Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Vương Tái Xuất

Chương 79: Nhà giáo chân chính

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cả hai đều là lính đánh thuê hàng đầu, cảm giác ý thức vô cùng mạnh mẽ, lập tức nhận ra có người đi tới.

Lạc Tú gần như vẫn chưa đi vào đã bị phát hiện rồi, vì vậy Lạc Tú chỉ có thể nấp vào bức tường sau cánh cửa.

“Tốt hơn hết là mày đừng nhúc nhích, nếu không tao không thể đảm bảo điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?” Allen đe dọa, nói bằng tiếng Anh.

Trình độ tiếng Anh của Lạc Tú khá tốt, tất nhiên là nghe hiểu.

Thấy ngoài cửa không có động tĩnh gì, Dilos cầm súng lục chậm rãi đi về phía cửa, sau đó ngồi xổm xuống rồi lao ra ngay lập tức, gần như cùng một lúc bắn ra một phát.

Người bình thường thì đúng là không thể ngăn cản được chiêu thức ấy, dù sao đâu ai có thể nghĩ đến đối phương sẽ nổ súng từ phía dưới?

Tuy nhiên, Lạc Tú đã chuẩn bị từ trước, đã nhìn thấy trước, dù sao thì Lạc Tú cũng có nhìn xuyên thấu.

Anh đã tránh vị trí đó từ lâu, sau đó đột ngột đá một cước ra ngoài.

Lạc Tú không dùng hết sức với cú đá này, nhưng đối phó với một người bình thường hay một lính đánh thuê sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng Lạc Tú lại khẽ "Ơ" một tiếng, bởi vì đối phương chặn được, sau đó dễ dàng phản lại một súng.

Khi đối phương nâng tay lên bắn lại một súng kia, Lạc Tú đã né tránh trước, sau đó tung một quyền vào trên cánh tay đó, khẩu súng kia bị đánh nát.

Rõ ràng là đối phương cũng rất ngạc nhiên.

Và với một tia sáng lạnh lùng, một con dao găm hướng về phía Lạc Tú.

Lạc Tú lại hơi ngạc nhiên.

Bởi vì bình thường, dưới tình huống như vậy mà vẫn có thể qua được mấy chiêu với Lạc Tú.

Vậy thì không phải là Lạc Tú cố tình nương tay thì chính là đối phương quả thật có chút thực lực.

Câu trả lời rõ ràng là vế sau.

Lạc Tú phát hiện ra thực lực của đối phương mạnh hơn một chút so với Mộ Dung Hùng, người đã làm bị thương Diệp Kính Bình.

Đối phương tuy không có nội lực nhưng sức lực lại cực cao, vả lại trong cơ thể có dao động năng lượng.

Điều này tất nhiên sẽ làm cho Lạc Tú cảm thấy ngạc nhiên.

Nhưng chỉ là ngạc nhiên mà thôi, bởi vì những người như Vạn Thiên Sơn cũng không phải là đối thủ của Lạc Tú, vậy người trước mắt này làm sao có thể là đối thủ của Lạc Tú?

Nhìn thấy con dao găm đâm tới, Lạc Tú dứt khoát không né không tránh, trực tiếp đấm một quyền vào nó.

Lần này đối phương đâm trúng rồi, trong hành lang tối tăm, đối phương thậm chí còn lộ ra vẻ tươi cười.

Nhưng ngay sau đó, đối phương không thể cười nổi nữa, bởi vì phát hiện ra rằng cú đâm lần này giống như đâm vào một tấm thép.

Mà khuôn mặt tươi cười đó lại chào đón nắm tay cực lớn của Lạc Tú.

"Bốp!"

Một cú đấm trực tiếp làm nổ tung đầu của đối thủ.

“Dilos?” Allen ở trong phòng kêu lên, nhưng không hề có động tĩnh gì.

“Má, tên khốn da vàng chết tiệt!” Đối phương mắng một câu, sau đó Lạc Tú thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị mà dự định tiến lên.

Gần như Lạc Tú vừa đến, đối phương cũng vừa bắn một phát súng.

Lạc Tú theo bản năng nghiêng đầu, đương nhiên không thể thoát khỏi phát bắn này. Dù sao ở khoảng cách gần như vậy, bây giờ Lạc Tú vẫn chưa nhanh bằng đạn.

Phát súng này bắn trúng đầu Lạc Tú khiến Lạc Tú hơi đau. Tuy rằng viên đạn không thể làm bị thương Lạc Tú, nhưng nó có lực va đập, thậm chí còn khiến Lạc Tú hơi lùi lại.

Một khẩu tiểu liên mp7 của Đức, họng súng bắt đầu phát ra tia lửa.

"Đùng đùng đùng đùng..."

“Đi chết đi, lợn da vàng, sao mày dám làm đồng đội của tao bị thương.” Allen cười điên cuồng, ngay cả súng tiểu liên cũng không được che đậy.

Loại áp chế hỏa lực này khiến cho Lạc Tú có hơi chật vật, nhưng lại hoàn toàn không có tác dụng gì. Sau đó Lạc Tú đột nhiên hét lên một tiếng, giữa vẻ mặt kinh hoàng của đối phương, anh trực tiếp lao tới, tiếp đó đấm một quyền vào ngực Allen.

Rõ ràng là Allen không ngờ rằng sẽ có người ngăn được súng tiểu liên!

“Hả, đồ ma quỷ này!” Allen ngã xuống đất với vẻ mặt ngờ vực.

“Bọn tao vẫn còn mười đồng bọn, bọn họ sẽ báo thù cho tao.” Đây là di ngôn của Allen.

Lạc Tú đâu có thời gian để đối phó với anh ta vào lúc này, điều quan trọng hơn là phải cứu người.

Lạc Tú nhanh chóng xé một tấm rèm đang cháy, ném nó sang một bên, băng qua ban công, nắm lấy nó và treo nó lên không trung cho An Linh Như.

Kéo An Linh Như lên.

Khi An Linh Như lên tới nơi, cô ta lao thẳng vào vòng tay của Lạc Tú.

“Thầy Lạc, hu hu, em tưởng mình sắp chết rồi, hu hu.” Rõ ràng là An Linh Như đang sợ hãi.

Lạc Tú vỗ nhẹ vào lưng An Linh Như, cảm nhận được sự mềm mại ấm áp khác thường trong ngực.1

"Được rồi, không có việc gì rồi, em đi ra bên ngoài chờ thầy trước."

An Linh Như dường như cũng phát hiện ra điều gì đó, dù sao cô ta cũng đang mặc đồ ngủ, không mặc đồ lót.

An Linh Như đỏ mặt, sau đó chạy ra ngoài.

Lạc Tú còn nhanh hơn, nhanh chóng chạy ra hành lang, vặn chốt chữa cháy, mở vòi nước rồi chạy về hướng ký túc xá.

Ba phút sau, ngọn lửa được dập tắt.

Lạc Tú ngồi xổm xuống và xem xét tên lính đánh thuê kia một chút.

Trong cơ thể hai người dường như có cái gì đó không ổn, Lạc Tú ngửi thấy mùi máu mới hiểu rõ.

Hai người này có lẽ đã bị tiêm những thứ sinh hóa, hoặc một số kí©h thí©ɧ tố, khiến cơ thể của họ có phản ứng, sức mạnh và cả sức chống đỡ cao hơn nhiều so với người bình thường, gần như đều có thực lực của Mộ Dung Hùng.

Anh cũng không nghiên cứu nhiều, hiện giờ An Linh Như bị dọa sợ đến nỗi chân cũng mềm rồi. Lạc Tú cũng dứt khoát không tránh hiềm nghi, bế An Linh Như bước xuống lầu.

Thấy ngọn lửa được dập tắt, An Linh Như đã được giải cứu, các nữ sinh khác cũng lần lượt chạy theo.

Nhất thời dưới lầu ký túc xá vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt.

Trần Hữu nhìn chằm chằm Lạc Tú, nắm chặt tay.

Tại sao?

Tại sao mày chưa chết?

“Thầy Trần, thầy còn mặt mũi ở đây sao?” Một nữ sinh mắng.

“Lạc Tú!” Lần này Trần Hữu bị nói đến đỏ mặt, thực sự cảm thấy xấu hổ, quay người rời đi.

Còn Lạc Tú thì bế An Linh Như về căn hộ giữa tiếng vỗ tay của đám đông.

Vừa tới căn hộ đã thấy Hàn Phong và mấy nữ sinh khác đang đợi ở đây rồi.

Lạc Tú đặt An Linh Như xuống và mở cửa.

Một loạt người theo sau vào.

“Thầy, vừa rồi ở trường có chuyện gì xảy ra sao?” Hàn Phong hỏi.

"Đã không có việc gì rồi."

Bây giờ An Linh Như vẫn có hơi mất hồn, hiển nhiên đang sợ hãi vô cùng.

Lạc Tú cũng cảm thấy đêm nay thật xui xẻo, hai bên cùng nhau xảy ra chuyện, cũng may là bản thân đủ nhanh, nếu không thật đúng là không dễ cứu được.

“Hàn Phong, em đến ký túc xá nam ôm mấy cái mền đến đây, đêm nay các em ở đây đi.” Dù sao ký túc xá nữ cũng không ở được nữa.

Hơn nữa, Lạc Tú không thể để An Linh Như rời khỏi tầm mắt của mình nữa, dứt khoát để mấy nữ sinh ở lại với anh ở nơi này cho khỏe.

Dù sao nơi ở của anh cũng khá lớn, còn có hai gian phòng trống.

Sau khi Hàn Phong ôm chăn bông đến.

Cả Thi Thi và các nữ sinh gặp chuyện không may ở hộp đêm đều xin lỗi Lạc Tú.

“Em xin lỗi thầy Lạc.” Hàn Phong cũng rất chân thành xin lỗi.

"Không sao đâu, tôi cũng sẽ không so đo với mấy đứa nhóc các em. Sau này nên chú ý đến an toàn của bản thân. Thầy có thể đến kịp thời cứu các em một lần, nhưng không đảm bảo sẽ có lần thứ hai."

“Được rồi, đoán là đêm nay các em đều mệt mỏi rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước đi.” Lạc Tú đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

Trong một văn phòng.

“Cô Trương, chuyện này chúng tôi tiếp nhận rồi!” Một người đàn ông đeo kính gọng vàng đẩy kính, mặt không chút thay đổi.

Mà ở phía đối diện, người phụ nữ mặc lễ phục vẫn chưa lên tiếng, Phi Long ở một bên đã siết chặt tay.

"Nhưng trước đó đã mời Lạc gia đi bảo vệ con gái của giáo sư An rồi, hơn nữa Lạc gia mới chỉ bảo vệ cô ấy được vài ngày."

"Hừ, đó là lý do tại sao chúng tôi càng cần phải tiếp nhận. Cậu ta là một tên xã hội đen thì có thể bảo vệ tốt cho con gái của giáo sư An sao?"

“Nào, để tôi giới thiệu cho các người.” Người đàn ông đeo kính gọng vàng búng tay, nhất thời cửa văn phòng bị đẩy ra. Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, cơ bắp cuồn cuộn, cao gần hai mét như một cây cột điện sắt bước vào.

Đôi mắt của người đàn ông lộ ra vẻ sáng ngời, cả bộ dạng thần thái của người đó đều là loại cảm giác sắc bén và điềm đạm, thậm chí toàn thân còn mang theo sát khí!

"Chu Tử Thiên, vệ sĩ số một Hoa Đông!"

“Ông Lưu xin hãy yên tâm, nhiệm vụ mà Chu Tử Thiên tôi đảm nhận chưa bao giờ thất bại.” Có thể thấy Chu Tử Thiên rất tự tin vào bản thân, có thái độ kiêu ngạo khác thường.

"Về phần Lạc Tú kia, trong mắt Chu Tử Thiên tôi, cậu ta chỉ là kẻ nghiệp dư không thể thượng đài. So với người chuyên nghiệp như tôi thì càng không đáng nói." Chu Tử Thiên khinh thường nói.

"Nhưng mà..."

"Không sao, qua ngày mai thì để cho cậu ta cút đi đi!"

Phi Long nắm chặt tay, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.

"Alo, chủ nhiệm Trần, tin tốt, nghe nói hiệu trưởng vừa nhận được một cuộc điện thoại, ngày mai tên họ Lạc sẽ cút đi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »