Chương 64: Có bản lĩnh thì tìm ba tôi

Bởi vì Chu Tiểu Ly đang đứng ở phía sau đã di chuyển.

“Không phải chứ? Tiểu Ly, cậu định lên thật à?”

“Tiểu Ly, cậu định làm gì vậy?” Hàn Phong giật mạnh cánh tay Chu Tiểu Ly kéo lại, nhưng đã bị Chu Tiểu Ly hất ra.

“Xin lỗi mọi người!” Chu Tiểu Ly lấy ra một tờ giấy, tiếp tục đi về phía trước.

Khi đi ngang qua Lưu Chí Cường, Chu Tiểu Ly bất ngờ lên tiếng.

“Chí Cường, cậu nên cẩn thận. Tôi phải nhắc nhở cậu rằng, giáo viên chủ nhiệm mới không đơn giản như cậu nghĩ, mấy món đồ của cậu chẳng làm gì được thầy ấy cả.”

Chu Tiểu Ly thực sự đã đi lên.

Điều này lại một lần nữa gây náo động cho giáo viên và học sinh của trường.

“Má ơi, Chu Tiểu Ly thật sự đi lên à?”

“Không phải chứ, tôi bị hoa mắt chăng?”

“Đúng là muốn xin lỗi?”

“Đây là Chu Tiểu Ly giả sao?”

Một đám giáo viên cũng sững sờ.

“Hôm nay mặt trời mọc phía tây à?”

“Anh ta làm cách nào vậy?”

Đây là điều mà Trần Hữu muốn biết nhất, đôi mắt của Trần Hữu tối sầm lại, tức giận đến mức choáng váng.

Rõ ràng mọi thứ đang trong tầm kiểm soát, vậy sao lại xuất hiện vấn đề chứ?

Tại sao Chu Tiểu Ly lại đi lên?

Rõ ràng tối hôm qua Chu Tiểu Ly đã đẩy Lạc Tú trước mặt mọi người, chẳng lẽ tối qua Lạc Tú đi báo mộng cho Chu Tiểu Ly ư?

Mẹ kiếp, Trần Hữu cực kỳ tức giận.

Mà giọng nói của Chu Tiểu Ly đã vang lên trên loa phát thanh.

“Tôi xin lỗi vì tất cả những gì tôi đã làm...”

“…”

Sau đó là một bản kiểm điểm.

Một bài văn mấy ngàn chữ, nói nghe cực kỳ cảm động, có thể nhận ra không phải chiếu lệ mà là thành thật xin lỗi.

“Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn giáo viên chủ nhiệm mới của tôi, thầy Lạc, người đã cho tôi hy vọng và ánh sáng, cũng là người đã kéo tôi trở lại từ vực thẳm. Tại đây, em xin được cám ơn thầy, thầy Lạc của em.”

Sau khi Chu Tiểu Ly nói xong những điều này thì đi xuống.

Mãi cho đến khi Chu Tiểu Ly đi xuống, tinh thần của Trần Hữu vẫn chưa trở lại bình thường, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đồng thời Tôn Huy Nam cũng sửng sốt, đến bây giờ vẫn cảm thấy không phải là sự thật.

“Tiểu Ly, hy vọng và ánh sáng, kéo trở lại từ vực thẳm. Nếu hôm nay không phải tôi chính tai nghe thấy những lời cậu nói thì không tin đó là do cậu nói đâu đó nha.” Một bạn nữ cùng lớp trêu chọc.

“Tiểu Ly, cậu đừng nói với tôi là thầy ấy đã giúp cậu giải quyết chuyện đó rồi nha?” Lưu Chí Cường hỏi.

Những người khác không thể hiểu được những lời cuối cùng của Chu Tiểu Ly nhưng Lưu Chí Cường có thể hiểu được, bởi vì với sự thông minh của Lưu Chí Cường, cậu ta đã biết bí mật của cô ta từ rất lâu rồi.

Đó là lý do tại sao Lưu Chí Cường hỏi.

Chu Tiểu Ly chẳng ừ hử, chỉ gật đầu.

“Chết tiệt! Tôi đã tính toán sai rồi, xem ra cần phải ra tay trước, nếu không thì cả lớp sẽ rơi vào tay giặc.” Lưu Chí Cường lắc lắc nắm đấm, sau đó bắt đầu tính toán.

“Giỏi lắm, thầy Lạc, một học sinh khó thu phục như Chu Tiểu Ly mà thầy cũng thu phục được.” Một giáo viên tiến lên chúc mừng.

“Đúng vậy thầy Lạc, bỗng nhiên tôi nhìn anh với một cặp mắt khác rồi đó. Lúc đầu tôi nghĩ anh chẳng biết gì nhưng không ngờ anh lại có thể xử lý Chu Tiểu Ly dễ dàng như vậy.” Một giáo viên khác cũng hết lòng khen ngợi.

Chỉ khi Trần Hữu đi ngang qua, Lạc Tú mới châm chọc nói.

“Thầy Trần, khiến anh thất vọng rồi.”

“Đừng đắc ý!” Trần Hữu vội vàng bỏ đi.

Mà bên kia, Lưu Chí Cường lấy điện thoại di động ra, do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn bấm máy.

“A lô, Thánh Đào, cậu đang ở đâu? Nói cậu nghe này, lớp chúng ta lại đổi một giáo viên chủ nhiệm mới rồi, lần này không dễ đối phó đâu! Cậu cẩn thận đi.” Nói xong Lưu Chí Cường cười nhạt.

Tâm trạng của Lạc Tú rất tốt, nhưng kết quả là vừa lên lớp đã nhận được một cuộc điện thoại.

Lớp ba lại xảy ra chuyện rồi, Lưu Chí Cường đã chửi giáo viên bộ môn ngữ văn, cuối cùng còn suýt đánh người ta, khiến giáo viên ngữ văn bị mắng đã khóc, sau đó mới được vài phút đã bỏ chạy khỏi lớp.

“Xem ra phải chấn chỉnh tên này mới được.” Lạc Tú cúp điện thoại, đi về phía phòng học lớp 12/3.

Khi Lạc Tú bước vào lớp, vừa vặn lúc Lưu Chí Cường đang nói chuyện phiếm với Hàn Phong.

Mà lúc này Trần Hữu cũng tới, dù sao chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ!

Với tư cách là trưởng khoa, chắc chắn Trần Hữu sẽ đến, hơn nữa anh ta cũng đang tìm cơ hội để trừng trị Lạc Tú.

“Em cố ý phải không?” Lạc Tú bước vào, hỏi thẳng Lưu Chí Cường.

“Phải thì sao?” Lưu Chí Cường xoè hai tay ra, tỏ vẻ rất thản nhiên.

“Khıêυ khí©h tôi à?” Lạc Tú hỏi lại.

“Đúng vậy, tôi muốn thầy nhớ rõ, ở trong lớp này ai mới là người có tiếng nói nhất!” Lưu Chí Cường mỉm cười.

“Tôi thừa nhận là thầy cũng có một ít năng lực, nhưng với tôi thì vô dụng. Cho dù là mua chuộc tôi, đe dọa tôi, hay bất kỳ cách nào khác đều vô dụng!” Lưu Chí Cường tiếp tục cười.

“Nói cách khác, thầy không thể làm gì tôi, hiệu trưởng cũng chẳng làm gì được tôi. Trong trường này, ngay cả hiệu trưởng cũng phải nhìn sắc mặt tôi.” Lưu Chí Cường ngạo nghễ nói.

“Xã hội này rất thực tế, chính là như vậy đấy.” Về điểm này, Lưu Chí Cường hiểu rất rõ ràng.

“Ba của em biết em nói những lời này không?” Lạc Tú hỏi.

“Ba tôi? Xin lỗi nha, đúng là tôi rất sợ ba mình nhưng thầy đừng hòng nghĩ sẽ đi tố cáo tôi. Tôi dám cam đoan thầy gọi điện tới chưa chắc đã gặp được ông ấy, thầy sẽ không thể qua được cửa ải thư ký kia đâu.” Lưu Chí Cường có vẻ bình tĩnh và đắc ý.

“Hơn nữa tôi cũng hiểu ý thầy, có phải thầy định mời phụ huynh không?” Lưu Chí Cường có vẻ tự hào khi nhìn thấy mánh khoé của Lạc Tú.

“Thầy có thể hỏi cái tên ngốc ở phía sau, đừng nói là ba tôi mà ngay cả toàn bộ phụ huynh của lớp ba này, thầy sẽ không thể mời được ai hết. Thầy chỉ là một giáo viên, cách làm này dễ nghe quá nhỉ.”

“Nói khó nghe hơn, thầy chỉ là một người làm công ăn lương, còn chúng tôi, nếu không phải con nhà giàu có thì là con nhà quan chức, hoặc là con nhà quyền quý, hoặc là con của một nhân vật máu mặt nào đó ở Thông Châu, không phải là một kẻ làm công như thầy có thể lay động được.” Lưu Chí Cường phân tích rất thấu đáo.

“Xã hội chính là thực tế như vậy. Ngay cả kẻ ngu ngốc sau lưng thầy, là con trai của người đứng thứ hai ở Thông Châu, thế mà còn không mời được phụ huynh của chúng tôi. Thầy hãy suy nghĩ cho kỹ đi, thầy là cái thá gì so với anh ta?”

“Càng đừng nói đến việc mời ba mẹ tôi đến đây.”

“Cho nên thầy sẽ không làm được, thầy hãy từ bỏ ý định đi. Sau này trong lớp số ba, tôi mới là người có tiếng nói cuối cùng, Uất Kim Hương cũng là tôi nói mới tính.”

Lưu Chí Cường rất có năng lực phán đoán, nói xong, cậu ta nhìn Lạc Tú cười khẩy, giống như là chờ Lạc Tú phản bác, cũng tựa như muốn xem trò cười của Lạc Tú.

“Được rồi, nói tới đây thôi. Nếu hôm nay ba em không đến đánh em thì tôi sẽ theo họ em.” Lạc Tú không thèm nói nhiều, cứ thế bước ra ngoài.

Đối phó với những người như Lưu Chí Cường cần một điều gì đó thực tế, bởi vì tên nhóc này, mặc dù trong mắt Lạc Tú là đứa con trai ngu ngốc của gia đình địa chủ, nhưng ít nhất cậu ta cũng thông minh hơn nhiều so với những người bạn đồng trang lứa.

“Tôi chờ nha.”

Mặc dù Lạc Tú đã đi xa nhưng Lưu Chí Cường vẫn hét với theo Lạc Tú, như thể đang cười nhạo anh.

“Ha ha ha, Chí Cường, vẫn là cậu giỏi nhất, đã khiến thầy ta bỏ đi trong sự kinh ngạc.”

“Ha ha, Chí Cường, nếu Thánh Đào không quay lại thì cậu chính là người có tiếng nói cuối cùng trong ngôi trường này!”

“Chí Cường, cậu không sợ thầy ta sẽ mời ba cậu đến thật à?” Lúc này Hàn Phong mới hỏi.

“Đến đây, tôi sẽ cho phân tích cho tên ngốc nhà cậu!” Lưu Chí Cường tiến sát lại, không hề lo lắng chút nào.