Tiếng đập cửa liên tục vang lên không ngừng, Trạch Đằng ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi bên chiếc giường mà vừa rồi Đàm Sâm còn nằm ngủ, nhãn thần ảm đạm, nhìn không ra biểu tình.
Judy cạn hết kiên nhẫn, ở ngoài cửa hét lớn: “Trạch Đằng! Ngươi chết trong đó rồi hả?! Bắt đầu làm việc rồi!”
Ánh mắt Trạch Đằng đột nhiên khôi phục tiêu cự, sau khi sửng sốt ba giây liền im lặng đứng lên, mở cửa ra, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Judy.
“Tại sao mở cửa chậm quá vậy……” Judy khó chịu phàn nàn một câu bỗng nhiên phát hiện sắc mặt Trạch Đằng không được tốt lắm, “……. Ngươi làm sao vậy? Mặt thối như vậy!”
Trạch Đằng đáp phi sở vấn, nói: “Lưu Thúy Thúy, nếu cho ngươi một cơ hội được trường sinh bất lão, ngươi đồng ý không?”
Judy hừ một tiếng: “Hỏi thừa nha? Nếu thật sự có được loại cơ hội này thì đàn bà sẽ tranh giành nhau đến sứt đầu mẻ trán đó! Còn nữa, bên ngoài làm ơn gọi ta là Judy.”
“Ta là nói, ngươi sẽ không chết, sẽ sống vài trăm năm, vẫn duy trì như bây giờ.”
Judy bật cười nói: “Ngươi lại nói đùa gì nữa? Từng này tuổi rồi còn ấu trĩ như vậy.”
Trạch Đằng không thèm chấp nhặt, “Ta là nghiêm túc hỏi ngươi đó!”
Lúc này thiếu nữ xinh đẹp mới cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, quyết đoán lắc đầu, nói: “Nhân sinh sở dĩ có ý nghĩa chính là bởi vì ngắn ngủi a, nếu chỉ có một mình ta còn sống, phải chứng kiến cha mẹ, chị gái, bạn bè, còn có con cháu của ta sau này lần lượt rời bỏ ta, ta đây khẳng định chịu không nổi.”
“…….” Trạch Đằng vẫn không nhúc nhích mà ngơ ngác vài giây, “…….Như vậy a.”
—— Nguyên lai, nhân loại suy nghĩ như vậy?
Y vốn tưởng rằng nhân loại sẽ thích được trường sinh bất lão, y……. có phải đã thực sự sai lầm rồi không?
Judy nói rất đúng, ngoại trừ y ra Tiểu Sâm còn có những người quan trọng khác, y sao có thể cho rằng bản thân là duy nhất của đối phương? Người và yêu quái chung quy khác biệt, hiện giờ nghĩ đến, y đã đòi hỏi người yêu đánh đổi rất nhiều chỉ vì để chính mình không tịch mịch về sau, thật sự là……….
Judy vỗ Trạch Đằng một cái: “Đừng nói với ta vẻ mặt người đau khổ như vậy là vì đang suy nghĩ về chuyện hoang đường này nha? Đừng có làm trò cười nữa được không? Nhanh đi làm việc đi!”
“…….Nga.” Trạch Đằng chậm rãi thở ra, vẻ mặt cũng thoải mái không ít, “Đi làm việc thôi.”
—— Chút nữa, phải hảo hảo xin lỗi Tiểu Sâm mới được.
*****
Vãn tối, Trạch Vũ ôm máy tính mới mua ngồi trên bờ cát xem tin tức, hắn cảm thấy công nghệ cao của con người thật rất thuận tiện, thích thú đến mức khó lòng rời tay.
Cách đó không xa Trạch Đằng đang quay chụp cho bộ sưu tập mới, tứ chi thon dài phi thường mê người, Trạch Vũ tuy rằng đã quá quen với diện mạo của đại ca nhà mình, nhưng vẫn cảm thấy được người này thật
sự là rất đẹp mắt.
“Phía dưới là tin tức mới ghi nhận, máy bay hành khách cỡ nhỏ T30 của hãng hàng không XX bay từ thành phố H đến thành phố X, khoảng 15 giờ 35 phút hôm nay khi bay ngang qua thành phố J đã bị rơi xuống núi, thương vong thảm trọng, dưới đây là danh sách hành khách gặp nạn…….”
Ngón tay Trạch Vũ đột nhiên cứng đờ!
Hắn không thể tin được, đem đoạn tin đọc qua lần nữa trong đầu, mãi đến khi lướt qua danh sách phía dưới bắt gặp cái tên quen thuộc đó, một người bình tĩnh như Trạch Vũ cũng nhịn không được mà run tay, máy tính ‘ba’ một tiếng rơi trên mặt đất.
Nhϊếp ảnh gia đang chỉ đạo Trạch Đằng tạo dáng, đột nhiên thấy một thiếu niên lấy tốc độ kinh người chạy đến đây, giống như tên lửa đạn đạo. Gã hoảng sợ, hô lớn: “Hắc, đến đây có việc gì? Khu vực công tác cấm tới gần!”
Trạch Đằng thấy được bộ dáng hiếm khi hoảng loạn của đệ đệ, trong lòng cả kinh, “Làm sao vậy?!”
Trạch Vũ không kịp dừng lại thở lấy hơi đã kề sát vào tay y nói gì đó, sau đó tất cả mọi người nhìn thấy Trạch Đằng trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt suy sụp như trời sắp sập xuống. Bọn họ còn chưa kịp hỏi rõ tình huống, đã thấy toàn thân nam nhân cao lớn tuấn mỹ kia phát ra ánh sáng trắng, ngay sau đó không thể tưởng tượng nổi mà biến mất trong khoảng không!
Cả quá trình chỉ diễn ra trong vài giây, ai cũng không kịp phản ứng lại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
“A…….!” Judy là người đầu tiên mở miệng gân họng lên hét chói tay, Trạch Vũ nhanh tay lẹ mắt vung ra một chưởng thôi miên nàng, tiểu thư Judy còn chưa kịp ‘A’ xong đã té thẳng đờ trên đất, lại dẫn đến một trận xôn xao.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn làm gì?!”
“Thật có lỗi, phiền các ngươi xem như chưa nhìn thấy gì cả.”
Trạch Vũ giơ hai tay lên kết một phong ấn, một mảng ánh sáng trắng bạc lớn như một cái lưới úp xuống, tất cả những người ở đây đều bị vây trong đó, bọn họ căn bản không kịp chạy trốn, liền giống như mấy người trong phim truyền hình bị hạ thuốc mê, lần lượt ngã xuống, vô cùng gọn gàng.
*****
Sắc trời dần dần tối, cũng là giờ cao điểm tan tầm.
Trạch Đằng giống như dã thú không khống chế được chạy như điên trên đường cái, lần lượt mạo hiểm phóng xuyên qua dòng ô tô dài tấp nập, hai mắt đã hóa thành màu vàng ròng, sáng đến kinh người. Y không rảnh bận tâm đến tiếng mắng chửi phẫn nộ của đám lái xe, tứ chi dường như đã mất hết cảm giác, chỉ theo bản năng đuổi theo mùi của Đàm Sâm……….
—— Nếu Tiểu Sâm không còn nữa, nếu hắn mất…….
Trạch Đằng không dám tưởng tượng nếu mất đi người yêu thì sau này mình sẽ làm ra chuyện gì, trong không khí dường như đều lưu động mùi máu tươi nồng đậm, y cực muốn nhìn thấy Đàm Sâm, rồi lại sợ hãi sau khi gặp lại chỉ nhìn thấy một khối thi thể vụn nát, máu chảy đầm đìa……….
Phía sau có một bóng người đuổi theo, Trạch Vũ lập tức giúp Trạch Đằng làm thuật ẩn thân, huynh đệ hai người một đường chạy như bay, chờ đến khi tới bệnh viện nơi Đàm Sâm đang cấp cứu, Trạch Đằng cơ hồ đã hao hết một thân pháp lực.
Tất cả những người thương vong trong sự cố đều được chuyển đến nơi này, mùi máu bất đồng lẫn lộn cùng một chỗ, Trạch Đằng sức cùng lực kiệt trong nhất thời không thể xác định được phương hướng của Đàm Sâm.
Trạch Vũ bình tĩnh đè lại bả vai y, “Đại ca, đừng hoảng hốt, trên người Sâm ca có mệnh mạch cha mẹ tặng cho, không nhất định sẽ chết.”
“Cái gì không nhất định! Hắn tuyệt đối không chết!” Trạch Đằng gầm nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo nghẹn ngào rất nhỏ, y tuyệt vọng đến mức tận cùng cũng không dám khóc, tựa như chỉ cần khóc ra chính là thừa nhận sự thật rằng người yêu đã rời bỏ mình.
Hộ sĩ bên cạnh thấy thế hỏi: “Các cậu đến tìm người thân bị nạn trong sự cố máy bay sao? Người đó tên là gì?”
Ánh mắt Trạch Đằng phút chốc sáng ngời, giống như kẻ sắp chết chìm bắt được rơm rạ cứu mạng: “Hắn gọi là Đàm Sâm! Hắn còn sống đúng không?!”
Hộ sĩ vừa nghe tên này, đầu tiên là giật mình, sau đó thần tình tiếc nuối lắc đầu: “Thật có lỗi, tiên sinh, thỉnh ngài nén bi thương, người chết hiện tại………”
Trong đầu Trạch Đằng ‘oong’ một tiếng, tim đập tựa hồ trong nháy mắt đình chỉ.
Trạch Vũ vội vàng đỡ lấy y, Trạch Đằng khoát tay một lần nữa gượng đứng thẳng, thấp giọng nói: “Ta muốn đi xem hắn…….”
Hộ sĩ hảo tâm chỉ đường cho hai người, Trạch Vũ vừa khổ sở vừa lo lắng nhận thấy bóng lưng đại ca chưa từng trầm trọng như vậy, giống như chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ ầm ầm sụp đổ.
Nhà xác, Đàm Sâm đã bị bịt kín bởi một tầng vải trắng.
Nơi này từ trước đến nay vốn là địa phương đầy áp lực, hộ sĩ cũng không nguyện trông coi nhiều, sau khi an trí thỏa đáng cho người chết liền dự định rời đi.
“Ai………. Cái gì đang sáng lên vậy?” Nữ hộ sĩ trẻ tuổi giữ chặt đồng sự hơi lớn tuổi, run rẩy chỉ vào một thi thể trên giường trắng.
“Nào có cái gì phát sáng, tôi thấy là cô sợ hãi quá nên sinh ảo giác thôi, tiểu cô nương cần phải rèn luyện lá gan nhiều một chút……. Má ơi!” Người đàn ông đang lải nhải liên miên vừa quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy quanh cổ tay người chết lóe sáng kim quang, như ngàn vạn sợi tơ đang chập chờn chớp tắt, sợ tới mức lui người về phía sau dán lưng vào vách tường.
“Cái cái cái gì vậy tôi tôi tôi đi tìm người đến xem …….” Hắn líu lưỡi nói năng lắp bắp, hoảng sợ không nhìn đường mà chạy nhanh ra ngoài, kết quả đột ngột “Đông” một cái va mạnh vào một khuôn ngực rắn chắc.
Trạch Đằng đối với chuyện mình bị đυ.ng phải không hề hay biết, chỉ ngơ ngác nhìn thân ảnh đã không thể nhúc nhích kia, ánh mắt mờ mịt.
Hai vị hộ sĩ thấy thế, đoán chừng đây là thân nhân của người chết, liền lặng lẽ lui về một bên, có chút tiếc thương có chút buồn bã nhìn nam nhân tuấn mỹ sắc mặt tái nhợt này.
Trạch Đằng cứ trầm mặc đứng im một hồi, liền đi đến ôm lấy Đàm Sâm.
Ánh sáng trên cổ tay hắn vẫn chưa biến mất, Trạch Đằng kề sát lỗ tai lên ngực Đàm Sâm, qua một lúc lâu, y bỗng cúi đầu thút thít.
“Còn có thể cứu….. Ta muốn đem hắn trở về.”
Hộ sĩ vội hỏi: “Tiên sinh, lãnh người chết về thỉnh đưa ra chứng minh thư, sau đó đi đăng ký…….”
“Câm miệng,” Trạch Đằng lạnh lùng nói, “Ta mang người của ta đi thì cần quái gì chứng minh chứ.”
Hộ sĩ còn muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt của nam nhân này thật sự quá mức đáng sợ, giống như dã thú vậy, hai người bọn họ nuốt ngụm nước miếng, không dám nói thêm nửa lời.
*****
Bảy ngày sau, Đàm Sâm trở lại thành phố X, nằm điều trị ở bệnh viện Trạch Vũ và Thịnh Minh Hiên đã an bài.
Thời tiết đầu thu có chút lạnh, giữa trưa Thịnh Minh Hiên mang theo đồ ăn tới thăm Đàm Sâm, đẩy cửa ra liền thấy Trạch Vũ vẫn như trước ngồi ở bên giường hắn, vẫn là một bộ dáng trầm mặc không nói, tâm sự nặng nề.
Y đem đồ để xuống, lẳng lặng đứng bên cạnh Trạch Vũ, nhìn về người đang nằm trên giường bệnh.
Đàm Sâm hai mắt nhắm nghiền, như là đã không còn sức sống, hô hấp trong ngực cũng không hề phập phồng lên xuống, nếu không phải điện tâm đồ vẫn đang dao động, Thịnh Minh Hiên sẽ nghĩ rằng hắn đã chết.
Bất quá, cho dù hắn hiện tại đôi môi khô héo sắc mặt tái nhợt, so với tình hình đầm đìa máu tươi lúc trước đã tốt hơn nhiều, ít nhất cũng vãn hồi được một cái mạng, còn có thể hồi phục được.
Thịnh Minh Hiên sau khi nghe nói hắn gặp tai nạn máy bay thì tâm trạng vô cùng căng thẳng, hiện giờ tốc độ khôi phục của Đàm Sâm quả thực không thể không khiến người sợ hãi, tuy rằng Trạch Vũ chưa từng nói qua, nhưng Thịnh Minh Hiên cũng nhận định được chuyện này không khỏi có quan hệ với Trạch Đằng.
—— Y bỗng nhiên cảm thấy, may mà người yêu của Đàm Sâm là yêu quái, mới có thể đứng trước loại sinh tử này mà không tiếc hết thảy bảo hộ hắn.
Kỳ quái chính là, Trạch Đằng tuy cứu Đàm Sâm trở về, nhưng tại loại thời điểm mấu chốt như lúc này lại liên tiếp vài ngày không lộ diện, hoàn toàn bặt vô âm tín.
Trạch Vũ tâm lực tiều tụy, đã sớm không còn bộ dáng đạm nhiên xuất trần như trước, một yêu quái như hắn nhưng lại có một đôi mắt thâm quầng, Thịnh Minh Hiên nhịn không được khyên nhủ: “Cậu đi ngủ một giấc đi, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy.”
Trạch Vũ lắc đầu, “Không giống nhau.” —— hiện giờ hắn đang dùng pháp lực của mình trợ giúp Đàm Sâm khôi phục, không phải ai cũng có năng lực thay thế.
Thịnh Minh Hiên khuyên nhủ không được, chỉ có thể âm thầm đau lòng, y không biết bản thân đang gấp gáp cái gì, không khỏi ảo não hít vào một hơi.
Trạch Vũ nhìn về phía y, đột nhiên đưa tay đặt lên mu bàn tay y, “Minh Hiên.”
“…….. Ân, tôi đây.”
“Nhân loại các ngươi thật sự rất yếu ớt, một tai nạn một trận bệnh cũng có thể cướp đi sinh mệnh của các ngươi.”
Thịnh Minh Hiên sửng sốt, không rõ hắn vì cái gì lại đột nhiên thốt ra một câu như vậy, trong lúc nhất thời suy nghĩ không ra ý tứ phía sau câu nói của hắn.
Trạch Vũ dùng đôi mắt đen láy đầy mệt mỏi nhìn y, lại nói: “Hôm nay không nói, chỉ sợ sau này, ta sẽ không có cơ hội.”
Tim Thịnh Minh Hiên bỗng nhiên đập nhanh hơn, Trạch Vũ vừa nói ra lời này liền khiến y nhất thời có loại dự cảm kỳ lạ, ngón tay cũng bất giác hơi hơi co lại.
“—— Chờ sau khi Sâm ca khỏe lại, ngươi thử cùng ta kết giao xem sao.”
Nhãn thần Thịnh Minh Hiên lấp lánh, khi đang định thốt ra đáp án, thình lình vang lên một trận tiếng gõ cửa dồn dập.
Hai người sửng sốt nhìn nhau, Trạch Vũ khẽ cười nói: “Xem ra ta hỏi không đúng thời điểm rồi.” Nói xong đứng dậy đi mở cửa.
Đứng ở ngoài cửa là một phụ nữ trung niên, khí chất không tệ, thế nhưng vẻ mặt phi thường căng thẳng, dường như đã vài ngày ngủ không an ổn. Bà nhìn thấy một thiếu niên xa lạ thì có chút bất ngờ, mờ mịt hỏi: “Tiểu Sâm …….. Đàm Sâm nằm ở phòng bệnh này phải không?”
Thịnh Minh Hiên nghe thấy động tĩnh vội bước nhanh tới, ngạc nhiên nói: “Đàm bá mẫu?”
Trạch Vũ khẽ nhíu mày, lúc này mới minh bạch thân phận đối phương.
“……… Đây là Thịnh Minh Hiên sao? Đã lâu không gặp, đã sắp không nhận ra rồi……..” mẫu thân Đàm Sâm gượng cười, “Bác, bác trước xem nó………”
Thịnh Minh Hiên ra vẻ ung dung nói: “Bá mẫu đừng lo lắng, cậu ấy chỉ là tinh thần bị hoảng sợ một chút, người xem trên người cậu ấy cũng không có thương tích gì, sức khỏe cũng tốt lắm.”
Đàm mẫu cẩn thận xem xét con trai trên dưới một lần, thấy hắn quả nhiên là không có gì đáng ngại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nước mắt thoáng chốc đua nhau trào ra như suối nguồn.
Trạch Vũ lần đầu tiên gặp mẹ của đại tẩu lại gặp phải trận công kích bằng nước mắt nhu thế, nghĩ muốn an ủi bà lại không biết nên nói gì, cũng may Thịnh Minh Hiên là người linh hoạt, không tốn nhiều công sức đã trấn an tâm tình đối phương, sau đó lại chu đáo mời bà đi ăn cơm, đặt một phòng ở khách sạn gần đó, đem hết thảy sắp xếp thật thỏa đáng.
Cứ như vậy lăn qua lăn lại đến buổi chiều, Trạch Vũ vẫn như trước ở phòng bệnh trông coi Đàm Sâm.
Tính toán thời gian, cũng đã đến lúc hắn tỉnh lại, nếu không thể mở mắt thì có thể gặp nguy hiểm ………….
Trạch Vũ đỡ Đàm Sâm ngồi dậy, hai tay kề sát lưng hắn, không bao lâu, hai má Đàm Sâm liền dần dần chuyển hồng, trên trán cũng thấm ra mồ hôi lớn cỡ hạt đậu.
Duy trì như vậy năm phút đồng hồ, Đàm Sâm đột nhiên nhíu mày, phát ra một tiếng rên khàn khàn!
“Sâm ca?!” Trạch Vũ vội vàng dừng tay, “Ngươi thế nào?”
“Nước……..” Đàm Sâm thống khổ bấu vào khăn trải giường, Trạch Vũ lập tức đem nước nóng để nguội ở một bên đút cho hắn, Đàm Sâm khát tới cực hạn, gấp gáp uống lấy từng ngụm từng ngụm nước, lúc này mới khó khăn mở ra hai mắt.
Sau khi thấy rõ người trước mắt Đàm Sâm giật mình sửng sốt một hồi lâu, tựa hồ đang nhớ lại xem bản thân vì sao lại nằm ở bệnh viện.
Nửa phút sau, Đàm Sâm bỗng nhiên “A” một tiếng, nắm lấy Trạch Vũ lo lắng hỏi: “Y đâu?!”
Trạch Vũ cười cười: “Đại ca y ……… tốt lắm!”
Đàm Sâm nhìn Trạch Vũ hồi lâu, quả quyết nói: “Ngươi nói dối.”
Trạch Vũ hơi hơi ngẩng đầu thở dài, “Sâm ca, ngươi hiện tại chỉ cần dưỡng thương cho tốt là được rồi, những chuyện khác không cần lo lắng.”
“Ta muốn gặp y.”
“………”
“Ta là do y cứu trở về đúng không? Máy bay bị rơi ta căn bản là không có khả năng sống sót! Khụ khụ……..!” Đàm Sâm tâm tình kích động, kịch liệt ho
khan, bộ dạng kia giống như ngay cả nội tạng cũng sắp ho ra, Trạch Vũ nhanh chóng vươn tay nghĩ muốn thôi miên hắn, lại bị Đàm Sâm “Ba” một tiếng gắt gao nắm trụ cổ tay.
“Trạch Vũ, ta muốn gặp y.”
Trạch Vũ nhíu mày nói không nên lời, không đáp ứng cũng không phản đối, biểu tình vô cùng do dự.
Đàm Sâm đột nhiên sợ hãi, đầu ngón tay cùng tiếng nói đồng thời bắt đầu phát run, “Trạch Đằng …….. còn sống sao?”
“Còn sống.”
“Vậy là tốt rồi …… ta có chuẩn bị tâm lý, để cho ta gặp y đi…….” Ngữ khí Đàm Sâm gần như là đang khẩn cầu, Trạch Vũ đối mặt với ánh mắt hắn một lúc thì không nhẫn tâm cự tuyệt, sau một lúc lâu rốt cục thở dài, hướng đến góc phòng vỗ vỗ tay, sau đó liền đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Gian phòng lâm vào an tĩnh tuyệt đối, ngay cả không khí cũng như đọng lại khiến người ta áp lực, Đàm Sâm không dám lớn tiếng hô hấp, chỉ mở to mắt cấp thiết sốt ruột nhìn chằm chằm vào phương hướng kia, chờ mong gọi: “Trạch Đằng ……….?”
Tựa như đã một vạn năm trôi qua, từ dưới sofa, một cái đầu nhỏ chậm rãi, dè dặt tiến ra.
Đàm Sâm nhìn thấy bộ dáng này của y, trong nháy mắt liền ý thức được gì đó, trái tim thoáng như trầm xuống.
“….. Trạch Đằng,” hắn cố gắng làm cho ngữ khí của mình tỏ ra bình tĩnh, vỗ nhẹ nhẹ xuống tấm đệm, “……. Đến, đến bên ta, để cho ta nhìn ngươi.”
Con rắn nhỏ do dự hồi lâu, bỗng nhiên quay đầu lại tiến vào dưới sofa, ngay lúc Đàm Sâm nghĩ nó không muốn tiếp cận mình, đã thấy Trạch Đằng một lần nữa trườn ra, miệng ngậm một cái gì đó sáng long lanh.
Nó theo chân giường bò lên, trườn thẳng tới trước mặt Đàm Sâm, vừa mỏi mệt vừa quyến luyến mà đem đầu rúc vào bụng hắn.
Đàm Sâm ứa nước mắt sờ sờ nó, cười nói: “Thật tốt, chúng ta đều còn sống……..”
Trạch Đằng gật gật đầu, đem vòng bạc nhỏ trong miệng bỏ vào trong tay Đàm Sâm, lại đưa lưỡi ra liếʍ liếʍ vào lòng bàn tay hắn.
Tim Đàm Sâm loạn nhịp, cẩn thận mở tay ra…….. Nhẫn.
Đúng vậy, đó là một chiếc nhẫn.
Kiểu dáng rất trang nhã, không có trang trí dư thừa, chỗ được khảm nạm duy nhất chính là viên bảo ngọc trước kia Trạch Đằng đã đưa cho hắn.
Đàm Sâm phát ra một tiếng cười từ đáy lòng, “Trạch Đằng, ngươi đây là đang cầu hôn sao? Được, ta đáp ứng ngươi.” Nói xong trịnh trọng đeo chiếc nhẫn vào ngón không tên bên tay trái, động tác mang theo vài phần nghiêm túc cộng thêm ý tứ thành kính, tựa như hắn đang đứng ở giáo đường đồng ý giao phó cho bạn đời.
Giống như thệ ước.
Trạch Đằng vẫy vẫy cái đuôi, vui sướиɠ dùng đầu cọ đi cọ lại ngón đeo nhẫn của Đàm Sâm, biểu thị công khai quyền sở hữu của y đối với nam nhân này.
Đàm Sâm cười ngây ngô một hồi, đột nhiên ý thức được có gì đó không thích hợp, “Ngươi sao lại không nói lời nào? Là quá mệt mỏi sao?”
Trạch Đằng bỗng cứng đờ cả người.
.