Chương 74: Đại ca của tôi, Quảng Khôn

Những lời vừa rồi, học sinh lớp ba bên ngoài đều nghe thấy, hiện tại cả đám đều cười khổ.

"Lợi của thầy Lạc thật sự không dễ chiếm như vậy đâu. Chí Cường, cậu xem mấy cái ý tưởng thối mà cậu nghĩ ra lúc trước đi."

“Ài, tôi cảm thấy đêm nay trở về chắc chắn tôi phải thảm rồi.” Tuy rằng Lưu Chí Cường nói khá thoải mái nhưng mồ hôi lạnh vẫn chảy ròng ròng. Bởi vì cậu ta biết lần này cậu ta thật sự chọc giận ba mình rồi.

Những phụ huynh này nộp tiền xong liền dẫn con rời đi.

Tất nhiên, cũng có một số người cố tình nộp nhiều hơn một chút.

Ví dụ, người giàu nhất, ông Vạn vừa vung tay là một trăm ngàn nhân dân tệ, nhưng lại bị Lạc Tú đẩy về.

“Bây giờ tôi vẫn là một giáo viên, chuyện này không thích hợp, không thể vì tôi mà hủy hoại danh tiếng của giáo viên.” Lạc Tú từ chối.

Nhưng điều này cũng rất rõ ràng, hiện tại tôi vẫn là giáo viên, nhưng sau này thì sao?

Mọi người đều thông minh, tự nhiên hiểu mọi thứ.

Ngoại trừ Chí Cường, tất cả những người khác đều thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị tan học.

Chỉ có Hàn Phong lôi kéo một ít bạn học nữ nói muốn ăn mừng một chút vì đã tìm được đường sống trong chỗ chết, tối nay mời mọi người lén lút đi uống rượu.

Sau đó, bốn cô gái với Thi Thi cầm đầu liền nghĩ xem kiếm cớ đi như thế nào.

“Linh Như, tối nay đi ăn mừng một chút, tôi mời, cậu đi không?” Hàn Phong mặt dày mày dạn đến hỏi.

“Không đi!” An Linh Như cũng không có một chút sắc mặt hoà nhã.

Một người cô của An Linh Như đi họp thay cho phụ huynh của cô ta, bởi vì ba của An Linh Như thực sự không thể đến được.

Mà cô của An Linh Như dường như không có ý định để An Linh Như theo bà ta về nhà, tối nay chắc là An Linh Như vẫn sẽ ở trường.

Tuy nhiên, Lạc Tú nói với cô ta buổi tối không được phép chạy lung tung, vì vậy An Linh Như từ chối rất dứt khoát.

Hàn Phong thở dài một tiếng, sau đó rụt đầu lại.

Còn ở một bên khác, đại ca của Hàn Phong lại gọi một cuộc điện thoại cho Hàn Phong.

"Alo, Hàn Phong, chuyện bảo cậu làm như thế nào rồi?"

“Yên tâm đi đại ca, xong rồi, đêm nay ít nhất là bốn người, tất cả đều là bạn học của em, đều là người đẹp cả.” Hàn Phong vỗ ngực nói.

“Đúng rồi, đại ca, anh đã hứa với em là nếu bạn học của em đến đó thì sẽ không có việc gì, đúng không?” Hàn Phong xác nhận một lần nữa.

"Yên tâm đi, mẹ nó, cậu còn không tin được đại ca của cậu hả? Đây là chỗ của anh, đêm nay anh ở đây, có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Đại ca Đao Ba của Hàn Phong cười nói.

Sau khi cúp điện thoại, Đao Ba bỗng nhiên cười dài nói với một nhóm người trong phòng bao.

"Các anh em, đêm nay nữ sinh chính cống, nói không chừng vẫn là hàng còn non đấy, các người định giá trước đi! Ha ha ha."

Cùng lúc đó, ở bên kia, Trần Hữu cúp một dãy số xa lạ.

"Lạc Tú, ông đây xem mày lần này còn đắc ý như thế nào?"

“Dilos, anh có chắc mục tiêu là ở trường này không?” Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh mặc vest đi ngang qua lái một chiếc xe hơi sang trọng cổng trường Uất Kim Hương.

Bề ngoài, người đàn ông này thể hiện khí chất quý tộc Tây u nồng đậm, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện bàn tay của người đàn ông này có một số vết chai đặc biệt, đây là do thói quen chơi súng quanh năm để lại.

Trên người anh ta thậm chí còn có một loại khí huyết sát mà người thường không cảm giác được, hiển nhiên đây không phải là người đơn giản.

"Này, Allen, đối tác cũ thân yêu của tôi, anh còn không tin được tôi sao? Hơn nữa lần này là có một người đáng tin cậy đã cung cấp thông tin cho chúng tôi." Người nói chuyện là một người châu u với bộ râu quai nón, mày rậm mắt to.

Người đàn ông này cũng mặc một bộ vest và đeo một cặp kính râm. Nếu không phải có vết chai đặc biệt trên tay thì có lẽ sẽ khiến người ta nghĩ rằng đây là một quý ông cực kỳ lịch thiệp.

“Được rồi, vậy đêm nay chúng ta động thủ.” Ở trong xe, Allen chỉ vào bức ảnh trong tay.

Trên bức ảnh là một cô gái. Chỉ chụp một bên mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là An Linh Như.

“Được rồi, đối tác thân yêu của tôi, hai chúng ta liên thủ cho tới bây giờ vẫn chưa từng sẩy tay đâu.” Dilos mở miệng nói.

"Còn nhớ trận chiến khi chúng ta ở Trung Đông không? Bây giờ tôi vẫn cảm thấy đó thật sự là một chiến dịch hoàn hảo có thể dùng thơ ca để ca ngợi!" Allen lại cười.

"Đúng vậy, hợp tác mười mấy năm, đó là chiến dịch thành công nhất của chúng ta. Sau khi hai người chém thủ lĩnh của đối phương trong căn cứ quân đội đã thành công rút lui nguyên vẹn." Dilos cũng liếʍ môi, trên mặt lộ ra vẻ mặt vô cùng ngạo mạn. Hai người đàn ông này là sát thủ và lính đánh thuê hàng đầu thế giới.

"Bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ người đàn ông đó. Khi tôi chĩa súng vào đầu gã, gã vừa kêu mẹ vừa bày ra ánh mắt bất lực và tuyệt vọng." Allen có vẻ rất hưởng thụ, và rất hồi vị.

Có thể lẻn vào căn cứ quân sự để gϊếŧ thủ lĩnh của đối thủ, vậy thì lẻn vào trường học để bắt cóc một học sinh còn không phải dễ như trở bàn tay ư.

"Mặc dù bọn họ có bộ đội đặc chủng của Hoa Hạ bảo vệ thì đêm nay chúng ta cũng có thể đắc thủ. Tin tôi đi, Dilos, đêm nay nhất định sẽ là một đêm đẹp đẽ và khó quên."

"Ừ, có hai người chúng ta, những người còn lại hầu như không cần phải dùng đến rồi."

Chiếc xe hơi sang trọng này đã biến mất gần trường trung học phổ thông Uất Kim Hương.

Đúng lúc Hàn Phong đi ngang qua từ bên cạnh, sau đó đi về hướng hộp đêm của Đao Ba. Cậu ta đứng chờ ở cửa trước, chờ bốn cô gái bọn Thi Thi đi cùng.

Màn đêm buông xuống, toàn bộ Thông Châu mở ra cuộc sống về đêm.

Khoảng hơn tám giờ, Thi Thi và ba cô gái khác ra khỏi xe ở lối vào của một hộp đêm.

“Thi Thi, tôi đã đợi các cậu hơn một giờ rồi.” Hàn Phong than thở.

Nhưng cậu ta nhìn lướt qua Thi Thi của đêm nay, chiếc quần đùi màu xanh lam khiến cho cẳng chân lộ ra nhìn không sót một cái gì, thân trên là áo hai dây lộ rốn.

Ngay cả Hàn Phong cũng nuốt nước miếng, mà ba bạn nữ còn lại cũng không ăn mặc kín đáo, đều ăn mặc quần áo hở hang vô cùng gợi cảm.

“Nhìn cái gì vậy, cậu không phải khẩu vị của bà đây, bà đây thích người như thầy Lạc thôi.” Thi Thi thấy Hàn Phong nhìn mình chằm chằm liền mắng vài câu. Bấy giờ Hàn Phong mới hồi phục tinh thần lại.

Ngay lập tức, Hàn Phong dẫn ba cô gái và Thi Thi vào bar tràn ngập sôi nổi và táo bạo.

Dưới ánh đèn mờ ảo, cả đám nam nữ đang không ngừng lắc lư.

Toát ra sự nhiệt tình và các nội tiết tố dư thừa.

Dưới thứ ấm nhạc đinh tai nhức óc, có mấy người đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ màu đen đứng xung quanh địa điểm.

Hàn Phong vừa dẫn Thi Thi vào và ngồi xuống, Đao Ba đã tới rồi. Sau khi quét qua bốn cô gái Thi Thi, Đao Ba liền mỉm cười hỏi.

"Hàn Phong, đây là bạn học của cậu sao?"

"Đại ca, để em giới thiệu với Thi Thi về các anh một chút. Đây là đại ca của tôi, Đao Ba, anh Đao. Nói cho các cậu biết, anh Đao của tôi đi theo anh Khôn đấy." Hàn Phong giới thiệu.

Mà vừa nhắc tới anh Khôn, vẻ mặt của đám người Thi Thi cũng bất giác thay đổi.

Đại ca của khu Tân Bắc, Quảng Khôn. Hễ ở vùng này thì vốn không ai không biết cả.

Nhìn thấy vẻ mặt của đám người Thi Thi có vẻ có hơi sợ hãi, Đao Ba lại cười nói.

"Không sao đâu, các em đã là bạn học của Hàn Phong thì từ nay về sau chính là bạn của anh rồi. Về sau có việc thì chỉ cần hú một tiếng là được."

"Đi thôi, đây là chỗ của anh. Nếu Hàn Phong đã dẫn các em đến đây thì sao có thể không chiêu đãi các em cho thật tốt được? Đi, trên lầu có phòng riêng, chúng ta vào phòng riêng đi." Đao Ba dẫn đường ở phía trước, sau đó nháy mắt với một nhân viên phục vụ.