Chương 34: Đồ Đệ Của Hắn, Vân Ngạo Long.

Vầng hào quang vàng óng lấp lánh đem cả thân thể của Thanh Vân cho bao lấy, một cái khôi ngô tuấn tú thanh niên bóng mờ đang trôi nổi trên hư không.

-Linh hồn lực thật cường đại.

-Vị thiếu niên này đến cùng là cái quái thai từ phương nào.

Bốn cái bóng trắng lão bất tử lúc này cũng đã xuất hiện trước mặt Thanh Vân, nhìn đến cái kia bóng mờ đang đem thân thể của hắn cho bảo vệ lại, bọn hắn không khỏi giật mình hô.

Nội thể có thể đem thiên địa linh khí làm vật dẫn, người có thể chất tốt liền có thể hấp thu linh khí so với người khác nhiều hơn. Lấy ví dụ người nắm giữ phàm thể, cho dù thiên địa linh khí có nồng đậm đến cỡ nào thì mức hạn định hấp thu của người này cũng có giới hạn nhất định, so với người nắm giữ nguyên thể trở lên thì giới hạn này được dãn cách ra rất nhiều lần. Vì vậy, người nắm giữ phàm thể tốc lộ tu luyện liền kém xa rất nhiều lần sao với người nắm giữ nguyên thể.

Còn nói về linh hồn lực, lực lượng này rất thần kỳ, nó có thể cùng với thiên đạo cảm ứng, cùng thiên địa câu thông với nhau. Vì vậy người nắm giữ linh hồn lực lượng càng cường đại thì ngộ tính của người này càng cao.

Vị thiếu niên trẻ tuổi trước mặt của bọn họ, mười bảy tuổi đã bước vào nhân nguyên cảnh liền không phải là một cái thể chất phàm thể người. Lại nói đến ngộ tính thì không khỏi làm bọn họ khiếp sợ, nhân nguyên cảnh mà có thể để linh hồn lực lượng tràn ra bên ngoài, theo không gian trôi nổi, đúng là quá dọa người khiếp sợ rồi.

-Tiểu tử này ta nhất định muốn, các ngươi không thể cùng ta tranh.

-Vân Hạt lão bất tử, người của Đàm Bích Vân ta muốn ngươi cũng dám tranh, ngươi chán sống rồi sao.

-Vân Linh Tử! Không phải là đàm bích vân ngươi toàn thu nữ đệ tử thôi sao, ngươi muốn vị thiếu niên này bị đám nữ nhân các ngươi cho bẻ cong sao.

Một cái lão ông tay mang đỉnh lô yêu thích không rời tức giận nói tiếp:

-Người này được chân hỏa nhận chủ, hắn đã trở thành luyện đan kỳ tài đấy, lúc này ai cùng lão đây tranh thì ta cái mạng già này liền liều với các ngươi.

Trước mặt bọn hắn là một cái tư chất nghịch thiên, nếu có thể thu không phải làm rạng danh cho bọn họ sao. Nhất thời ba cái lão đầu nồng nặc mùi thuốc súng bốc lên, điên cuồng đem vũ khí lấy ra tùy thời có thể lao vào nhau đánh, kiên quyết muốn đem Thanh Vân cho thu thành môn hạ.

-Các ngươi im lặng cho ta, đường đường là thân phận trưởng lão người sao có thể vì lợi ích nhỏ như thế này mà đánh nhau.

Cái kia vị trung niên ánh mắt như thần nhìn đám người này tức giận nói.

Mấy cái lão đầu nghe đến liền giật mình đem vũ khí cho thu lại không có nói gì, đối vơi người trung niên trước mặt này, bọn họ còn có chút kính nể không dám nghịch lại

-Người này ta thu.

Lời này của hắn nói ra nhất thời làm cho đám kia lão già giật mình cả cơ thể xém tí nữa là đứng không vững, lúc này chút kính nể đối với vị trưởng giáo này liền mất hết không còn, bọn họ trong lòng thầm mắng to trưởng giáo của bọn họ thật vô sỉ.

Mà ngay lúc này bên trong thức hải của Thanh Vân, một cái hình dáng “ Thanh Vân” bóng mờ, trên người thanh y trắng đang lơ lững đứng trong hư vô nhìn đến cái kia linh hồn vết đen có chút tức giận nói:

-Nghiệt đồ, thấy sư phụ sao còn không quỳ xuống cho ta.

Cái kia vết đen bị vầng hào quang cho giam lại một chỗ thống khổ giận giữ hét lớn:

-Chết tiệt lão bất tử, ngươi còn sống…. Ngươi mau thả bản đế ra cho ta.

“ Thanh Vân” nhìn hắn cảm thấy đau lòng thở dài nói:

-Haizz ngươi cái này đồ đệ tốt lại bị ma khí cho lây nhiễm trở thành ác linh của vấn thiên đỉnh đúng thật là bất hạnh…. Là sư phụ có lỗi với ngươi, lúc này để ta tịnh hóa cho ngươi đi.

“ Thanh Vân” đưa tay lên đem một đạo quang cầu sáng thuần khiết bún đến bên trong vệt đen, nhất thời làm nó thống khổ không ngừng dãy dụa hét lớn:

-Á… chết tiệt lão bất tử ngươi đối với ta làm cái gì, ngươi mau dừng lại cho ta.

-Haizz… đồ nhi ngoan của ta ráng chịu đựng một chút, mọi chuyện rồi sẽ qua.

“ Hắn” có chút bi thương thở dài nói.

Sau đó “ hắn” quay lại nhìn đến thần thức của Thanh Vân đang ngủ say bên trong nói:

-Tiểu tử ngươi là của ta kiếp này sao, hi vọng ngươi kiếp này có thể bảo vệ cho các nàng bình an, chấm dứt những tiết nuối của ta kiếp trước.

“ Hắn” lời vừa nói xong liền dần dần theo cơ thể của Thanh Vân hòa làm một rồi biến mất.

Thanh Vân lúc này trong giấc mơ của hắn xuất hiện một cái áo trắng thiếu niên đang cùng hắn chạy theo ở phía sau không ngừng kêu:

-Sư phụ!.....sư phụ!...... sư phụ!... Ta khi nào thì mới lợi hại như người được.

Hắn đem bàn tay của mình hướng đến đỉnh đầu của vị thiếu niên kia xoa nhẹ cười nói:

-Tiểu tử! Ngươi còn nhỏ tiền vốn còn rất nhiều đấy, chỉ cần ngươi nổ lực cố gắn thì ngày nào đó có thể vượt qua ta không chừng.

-Hừ… sư phụ gạt người…. Người lợi hại như vậy ta sao có thể vượt qua người được chứ.

Vị thiếu niên kia ngước lên nhìn hắn trách móc nói.

Giấc mơ ngay sau đó của hắn lại biến đổi, bầu trời màu máu đỏ rực đang chiếu rọi xuống vạn trượng chúng sinh. Một cái thiếu niên vai vác một cái đỉnh lớn hướng lên thiên không mà nhìn, đối với thiên địa thiếu niên này hoàn toàn rất nhỏ bé, như một hạt cát lẫn vào trong sa mạt. Thiếu niên có chút thống khổ nói:

-Sư phụ! Dù là địa ngục đệ tử cũng muốn theo người.

Sau đó thiếu niên lại giận dữ đưa tay chỉ về về thiên không hét lớn:

-Sư phụ ngươi nói rất đúng, thiên đạo bất công, cái gì là thiên, cái gì là đạo…. Thiên… Đạo của ngươi quá bất công, hôm nay ta muốn đem ngươi cho xé ra.

Thiếu niên đem Vấn Thiên đỉnh cho tế ra, sau đó theo thiên không nhảy lên tan biến.

-Long nhi mau dừng lại… Vân Ngạo Long ngươi dừng lại cho ta.

Mặt cho Thanh Vân gào thét đến khàn cả cổ họng, nhưng cái kia thân ảnh theo trước mắt của hắn vẫn dần tan biến.

-Kết thúc rồi, ma khí trong cơ thể của tiểu tử này cuối cùng cũng biến mất.

Bốn người lúc này cũng vội vàng chạy đến đem Thanh Vân cơ thể cho đỡ lên, dùng thần thức đi vào thân thể của hắn kiểm tra, cảm nhận được cơ thể của hắn không có điều gì bất thường liền thở ra một hơi nói.

-Thiếu niên này tinh thần lực tổn thương nghiêm trọng, để lâu sẽ rất nguy hiểm, chúng ta mau mang hắn về cứu chữa.

-Meo…. Meo……

Mèo nhỏ nghe đến đám người này muốn đưa Thanh Vân đi, nó lông trắng dựng lên bay vào lòng của Thanh Vân nhìn đám người này không ngừng đưa móng vuốt lên quơ loạn kêu, nó như muốn cùng đám người này uy hiếp, không được động vào chủ nhân của nó.

-Mặt dù là một cái cấp thấp yêu thú nhưng cũng rất trung thành hộ chủ, thôi kệ mọi người mang nó cùng đi lun đi.

Bốn người gật đầu đồng ý sau đó liền nhất lên mèo nhỏ đáng thương đang hoảng sợ cùng Thanh Vân lướt qua sơn động bay đi.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Văn tướng Phủ tại Kinh đô Thăng Long, Đại Việt.

-Tiểu thư, đại hoàng tử đang đứng bên ngoài chờ.

Vân nhi nhìn tiểu thư của mình có chút cuối đầu nói.

-Ta với hắn lúc này đều đã trưởng thành, nam nữ cách biệt sao có thể tùy tiện gặp hắn được chứ, bảo hắn về đi.

Nàng hờ hững nói.

-Nhu nhi! Nàng cũng quá tuyệt tình đi, ta với nàng dù sao cũng là thanh mai trúc mã từ nhỏ đấy.

Bất ngờ một cái thiếu niên khoác trên người một bộ cẩm bào vàng nhạt có điểm tượng với Minh Phong mỉm cười bước vào nói.

Người này là Lạc Minh Hải, Đại hoàng tử của Đại Việt Vương triều.

-Quận chúa, là chúng ta không cản được đại hoàng tử, xin quận chúa trách phạt.

Mấy cái nha hoàng lo lắng chạy vào hướng nàng quỳ xuống lo sợ nói.

-Các ngươi lui xuống đi.

Nàng lạnh nhạc ra lệnh, rồi đem chén trà còn đang uốn lỡ dở nhấc lên môi ngọc tiếp tục nhâm nhi

Hắn nhìn nàng sủng nịnh cười nói:

-Nhu nhi! Mấy năm qua ta không tại, ngươi có nhớ ta không.

-Xin đại điện hạ lời nói tự trọng, ta dù sao cũng là người đã có hôn phối, còn là nữa cái em dâu của ngươi đấy.

Nàng không có nhìn hắn, chỉ một bên ngồi vân vê tách trà trong lòng bàn tay mà nói.

-Hừ… cái kia phế vật không biết đã chết ở nơi nào rồi đấy, nàng hôn phối này không thành rồi.

Hắn hừ lạnh một cái sau đó nhìn nàng nói tiếp:

-Nhu nhi! Ta đối với nàng có trời đất chứng giáng, nàng liền gả cho ta đi.

-Đại điện hạ, người đã có gia thất sao lại đến đây cùng ta nói những lời nói không hợp lễ nghi này.

Lời nói của hắn làm nàng có chút tức giận, nàng ánh mắt băng sương nhìn hắn nói.

-Nhu nhi! Nàng ghen sao.

Hắn nghe thấy lời nói của nàng có chút tức giận thì trong lòng không khỏi vui vẻ nói tiếp:

-Nàng yên tâm, người kia là ta bị tình thế ép buộc nên mới lấy nàng ta về, ta xin thề với nàng là ta không có cảm giác gì với nàng ta hết.

-Ngươi vô sỉ.

Nàng giận dữ đem chén trà của mình cho đặt xuống nhìn hắn mắn to.

Cũng là phận nữ nhi sao nàng lại có thể chấp nhận một cái nam nhân đem vợ của mình nói xấu đây. Nàng nhìn hắn lạnh lùng nói:

-Đại điện hạ, dù cho tam điện hạ có chết, ta vẫn là người của hắn, vậy nên người đừng đến tìm ta nữa.

-Hừ rất tốt, sẽ có một ngày nàng sẽ biết lời nói của nàng lúc này ngu xuẩn đến cỡ nào.

Hắn tức giận nhìn nàng lạnh lùng nói, sau đó phất tay áo xoay người bỏ đi.

Tam đệ của hắn chết đi, sẽ không còn ai tranh giành nàng với hắn nữa, hắn cũng không cần phải nôn nóng, đợi hắn đăng lên đế vị không phải đem nàng cho ép cưới rất dễ dàng sao.

- Tiểu thư! người không nên chọc giận đại điện hạ.

Vân nhi nhìn đến bóng lưng của hắn lúc này đã đi xa không khỏi thở dài hướng tiểu thư nàng nói

-Hoàng thất người không có một cái tốt đẹp gì cả.

Văn Tịnh Nhu tiếp tục đem chén trà của mình nâng lên tao nhã xinh đẹp nói.