Chương 31: Xuất Thế Đi Thiên Long Kiếm.

Thăng long kinh thành, Trần gia phủ.

Trần Quốc Ninh từ trong ngục giam về phủ, bên trong đại sảnh một cái thiếu niên trên người cẩm bào vàng nhạt, trước sau thêu hai con rồng đang cùng mây lượn lờ trông rất sống động. Bên người của hắn là một cái thân ảnh hắc y, cả người khoác lên một bộ y phục đen huyền ảo, nhưng không thể che giấu đi được khí chất lạnh lùng băng lãnh.

-Đa tạ điện hạ ra tay giúp đỡ.

Trần quốc Ninh đứng bên dưới sảnh lớn nhà mình cung kính với vị thiếu niên trước mặt nói.

Người này là Lạc Vân Kỵ, con trai thứ hai của Minh Phong, là nhị hoàng tử của Đại Việt Vương triều.

-Ngươi lần này sao lại đi chọc vị tam đệ ngu ngốc này của ta.

Hắn có có chút lạnh lùng hướng Trần Quốc Ninh nói.

-Điện hạ, lần này tam điện hạ hành động thật sự là quá nhanh làm thần trở tay không kịp.

Trần Quốc Ninh nói.

Lạc Vân Kỵ không tại hoàng thành cũng không có biết sự việc phát sinh nơi này. Hắn cùng đại hoàng tử được gửi đến Thần Phủ Học Viện để học tập, đêm hôm qua hắn nghe Trần phủ sai người đến báo triều đình phát sinh đại sự, hắn liền ngay trong đêm chạy về kinh đem Trần gia người cho cứu ra.

Lạc Vân Kỵ từ nhỏ đến lớn không có để người em trai này vào mắt, lần này vậy mà cái tiểu đệ này của hắn quả thật là làm cho hắn bất ngờ. Hắn thậm chí còn nghĩ đến người vị đệ này của mình phải hay không ẩn dấu thật sâu đấy.

Trần Quốc Ninh đem sự việc phát sinh một lần nữa nói ra, Vân Kỵ mặt dù đã nghe báo lại nhưng một lần nữa nghe đến cũng không khỏi khiến hắn giật mình. Mười bảy tuổi đấu khí cửu đoạn, so với hắn thiên phú đúng thật sự là người đệ đệ này không hề kém hơn hắn chút nào, thậm chí có một chút cao hơn. Nói về mưu kế cũng là một cái táo bạo người, liền nữa tháng đi qua lại có thể quyết đoán đem mười mấy cái đại gia tộc mà hắn nhiều năm cho bồi dưỡng đem diệt.

-Nhị điện hạ, vị này tam điện hạ không giữ lại được, nếu để cho người này thời gian phát triễn tiếp thì còn khó đối phó hơn đại điện hạ.

Trần Quốc một cái khẳng định nói.

-Quả thật là ta đã quá xem thường vị tam đệ này rồi, ngươi yên tâm việc này ta đã sai người đi làm.

Vân Kỵ gật đầu một cái nói , sau đó nhìn đến cái kia hắc y mỉm cười có chút cưng chiều nói:

-Sang nhi, việc này liền cực khổ cho người của nàng rồi.

Người kia hắc y nhân nhìn hắn lạnh lùng nói:

-Đừng gọi ta thân mật như vậy, ngươi nên nhớ việc này của ta và ngươi chỉ là một cuộc giao dịch.

Hắn mỉm cười nhìn nàng nói:

-Lúc này không phải, nhưng đợi ta đế vị đến tay, ta liền cầu phụ thân của nàng gả nàng cho ta không được sao.

-Hừ…..

Nàng hừ lạnh một cái cũng không cho là, người này tính cách nàng rất chán ghét, nếu không phải hắn đang cùng cha nàng giao dịch thì nàng cũng không muốn cùng hắn đi bên cạnh đấy.

------------------------------------------------------------

-Vù vù…… vù vù….

-Chủ nhân, đám kia người sắp đuổi đến.

Sâu trong rừng núi, một người một thú thân ảnh vù vù đạp cành cây nhanh chóng bay đi, theo sau họ là mấy cái thân ảnh cùng một đường đuổi đến.

-Chủ nhân, coi chừng có phi đao phóng đến.

-Phong phong….phong phong…

Mèo nhỏ tai nhỏ dựng lên nghe đến một luồn gió lạnh buốt đang đến gần liền hướng Thanh Vân gọi.

Thanh Vân dừng bước tiến, di chuyển vân tung bộ né đi quỹ đạo bay của phi đao, thế nhưng là đối phương lại không ngừng thả ra mười chuôi phi đao, hắn cho dù vân tung bộ có huyền diệu đến cỡ nào cũng không thể né tránh hết.

-Phộc….. phụt…

Ba chuôi phi đao cùng một lúc cho cắm vào da thịt hắn sau lưng, hắn nén đau đớn hướng đối phương nói:

-Các ngươi là người phương nào.

Bốn cái hắc y nhân nhìn ra được con mồi của bọn họ đang di chuyển chậm lại, không khỏi cười nhạt một cái nói:

-Haha tam điện hạ thân thủ đúng là phi phàm, lâu như vậy thế mà trong tay chúng ta thoát khỏi truy đuổi, rất không may cho ngươi là cảnh giới của chúng ta so với ngươi cao hơn một đại cảnh giới đấy.

Một đường truy đuổi bọn họ không khỏi đối với cai thiếu niên trước mặt này có chút bội phục, nên biết là bọn họ bốn người đều là nguyên nhân cảnh đỉnh phong người vậy mà đuổi đến một cái đấu khí tiểu tử lại tốn thời gian lâu như vậy. Người nọ cười một cái nói tiếp:

-Điện hạ, thiên võng sát thủ làm việc chưa có người nào có thể thoát được, người nên nhắm mắt được rồi.

-Lại là sát thủ, các ngươi chắc là do Trần gia phái đến người đi.

Thanh Vân khóe miệng tràn ra một vệt máu, sau đó lạnh lùng quay lại nhìn bốn tên hắc y đằng sau nói:

-Thanh Vân ta nếu hôm nay không chết sẽ quyết đem thiên võng người cho diệt sạch.

Nói Xong hắn nén lại cơn đau thể xác, một lần nữa đem vân tung bộ thi triển đến cực độ bạo tốc hướng băng hỏa đỉnh núi bay đi.

Bốn tên hắc y xem đến vị thiếu niên kia vậy mà có thể tiếp tục tung bay không khỏi bất ngờ, bọn hắn cả người nguyên khí cũng bạo phát liền điêu cuồng hướng thân ảnh phía trước đuổi theo.

-------------------------------------------------------

Thư Phòng Hoàng đế cấm địa.

-Khốn kiếp, là người nào đem Trần Quốc Ninh cho thả.

Minh Phong tức giận đem cái bàn trước mặt nhấc lên cho vức đi, tức giận nói.

-Hoàng thượng là nhị điện hạ đem Trần Quốc Ninh mang, chúng thần không ngăn được.

Tần Kỳ bên cạnh đứng ra nói.

-Nghịch tử… hắn muốn làm phản hay sao, ngay cả người của ta bắt mà hắn cũng dám thả.

Minh Phong tức giận nói.

-Hoàng thượng, người Trần gia người mấy năm nay cùng nhị điện hạ đứng cùng một chỗ, theo bên kia ảnh vệ nhiều lần báo về, mấy năm nay Trần gia hành động đều là theo chỉ thị của nhị điện hạ.

Tần Kỳ đem sự việc một lần nói rõ.

-Phanh… nghịch tử thật sự là muốn tạo phản rồi sao.

Trần gia mấy năm nay chiêu mộ người tài hắn cũng biết, hắn vẫn âm thầm phái ảnh vệ một mực điều tra. Nhưng không ngờ nghe đến sự việc này là có dính dán đến nhi tử của hắn thì không khỏi tức giận.

Nhắc đến nhi tử của hắn, thì trong ba người con trai thì nhi tử thứ hai của hắn là một cái không tệ nhất, so về thiên phú võ học hay về mưu kế tất cả đều hơn nhi tử thứ nhất của hắn nhiều.

-Hoàng thượng, còn có một việc nữa không biết là có nên nói với người không.

Tần Kỳ có chút úp mở nói.

-Hừ… có việc gì ngươi còn không nói được với ta sao.

Minh Phong trong cơn tức giận lạnh lùng nhìn hắn nói.

-Bên kia ảnh vệ mới truyền đến tin tức, thiên võng sát thủ tổ chức ngày hôm nay cùng nhị điện hạ vào thành.

Tần Kỳ có chút lo lắng nói.

Minh Phong có chút bất ngờ, nhi tử của mình sao có thể cùng với một cái tổ chức sát thủ cùng một chỗ đi đây.

-Nguy rồi… Tần Kỳ! Ngươi mau phái ảnh vệ chạy đến bảo vệ tam điện hạ.

Hiểu con không ai bằng cha, hắn có thể biết được lần này nhi tử đưa người đến không phải đơn giản như vậy việc làm. Đứa con trai thứ ba của hắn lúc này tài năng biểu hiện kinh người, liền chưa đầy một tháng có thể làm cho thiên hạ lòng dân hướng về, trong triều lại một mình áp đảo quần hùng, hắn nhìn đến cũng lóa mắt. Một cái uy hiếp lớn như vậy, hai đứa con cả của hắn chắc chắn sẽ không để yên, mà lần này nhị lang hành động không ngoài dự đoán của hắn.

-Hoàng thượng, nguy rồi tam điện hạ đã mất tích.

Một cái cung nữ lúc này vội vàng chạy đến bẩm báo.

-Cái gì…. Tần Kỳ mau phải ảnh vệ đi tìm, nhất định phải đem Vân nhi an toàn mang về, nếu không thì ngươi mang đầu đến gặp trẫm.

Minh Phong nghe đến sợ ngây người sau đó liền vội vàng phân phó Tần Kỳ mang người tìm kiếm.

-Vâng.

Tần Kỳ cũng vội vàng nhận lệnh xoay người biến mất.

Minh Phong nhìn đến Tần Kỳ đã đi, hắn không khỏi có chút hướng lên thiên không nhìn thở dài nói:

-Haizz… sinh ra trong đế vương người tất cả đều là một cái máu lạnh vô tình.

------------------------------------------------------------------------

Bầu trời về đêm tại bên cạnh đỉnh núi, tuyến trắng không ngừng rơi, bao phủ cả một cánh rừng.

-Điện hạ, người đúng là kỳ nhân, với đấu khí cảnh tu vi có thể cùng với nhân nguyên cảnh bọn ta chạy xa như vậy thật là bội phục.

Đám kia hắc y nhân nhìn đến Thanh Vân lúc này đang đứng bên cạnh vách núi, tất cả bọn họ không khỏi bội phục nói.

-Hừ… lão tử xuyên việt đến đây còn không sống đủ đấy, ngày hôm nay vậy mà bị các ngươi bức chết thật là quá oan mà.

Thanh Vân hừ lạnh nói, sau đó liền xoay người hướng bên dưới vách núi nhảy xuống, âm thanh lạnh lẽo không ngừng vang lên:

- Nhớ kỹ... lần này nếu ta đại nạn không chết, ta Thanh Vân xin thề sẽ đem đầu chó của các ngươi cùng Trần gia cho chặt.

-Không được… mau cản hắn lại.

Bốn tên hắc y nhân nhìn đến liền hoảng sợ kinh hô.

Rớt xuống vực sâu vạn trượng, thì trừ khi người này biết bay nếu không thì chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ, nhưng không lấy đầu được vị tam điện hạ này thì bọn hắn làm sao có thể coi là hoàng thành nhiệm vụ đây, không phải nói nhiệm vụ của bọn họ thất bại sao. Thiên võng sát thủ làm việc chưa bao giờ có thất bại qua, đây cũng là lần đầu tiên giết một cái đấu khí người vậy mà thất bại, sự việc này nếu truyền đi không phải bọn họ sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao.

-Vù vù…. Vù vù….

Gió lạnh thổi đến cả người Thanh Vân lúc này đã lạnh buốt, hắn lúc này đang từ trên cao rơi tự do xuống.

-Liền chết như vậy sao, thật là có chút không cam tâm.

Thanh Vân nghĩ đến cái chết của mình đã cận kề không khỏi có chút không cam lòng lẩm bẩm.

-Chủ nhân, mau cứu mèo nhỏ.

Một bên mèo nhỏ ôm bả vai của chủ nhân mình hoảng sợ gào khóc, nó trong lòng cũng gào khóc không thôi, nó không nghĩ tới vừa mới cùng thế giới mới xuất hiện mấy ngày nó còn chưa chơi đủ đấy, như thế nào lại muốn chết đây.

- Thiên kiếm phong.

-Phong… phong… rống rống

Nhất thời trong hư không, kiếm ảnh lượn lờ khắp nơi, cùng thiên địa gầm lên một tiếng như muốn cùng thiên không đâm thủng, thiên kiếm ngự không mà đi hướng đến Thanh Vân bay đến.