Chương 7

Thời điểm Cận Tùng đi làm ngang qua cửa nhà Đàm Sâm, thấy Trạch Đằng lệ rơi đầy mặt đang ngồi cào tường.

Cậu cố nhịn cười: “Anh đẹp trai à, sáng sớm đã nháo gì thế? Mười tám dặm quanh đây đều có thể nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của anh đó!”

Trạch Đằng ánh mắt mông lung quay đầu lại nhìn cậu, khoảng cách giữa hai người cũng không quá gần, bởi vậy Cận Tùng không phát hiện có gì dị thường trong ánh mắt y.

“…… Ta chọc Tiểu Sâm tức giận.” Trạch Đằng thiệt tình hối hận.

“Nga? Anh đã làm gì?”

Trạch Đằng do dự: “Ta ngủ ở trên giường hắn…..”

“Chết thật, anh Đàm Sâm nổi tiếng khó chịu lúc mới thức dậy, anh thật là can đảm mới dám ngủ cùng anh ấy….. Bất quá cho dù là như vậy, anh ấy cũng không tức đến nỗi đem nhốt anh ngoài cửa chứ?”

“Còn có, vừa rồi ta đem……”

Cửa “Cạch” một tiếng mở ra, Đàm Sâm vươn tay nhanh chóng đem Trạch Đằng kéo trở về, sau đó cửa lại “Rầm” một tiếng đóng lại.

Cận Tùng không hiểu chuyện gì, nhún vai tiếp tục đi làm.

“Tiểu Sâm, ngươi tha thứ cho ta rồi hả?” Trạch Đằng rốt cuộc cũng được vào trong nhà, cao hứng đến độ mặt mày tươi rói.

Đàm Sâm đã thay quần mới, sắc mặt âm trầm, đằng đằng sát khí cầm theo cây chài cán bột.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ: “Tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngõa…..”

*Tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngõa: Ba ngày không đánh, lật ngói nhà trên. Uh thì ta đoán ý câu này là Đàm Sâm nói Đằng Đằng lâu rồi không được dạy dỗ đã bắt đầu làm càn.

Trực giác động vật nói cho Trạch Đằng, nếu bây giờ không nhanh trốn đi nhất định sẽ chết ở đây đó!

“Tha mạng! Đây mới là ngày thứ hai, còn chưa đủ ba ngày mà! Ngao ô ô ô….”

“Câm miệng! Hôm nay ta muốn thay trời hành đạo thu phục yêu nghiệt ngươi!”

Tiếng đánh bình bịch vang lên mạnh mẽ….. Một trận hỗn chiến tràn ngập máu me bạo lực đóng mác không phù hợp với thiếu nhi đã diễn ra.

===

Sau đó, Đàm Sâm tới công ty cũng đã quá mười giờ.

Hắn chưa bao giờ biết rằng mình là một người bạo lực như vậy, cho đến lúc nãy ra tay dạy dỗ y. Hôm nay thật sự là bị Trạch Đằng khiến cho vô cùng tức giận…. Cái tên không biết xấu hổ kia biết tránh không khỏi, liền biến thành xà chui xuống gầm giường! Nếu không vì đã quá giờ làm, hắn nhất định sẽ xốc giường lên bắt y đem đánh cho chết tươi luôn!

………Tạm thời tha cho ngươi một cái mạng chó, chúng ta sẽ tính sổ sau.

Đàm Sâm ở thang máy chỉnh trang lại dáng vẻ, sau đó mới đi vào công ty. Dù sao làm ông chủ như hắn mà đi làm với tâm trạng bực bội, khó tránh khỏi có người nghị luận, hắn cũng không muốn chỉ vì con rắn ngốc kia mà làm ảnh hưởng đến công việc.

“Sếp, buổi sáng tốt lành!” Bí thư kiêm trợ lý Chu Nam hưng phấn chào hỏi.

Đàm Sâm mỉm cười gật đầu, “Ngại quá, đến trễ.”

“Gì chứ, anh là lãnh đạo, nói cái gì mà muộn với không muộn, tôi lấy cho anh một tách trà nhé!”

Chu Nam tuy rằng tốt nghiệp không lâu, nhưng là người thông minh nhanh nhạy, học gì cũng mau, Đàm Sâm có ý bồi dưỡng cậu, để cậu theo bên cạnh hỗ trợ xử lý công việc. Một năm ngắn ngủi, cậu đã trở thành nhân viên đắc lực không thể thiếu của công ty.

Văn kiện trên bàn đã sắp phân loại xong, để thành từng chồng nhỏ, Chu Nam mang trà vô cho hắn, hưng trí hỏi: “Sếp à, hôm qua chị tôi nói nhìn thấy anh ở trên đường.”

Đàm Sâm bất động thanh sắc nhướng mày: “Nga?”

“Chị nói anh đi cùng một nam tử cao lớn tóc dài…… không lẽ là model mới của công ty chúng ta?”

“Không, chỉ là một người bạn.” Đàm Sâm nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua đề tài này, “– có hồi âm của khách hàng Khắc Lao Tư chưa?”

Chu Nam hưng phấn nói: “Sáng nay vừa nhận hồi đáp, nói là tổ quảng cáo tuyên truyền bên đó rất vừa lòng, nhất định sẽ trả thù lao đúng hạn! Ha ha, sếp, lần này thành công lớn! Perfect!”

Tảng đá lớn trong lòng Đàm Sâm cuối cùng cũng được dỡ bỏ: “Vậy thật tốt quá, lần này nhờ công lao của mọi người, hôm nay tôi mời khách, toàn công ty cùng nhau liên hoan đi.”

“Tốt quá!” Chu Nam vui sướиɠ chạy ra ngoài, “Tôi báo cho bọn họ tin tốt này!”

Đàm Sâm lắc đầu cười, mở máy tính bắt đầu làm việc.

Công ty nhỏ này của hắn còn đang thời kỳ phát triển, mỗi khâu nghiệp vụ đều đem hết toàn lực làm cho khách hàng tuyệt đối vừa lòng, quả là có hi sinh tất có hồi báo, Đàm Sâm dốc sức làm việc hai năm, ít nhất thì trong giới cũng coi như có chút tên tuổi. Quảng cáo phù hợp, thỏa mãn thị hướng, sản phẩm mới một người tiếp một người phát hành, thế nên, vừa tiễn bước một mối hàng trang sức lại có thêm mối hàng vật dụng hàng ngày.

“Dầu gội đầu cao cấp Bích Thánh Tuyền….?” Đàm Sâm cân nhắc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Hắn nhớ đây là sản phẩm mới của tập đoàn Nhã Khiết, một tập đoàn có thế lực vô cùng hùng hậu, sao lại liên hệ với công ty nhỏ của hắn để làm quảng cáo nhỉ?

Càng nghĩ càng kỳ quái, ý muốn hợp tác của họ có viết trên giấy tờ hẳn hoi, tuy vậy vẫn khiến hắn hoài nghi. Đàm Sâm lập tức gọi cho người phụ trách liên hệ tập đoàn Nhã Khiết hẹn một cuộc gặp mặt, không ngờ đối phương còn nóng vội hơn cả hắn, đã hẹn trưa hôm nay gặp mặt hiệp đàm.

Đàm Sâm lòng nghi ngờ, vì để chắc chắn không có sai sót nên hắn mới liên hệ bên đối tác, ai ngờ đối phương lại nhanh chóng đáp ứng như vậy.

Việc này đối với Đàm Sâm mà nói rất quan trọng, hắn lập tức gọi thêm Tiểu Chu cùng đi đến Nhã Khiết. Khi tới nơi, còn hơn mười phút nữa mới đến giờ hẹn.

Chu Nam nhìn lên tòa nhà cao lớn tán thưởng nói: “Chúng ta khi nào thì có thể làm làm việc ở một tòa nhà cao cấp như vậy, đời này của tôi coi như đáng….”

“Cố phấn đấu thêm năm năm mười năm nữa, biết đâu có thể.” Đàm Sâm cười cười, ngẩng đầu nhìn lướt qua.

….Công việc này có thể đàm phán thành hay không, chính tại nơi này đây.

Hắn chậm rãi hít vào một hơi, đầu đầy suy tính nhanh chóng đi vào tập đoàn Nhã Khiết.

“Xin chào Đàm tiên sinh, Thịnh quản lí đang ở phòng khách chờ ngài.” Một nhân viên yểu điệu thục nữ mỉm cười đi trước dẫn đường, Đàm Sâm nói cảm tạ — nguyên tưởng rằng còn phải chờ thật lâu, hóa ra đối phương đã chuẩn bị tốt, không hổ là tập đoàn lớn, lễ tiết đối nhân xử thế cũng vô cùng chu đáo.

Phòng khách rộng rãi tao nhã, khi Đàm Sâm và Tiểu Chu đi vào, nhìn thấy một nam nhân đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía bọn họ.

Giờ khắc này Đàm Sâm bỗng dấy lên một cảm giác kỳ quái. Giống như có gì đó rất quen thuộc, cũng thật xa lạ.

Nam nhân kia nghe thấy động tĩnh, chậm rãi xoay người lại.

“….A” Đàm Sâm mở to hai mắt, phát ra một âm tiết ngắn ngủi.

“Đàm Sâm, đã lâu không gặp.” Đối phương cười ôn hòa, cực có phong độ làm tư thế “Mời” với Đàm Sâm, “Ngồi đi, không cần câu nệ.”

Đàm Sâm vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần: “Thịnh…. Sư huynh? Thịnh quản lí? Thật không ngờ anh làm việc ở Nhã Khiết, tôi còn nghe nói anh đã xuất ngoại!”

— Còn nói sao bóng dáng này lại quen thuộc vậy, nguyên lai là đàn anh thời đại học của hắn! Thật là đúng dịp, xem ra vụ làm ăn này sẽ rất thuận lợi!

Hai người vừa thấy mặt thì không bàn công sự mà lại thoải mái kéo việc nhà ra nói. Thịnh Minh Hiên cười nói: “Là đi ra ngoài lăn lộn hai năm, mới vừa trở về…. Cậu a, vẫn là gọi tên tôi như trước đi, bạn học cũ với nhau cả không nên khách sáo làm gì.”

“Vậy sao được, anh hiện tại là quản lí của tập đoàn lớn, tôi gọi như thế chỉ sợ người khác sẽ lời qua tiếng lại.”

“Ai dám nói cậu?” Thịnh Minh Hiên đanh mặt, “Đàn em của tôi kẻ nào dám nói?”

Hàn huyên một trận, Đàm Sâm đã hoàn toàn tiêu trừ tâm tình khẩn trương. Hắn nhớ rõ thời đại học Thịnh Minh Hiên cũng đã là một nam sinh xuất sắc, thành tích nổi trội tính cách hiền hòa, đảm nhiệm chức vụ hội trưởng học sinh, anh ấy luôn hoàn thành tốt công việc của hội. Đàm Sâm khi đó là tổ trưởng tổ tuyên truyền, hai người cũng có một thời gian cùng hợp tác nên cũng ít nhiều hiểu nhau. Càng quen biết lâu dài, hắn lại càng phát hiện thêm nhiều tài năng của Thịnh Minh Hiên, có khi cũng sẽ nói giỡn oán thán ông trời bất công, tại sao lại có người hoàn mỹ như vậy. Duy chỉ có điều kỳ quái là, suốt bốn năm Đại học, sư huynh chưa bao giờ quen bạn gái, không biết đã nghiền nát bao nhiêu trái tim nhiệt tình, a, xem ra là mẫu nam nhân phấn đấu vì sự nghiệp điển hình.

Đàm Sâm cười nói: “Sư huynh vừa mới về nước đã tìm tôi bàn chuyện công việc, không phải thấy tội nghiệp tôi nên đến giúp đỡ chứ?”

“Sao lại nói như vậy, sản phẩm của công ty cậu tôi đã xem qua không ít, rất có chất lượng, hơn nữa tôi cảm thấy phong cách rất phù hợp với sản phẩm lần này của chúng tôi, bằng không tôi sao có thể lấy danh tiếng và số lượng tiêu thụ ra đùa giỡn?”

Đàm Sâm hiếm khi thấy biểu tình trẻ con như vậy: “Anh đừng giận, tôi chỉ đùa một chút thôi.”

“Hahaha, cậu đùa như thế làm tôi mất hứng quá, thế này đi, hai người các cậu cùng tôi ăn trưa nhé?”

“Đương nhiên không thành vấn đề!”

Sau khi đã ăn uống no nê ở khách sạn về, Chu Nam chậc chậc lấy làm hiếu kỳ: “Sếp, không nghĩ tới anh vui vẻ, cởi mở như vậy a, quan hệ giữa anh và Thịnh quản lí kia tốt lắm sao?”

“Chẳng lẽ tôi đối với các cậu còn chưa đủ cởi mở?” Đàm Sâm lúc này vẻ mặt lộ rõ vui sướиɠ vì được gặp lại hảo hữu, “Anh ấy là đàn anh của tôi, trước kia rất quan tâm giúp đỡ tôi, sau khi tốt nghiệp chúng tôi chưa lần nào gặp lại, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được anh ấy, cậu nói xem có phải duyên phận không.”

“Quả thật là duyên phận lớn” Chu Nam cũng thực kinh ngạc, “Nói như vậy, Thịnh quản lý giống như là quý nhân của anh rồi.”

“Không phải giống, anh ấy thật sự là quý nhân của tôi, tôi đã học được từ anh rất nhiều điều có giá trị.”

“Trách không được anh thấy ngài ấy liền vui vẻ như thế!”

“Tiểu Chu a, cậu đã từng gặp qua người như thế chưa?” Đàm Sâm vừa hồi tưởng vừa nói, “Ở bên cạnh anh ta cảm thấy rất có động lực, tựa như không gì có thể làm khó chính mình, hết thảy phiền toái đều có thể bình tĩnh xử lý.”

Chu Nam cái hiểu cái không gật gật đầu: “Nga….. Thịnh quản lí đối với anh mà nói là người như vậy sao, ai, đáng tiếc tôi không có phúc khí giống sếp, có được một đàn anh tốt như vậy.”

Một ngày này tâm tình Đàm Sâm tươi tắn như ánh nắng, thế nên khi hắn về nhà thấy Trạch Đằng lại lõa thể lần nữa, cũng không có phát hỏa.

Trạch Đằng vội vã biến thành xà để tránh Đàm Sâm đuổi gϊếŧ, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy có dấu hiệu

cuồng phong mưa rào gì, thế là từ dưới sofa cẩn thận nhô đầu ra.

Vừa nhìn, y liền kinh ngạc thiếu chút nữa rớt cằm!

— Tiểu Sâm cư nhiên đang cười!

Vì sao? Hắn vừa gặp chuyện gì tốt sao? Ta cũng muốn biết!

Trạch Đằng uốn éo uốn éo chui ra, bò đến bàn cơm, vung vẫy đuôi, to gan nói: “Tiểu Sâm, ta đói bụng!”

“Nga, trong tủ lạnh có thịt, ngươi đói bụng thì tự lấy mà ăn.”

“Ta muốn ăn thịt chín, không ăn thịt sống đâu!”

Đàm Sâm khẽ nhíu mày: “Làm như lão tử là mẹ ngươi không bằng?! Mệt mỏi cả ngày, tan tầm về còn phải nấu cơm hầu hạ ngươi? Cút qua một bên!”

Trạch Đằng lệ rơi đầy mặt, như vậy mới đúng là Tiểu Sâm lúc bình thường…

“Tiểu Sâm, ngươi vì sao lại cao hứng như vậy?”

“Ta cao hứng của ta, phiền tới ngươi sao?” Đàm Sâm tức giận đứng lên đi đến phòng tắm – con bà nó, cầm thú quả nhiên là cầm thú, so với một nam nhân thành thục như Thịnh sư huynh thì kém xa …… Đằng Đằng, hắn sao lại đem Trạch Đằng và Thịnh Minh Hiên ra so với nhau, con rắn ngốc này xứng sao?.

Trạch Đằng vội vàng phủ nhận: “Không có, ta đương nhiên hy vọng ngươi vui vẻ, chỉ là ta cũng muốn chia sẻ niềm vui với ngươi thôi ~”

Đàm Sâm nổi lên một tầng da gà: “Ngươi học những lời này từ đâu?”

Trạch Đằng thè lưỡi: “Trên TV.”

“…..=.=”

“Tiểu Sâm, ngươi định tắm rửa sao?”

“Đúng, cho nên mời ngươi đi ra ngoài.”

“Ta cảm thấy trên người có chút bẩn, có thể tắm chung cùng ngươi được không?”

“Không thể.”

Trạch Đằng yên lặng nhìn hắn một hồi, đột nhiên sửng sốt như phát hiện ra gì đó, tiếp theo một vầng sáng trắng hiện lên, y biến thành hình người, nhanh chóng tiến đến gần Đàm Sâm!

“Ngươi lại muốn làm gì, ngươi tiến đến làm gì!?” Đàm Sâm kinh hãi, lui về sau hai bước, lưng tiếp xúc lớp gạch men lạnh lẽo.

Trong mắt Trạch Đằng hiện lên một tia sắc bén, trầm mặt đem đầu tựa lên vai Đàm Sâm, phát ra âm thanh khịt mũi.

Đàm Sâm tuy rằng đối với y tay đấm, chân đá, miệng chửi, nhưng thời điểm Trạch Đằng nghiêm túc, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ — đây là yêu đội lốt người đó! Hắn không thể không màng sống chết mà đắc tội với y.

“….. Có mùi của giống đực” Trạch Đằng ngửi trong chốc lát, không khỏi hờn giận nhướng này, “…. Hơn nữa còn là người ngươi rất thích…..”

Đàm Sâm không tránh khỏi run lên một chút: “Ngươi nói loạn thất bát tao gì đó?”

Trạch Đằng vững vàng chế trụ bờ vai của hắn, nhìn thẳng hắn, đôi con ngươi màu vàng sáng rực dọa người: “Tiểu Sâm, hắn là ai vậy?”

“Ai là ai cái gì, ngươi bệnh hả!” Đàm Sâm tức giận đẩy y ra, “Đi ra ngoài, ta muốn tắm rửa.”

“Thực xin lỗi Tiểu Sâm……” Trạch Đằng lôi kéo cổ tay hắn, “Ta chỉ là có chút cấp bách…… ngươi nói cho ta biết, hôm nay ngươi ở cùng với ai?”

“Có nói ngươi cũng không biết.” Đàm Sâm liếc nhìn y một cái, bỗng nhiên phát hiện trên mặt Trạch Đằng hiện rõ vẻ tội nghiệp, lo âu cùng sợ hãi, liền sửa lời nói: “……. Một người bạn cũ, lúc đi bàn công việc gặp được, nhân tiện ăn bữa cơm.”

“Các ngươi rất thân sao?” Trạch Đằng bảy phần chắc chắn, ba phần nghi vấn nói.

Đàm Sâm thực ngoài ý muốn: “Sao ngươi biết?”

“Ta nhận ra được…… Ngươi ở bên cạnh hắn, tâm tình thực thoải mái……” Trạch Đằng chán nản cúi đầu — trách không được Tiểu Sâm hôm nay vui vẻ như vậy, nguyên lai là ở cùng một người mà hắn rất thích…… Đây không phải biểu thị y không còn cơ hội sao?

— Không được không được, y vất vả như vậy mới tìm được Tiểu Sâm, vừa mới được ở lại nhà Tiểu Sâm, sao có thể cứ vậy mà buông tay!

Đàm Sâm cảm thấy có chút thú vị: “Ngay cả điều này ngươi cũng nhận thấy được?”

“Ân, có thể cảm ứng được.” Trạch Đằng thở dài.

“Ngươi làm ra bộ dạng thâm trầm này làm gì….. ngoan, đi ra ngoài mặc quần áo, muốn sống ở nơi này nhất định phải học tập thói quen của nhân loại.” Đàm Sâm cởϊ áσ khoác và quần áo trong, Trạch Đằng thuận tay tiếp nhận: “Đã biết, sẽ mặc, ta giúp ngươi đem quần áo treo lên.”

Đàm Sâm vui mừng nói: “Thế này mới tốt, đi đi.”

Trạch Đằng cầm theo quần áo Đàm Sâm ra khỏi phòng tắm, ánh mắt đen tối.

Y đứng ở phòng khách, nhắm mắt lại, đem mũi vùi vào lớp vải dệt mềm mại, tỉ mỉ ngửi thêm một lần, đem hơi thở người kia khắc sâu trong óc.

……. Thích?

Trạch Đằng chậm rãi kéo lên khóe miệng, mở ra con ngươi hẹp dài yêu dị.

Thực phiền toái a…… y hình như đã gặp phải một đối thủ không thể xem thường.