Chương 39: Nữa Đêm Tranh Đồ.

Bàn bạc kiếm khí mạnh mẽ tràn ra xung quanh không gian, bao phủ lấy tất cả mọi người, khiến cho bọn họ đứng tại chỗ cả người run lên, toàn thân co rút lại ngồi phịch xuống đất, kiếm ảnh ông ông bay loạn làm họ không dám nhúc nhích, họ sợ là nếu động đậy sẽ làm cho kiếm khí chém đến.

-Ngươi… ngươi… ngươi sao biết phong ngân vi nhân kiếm.

Hồ Minh cả người cũng co quắp ngồi phịch xuống đất, hắn hoảng sợ dơ tay chỉ về phía Thanh Vân kinh hãi nói.

-Cái này à…. Ta xem ngươi một chút liền có thể thi triễn ra đấy.

Thanh Vân, kiếm chỉ đến thiên không, hai ngón tay linh hoạt lướt nhẹ lên thân kiếm, hắn thảm nhiên nói.

Mà đám người kia đang ngồi dưới mặt đất nghe đến cũng kinh hãi không thôi, “ nhìn qua liền có thể thi triễn ra được” lời này nói đúng thật sự rất ngưu, khiến mọi người ở nơi đây không ai dám lại cho vị tiểu sư đệ lạ mặt này là một cái phế nhân nữa rồi. Thiên phú yêu nghiệt như vậy nếu như gọi là phế thì bọn họ là cái gì? coi như rác rưỡi cũng không phải là.

-Sư tỷ… hắn có đúng thật sự là thổi gió không, ta nhìn một chút cũng không phải.

Vị cô nương kia đầu tóc búi thành hai cái sừng trâu hướng về sư tỷ của mình khuông mặt đang ngốc trệ nói.

Lý Nhã Hân không có trả lời, nàng cũng đang ngốc nghếch nhìn chăm chú người kia thân ảnh lạnh lẽo, hắn một bên cô độc bóng lưng mà đứng, như muốn cùng quần hùng ngạo thị.

Thanh Vân lạnh nhạt thân ảnh hướng Hồ Minh cười lạnh một cái nói:

-Ngươi đã thỏa mãn sao, nếu đã vậy thì bây giờ ngươi có thể chết được rồi....... vạn kiếm quy nhất.

Thanh Vân phi thân lên không trung, kiếm khí của hắn quấn quanh tụ họp lại tạo nên một trường kiếm cao mười trượng, rít gào điên cuồng, kiếm khí ngạo thị cùng hư không chấn động.

-Không… ta sai rồi, ngươi đừng giết ta……

-Xoẹt…….. phụt……..phụt…………

Hồ Minh hoảng sợ đến hai chân quỳ xuống không ngừng cầu xin, một kiếm uy lực đến chấp nhiếp cả thiên địa hắn sao có thể đỡ đây, hắn lúc này biết sợ rồi, thế nhưng cũng đã quá muộn.

Mặt cho tiếng van xin của Hồ Minh thảm thiết vang lên, trường kiếm to lớn vẫn lạnh lùng bạo phát phá hư không lao xuống, đem toàn bộ thân thể của Hồ Minh sắt bén chém thành hai nữa.

Máu huyết tung tóe phun ra khắp nơi, đã không ít dính lên cả người của một số đệ tử đang đứng gần, khiến bọn họ dọa đến không ngừng nôn mửa.

Bọn họ đôi mắt hoảng sợ cuối đầu không dám nhìn đến Thanh Vân, cũng không có lá gan cười nhạo hắn nữa, đùa sao liền một cái chấp sự nhân nguyên cảnh đỉnh phong cũng bị hắn chém thành hai nữa, bọn hắn chỉ là mấy cái thiếu niên đấu khí kỳ như thế nào dám khinh miệt vị tiểu sư đệ lạ mặt này nữa đây.

-Các ngươi cười ta ngu ngốc, ta chỉ mỉm cười…. Các ngươi biết tại sao không?

Thanh Vân cô độc thân ảnh lắc đầu một cái nói:

-Bởi vì một cường giả chân chính sẽ không muốn cùng thiên hạ nói, mà chính là dùng thực lực của bản thân để vẽ lên:

“ Mây che thiên hạ có ai thấu

Phi Vân vũ điệp cùng quần hùng tranh

Ta một kiếm ngạo thị không nên để ý

Thương khung vẽ kiếm chớ nên nhìn.”

Mấy cái kia thiếu niên xem thường Thanh Vân lúc trước nghe xong Thanh Vân lời nói cũng có chút xấu hổ cuối đầu, như thế nào ngạo khí thiếu niên, bọn hắn thật sự không bằng một góc của người ta.

Rất nhiều thiếu nữ lại khác, bọn họ nhìn đến Thanh Vân có chút si mê đến cuồng không ngừng lẩm bẩm lại:

-Phi vân vũ điệp cùng quần hùng tranh.

-Ta một kiếm ngạo thị không nên để ý.

-Thương khung vẽ kiếm chớ nên nhìn.

-Tiểu sư đệ quá tuấn tú rồi

-Á không được ta... ta... ta hình như tương tư hắn rồi.

-Ta cũng vậy…

-Cả ta………….

-Thanh Vân sư đệ ta yêu ngươi, ngươi làm đạo lữ của ta đi.

Một đám thiếu nữ bỗng dưng cuồng lên, các nàng hướng Thanh Vân liếc mắt đầy tình ý cười lớn tiếng nói.

-Thương khung vẽ kiếm chớ nên nhìn.

Lý Nhã Hân bất tri bất giác có chút si mê không kìm nén được cũng lẩm bẩm.

-Huhu… sư tỷ ngươi đã có Hứa Phong sư huynh rồi, vị tiểu sư đệ này sư tỷ đừng tranh với ta được không.

-Sư tỷ xin ngài dơ cao đánh khẽ, ngài cũng đừng cùng với chúng ta tranh.

Nghe đến Lý Nhã Hân si ngốc lẩm bẩm, mấy cái tỷ muội tốt các nàng liền giật mình nhìn đến vị sư tỷ băng sương trước mặt, sau đó làm mặt quỷ cười trêu chọc nói .

Vị sư tỷ này của bọn họ thật sự quá đẹp rồi, liền ngay cả mấy cái nội môn sư huynh cũng si mê nàng, nếu nhu sư tỷ lại hướng vị sư đệ này ra tay tđúng là có thể cướp được người về đến tay đấy

-Khốn kiếp… ai cùng các ngươi tranh chứ, các ngươi cứ đứng đây tiếp đi, ta đi trước.

Nàng xấu hổ đỏ mặt dậm chân sau đó nhanh chân xoay người bỏ chạy một mạch không dám quay đầu nhìn lại.

Mà bên trên hư không, mấy cái lão già tóc trắng đang ngự không mà đứng, nhìn đến tràn diện đã xảy ra trước mắt, bọn họ lúc này vẫn còn bị dọa đến không nhẹ.

-“Thương khung vẽ kiếm chớ nên nhìn” haha dịu quá dịu, tiểu tử này không những thiên phú nghịch thiên, tuổi còn nhỏ vậy mà lại có khí phách của một bậc cường giả.

-Haizz… hắn càng ưu tú chúng ta càng sầu đây này.

Mọi người nhìn đến kết quả mà vui mừng đến phát điên lên rồi, thế nhưng tên tiểu tử trước mặt bọn hắn càng ưu tú thì bọn hắn càng quyết tâm cắn chặt không nhã. Người chỉ có một, như thế nào cùng chia đây.

Mà đứng một bên Lâm Vấn Thiên đôi mắt cũng nóng rực nhìn xuống không chớp mắt, hắn lúc này cũng có ý nghĩ chiếm đoạt tên tiểu tử bên dưới làm của riêng rồi.

-Haizzz…. Lại thêm một đối thủ nặng ký.

Mọi người nhìn đến tông chủ biểu hiện như vậy cũng không khỏi lại than ngắn thở dài.

-Các vị… tông môn quy định không được chém giết lẫn nhau, tiểu tử lần này gây sự ta thấy rất khó giải quyết.

Là một cái tông chủ Vấn Thiên bản thân thở dài nói.

-Hừ… vậy mà dám thay chúng ta thanh lý môn hộ, tên chấp sự như quèn như hắn xứng sao, liền cho tên này cái danh đại nghịch bất đạo liền xong.

-Đúng đó môn chủ, ngươi cũng không phải xử lý hắn đấy chứ, tuyệt đối không được đấy.

-Môn chủ! Người này thiên phú quá yêu nghiệt, trừ khi hắn làm ra lỗi lầm lớn, còn những cái kia cứ để hắn chơi đi, với lại theo ta thấy tên này là cái có tình có nghĩa người, trừ khi người ta trêu chọc hắn, nếu không hắn cũng không có tìm người ta gây phiền phức.

-Chỉ hi vọng là như vậy

Lâm Vấn Thiên cười khổ một tiếng thở dài.

Mọi người nói đúng, tên này quá sức yêu nghiệt, nếu như để hắn thời gian phát triễn thì tương lai sẽ là một trợ lực rất lớn cho tông môn, vì vậy cưng chiều hắn một chút cũng là việc thường tình.

-------------------------------

Buổi tối trên Thiên Viêm tông, gió thổi xe lạnh, các đệ tử không tình nguyện ra ngoài, đa số bọn hắn ở trong phòng đã tọa tu luyện.

Thanh Vân ngồi trong phòng đang đã tọa bỗng nhiên bên ngoải cửa phòng của hắn bị một cơn gió lạ thổi đến, cánh cửa mở ra. Hắn đứng dậy muốn đem cửa cho đóng, quay lại nhìn tức thì đập vào mắt hắn là ‘một cái lão bất tử đang đứng bên cạnh nhìn hắn.

-Trưởng giáo chân nhân! Người đêm khuya đến là có việc tìm tiểu tử sao.

Hắn biết người này là Vân Trung đạo nhân đã từng gặp qua trên đỉnh núi phong thần.

- Hắc hắc... tiểu tử lão phu đêm nay đến là có việc tốt.

Vân Trung mỉm cười thầnbí nói.

- Việc tốt?... trưởng lão việc tốt người muốn nói là.... á chuyện gì xảy ra, trưởng lão người đang làm gì......

Thanh Vân cảm thấy thân thể bỗng dưng mất thân bằng liền hoảng sợ la lớn.

Vân Trung đạo nhân nhìn hắn mỉm cười một cái không nói gì sau đó bất ngờ một đạo lôi lực đem cả người của hắn cuốn đi mất.

-Các vị đạo hữu đêm khuyan gió lớn ta đi trước.

Hắn hướng hư không cười bỉ ổi một cái nói, sau đó lắc người biến mất.

-Á... khốn kiếp Vân Trung Đạo vậy mà lén lúc cướp người đi, không được ta muốn trước mặt chưởng môn kiện hắn không giũ chữ tín.

-Sao các ngươi cũng ở đây, các ngươi cũng không phải muốn trộm người đấy chứ.

-Khốn kiếp, ngươi cũng vậy lại dám nói ta.

-Tức chết ta mà, hắn là đồ nhi của ta, lão bất tử Vân Trung Đạo đứng lại cho ta.

-Đúng... mau đuổi theo hắn đem người mang về.

Ngay lúc này mấy cái thân ảnh cũng lần lượt xuất hiện, bọn họ thấy một đạo lôi linh đem Thanh Vân cuốn đi thì tức thì giận dữ gầm lên, sau đó theo hư không nhanh chóng hóa thành một vệt sáng theo vân sơn đỉnh núi bay đi.

Mà lúc này bên trên phong thần đỉnh núi một cái trung niên bất ngờ xuất hiện bên trên đại điện, hắn có chút bực tức không ngừng lẩm bẩm:

- Mấy cái lão già khốn kiếp vậy mà lại vô sỉ như vậy nữa đêm tranh người.

- Phụ thân! bên ngoài gió lớn người ra ngoài làm gì.

Nhất thời giọng nói êm nhẹ truyền đến bên tai, không khỏi khiến hắn giật mình quay đầu lại cười ngượng nghịu nói:

- Nguyệt Dao à, con cũng không nên dọa phụ thân chứ.

- Hừ... phụ thân có phải ra ngoài làm chuyện không đứng đắng hay không, sao lại sợ thần sợ quỷ như vậy.

Nàng hướng phụ thân làm mặt quỷ nói, sau đó cũng không quan tâm xoay người bỏ đi.

- Haizz....

Hắn bất đắc thở dài một cái, hắn không dám để cho mấy cái lão già kia biết được hắn nữa đêm ra ngoài là muốn cùng bọn họ tranh người, là một người có địa vị hắn không thể làm việc vô sỉ như vậy, nếu muốn làm thì cũng phải kín đáo một chút để tránh bị mất mặt đấy.