĩ đại hơn chuyện nɠɵạı ŧìиɧ chứ?”
“Từ ‘vĩ đại’ ấy có lẽ không đúng cho lắm.”
Tranh luận đang tới cao trào thì giọng thầy giáo vang lên, “Hai em kia, từ nãy tới giờ nói chuyện gì vậy?” Thế là hai chúng tôi bị thầy phạt phải đứng cuối lớp. Độc tài! Nói chuyện con người và tinh tinh có khả năng giao phối thì được, nhưng nói chuyện tình yêu nam nữ vượt qua khoảng cách thời gian thì không cho. Bị phạt đứng nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục thì thào chuyện của ông nội.”
“Aki có tin vào kiếp sau không?”
“Sao hỏi thế?”
“Bởi vì ông nội và người yêu từng hẹn ước hai người sẽ mãi bên nhau ở thế giới bên kia.”
Aki ngẫm nghĩ một chút rồi nói, “Mình chẳng tin đâu.”
“Hàng ngày Aki vẫn hay cầu nguyện trước khi đi ngủ còn gì?”
“Mình tin vào Chúa Trời mà,” em rành rọt đáp.
“Chúa Trời và kiếp sau thì khác gì nhau chứ?”
“Saku-chan không cảm thấy kiếp sau như được tạo ra dựa trên kiếp này hay sao?”
Câu nói đó khiến tôi phải suy nghĩ đôi chút.
“Vậy thì ông nội và người đó có sang thế giới bên kia cũng không được ở bên nhau rồi.”
“Aki chỉ nói mình tin hay không tin thôi.” Aki như muốn chữa lời. “Ông nội Saku-chan và người đó chắc hẳn có suy nghĩ khác.”
“Có lẽ Chúa Trời cũng chỉ là do con người ta tưởng tượng ra mà thôi. Tưởng tượng ra để khi nào cần thì đi cầu xin khấn vái.”
“Chúa Trời của mình khác hẳn như thế.”
“Chúa Trời cũng có mấy vị cơ à? Hay là mấy loại?”
“Dù không tin vào thiên đường, ta cũng vẫn nên kính sợ Chúa Trời. Đêm nào mình cũng cầu nguyện trong niềm kính sợ ấy.”
“Cầu xin Chúa Trời tha thứ cho con à?”
Rốt cuộc chúng tôi bị tống ra đứng ngoài hành lang. Ra ngoài đó, hai đứa lại tiếp tục tranh luận về thiên đường và Chúa Trời cho tới khi tan học. Sau đó chúng tôi bị gọi vào phòng giáo viên lần lượt nghe thày sinh vật và cô chủ nhiệm quạt cho một trận, rằng thân thiết nhau cũng tốt thôi, nhưng trong lớp học thì phải chuyên tâm nghe giảng.
Khi chúng tôi ả khỏi cổng trường thì trời đã nhá nhem. Hai đứa lặng lẽ đi về hướng công viên Daimyo. Con đường đi qua sân chơi và Viện Bảo tàng Lịch sử. Có cả một tiệm cà phê tên là Joukamachi. Hai đứa từng ghé vào đó một lần sau khi tan học, nhưng cà phê dở quá nên chẳng bao giờ quay lại lần thứ hai. Chúng tôi đi qua một xưởng rượu cũ, tới con sông nhỏ chảy ngang qua thành phố. Aki đợi hai đứa qua cầu rồi mới lên tiếng.
“Rốt cuộc, họ cũng chưa từng được ở bên nhau,” Aki lại nói về chuyện ông tôi. “Cho dù đã chờ đợi những năm mươi năm.”
“Hình như họ định sẽ về bên nhau sau khi chồng bà ấy mất.” Tôi cũng đang nghĩ về chuyện của ông nội. “Vì sau khi bà nội qua đời, ông nội vẫn sống một mình.”
“Bao lâu rồi?”
“Mười năm rồi. Nhưng người yêu ông lại mất trước cả chồng bà ấy, nên ông nội và người đó không được như ý nguyện.”
“Thật là một câu chuyện buồn.”
“Mình lại thấy buồn cười làm sao ấy.”
Cuộc đối thoại dừng ở đó. Chúng tôi tiếp tục bước đi, đầu cúi thấp. Qua tiệm rau và tiệm bán chiếu tatami, rẽ ở góc phố chỗ tiệm cắt tóc, chúng tôi đã gần tới nhà Aki.
“Saku-chan à, giúp ông bạn đi.” Dường như nhận ra đoạn đường về chung chỉ còn rất ngắn, em nói với tôi như vậy.
“Nói thì dễ thế, dây là chuyện đi đào trộm mộ người ta đấy.”
“Bạn sợ à?”
“Nào chỉ mỗi sợ thôi đâu?”
“Tội Saku-chan chưa kìa.” Aki cười.
“Có gì vui lắm sao?”
“À, không.”
Nhà Aki hiện ra phía trước. Tôi chỉ việc rẽ phải ở con phố trước mặt và băng qua đường là về đến nhà. Chỉ còn khoảng năm mươi mét nữa. Không ai lên tiếng trước, hai đứa bước chậm dần cho tới khi đứng hẳn lại.
“Cái việc đó… là phạm pháp đúng không?” tôi hỏi.
“Nghiêm trọng vậy sao?” Aki hơi bối rối ngước mặt lên.
“Lại còn không phải nữa hay sao?”
“Tính là tội gì nhỉ?”
“Đương nhiên là quấy rối tìиɧ ɖu͙© rồi.”
“Nói bậy nào!”
Aki bật cười, mái tóc dài mềm mại xõa ngang vai của em khẽ rung rung, làm chiếc áo khoác trắng càng thêm nổi bật. Bóng chúng tôi trải dài, nửa trên hai cái bóng bị gập lại, chiếu trên bức tường bê tông ở đằng trước.
“Người ta mà phát hiện thì thế nào cũng bị đuổi học.”
“Thế thì mình sẽ đến nhà thăm bạn.”
Nghe có vẻ như một lời khích lệ?
“Thoải mái quá nhỉ, Aki đúng là Aki,” tôi thở dài lẩm bẩm.