Tình huống của thiếu nữ còn tốt hơn Kim Phi Dao một chút, linh lực vẫn chưa
cạn kiệt, chỉ bị thương ở cánh tay, nhưng vì bị kinh hách nên hai chân
mềm nhũn.
Nàng ngồi dưới đất, nói năng lộn xộn: “Ta gϊếŧ người, ta vừa tự tay gϊếŧ người.”
Kim Phi Dao cạn sạch linh lực, nhưng thể lực cũng không chịu ảnh hưởng gì,
liền đứng lên, tới bên người thiếu nữ hỏi: “Ngươi đang hưng phấn hay là
sợ hãi?”
Thiếu nữ vuốt ngực, có chút thẹn thùng nói: “Đây là lần
đầu tiên ta gϊếŧ người, sợ hãi là thật, nhưng ta là tu sĩ, chuyện thế
này sớm hay muộn cũng sẽ gặp.”
Sau đó, nàng lại ngẩng đầu, trong
ánh mắt tràn ngập cảm giác hưng phấn, nhìn Kim Phi Dao nói: “Nhưng tim
ta đập rất mạnh, chính là hưng phấn mà ngươi nói. Sao ta có thể có tâm
tình này chứ? Có phải ta là kẻ cuồng sát, trong lòng có tà niệm? Lúc ta
tiến giai xuất hiện tâm ma thì phải làm sao?”
“Đầu óc người này có vấn đề à?” Kim Phi Dao nhìn nàng, tự nhiên có ý nghĩ này.
Nhìn thấy nàng còn ngồi dưới đất, Kim Phi Dao đi đến xác nam tử cầm đao, rút bạch kiếm của thiếu nữ ra. Quả nhiên là một thanh kiếm tốt, toàn thân
một màu trắng nhũ, thân kiếm không biết làm bằng xương của loại yêu thú
nào, chuôi kiếm cũng cùng chất liệu đó. Nàng cẩn thận xem xét, chuôi
kiếm và thân kiếm không có vết nối, xem ra là được luyện từ một miếng
tài liệu duy nhất.
Đột nhiên, nàng phát hiện bên cạnh thi thể của nam tử dùng đại đao còn có một cái túi trữ vật rơi ra. Hỏa viêm phù chỉ là hỏa diễm phổ thông nên túi trữ vật không bị thiêu hủy.
Đây
chính là cái mà nàng muốn có nhất bây giờ, hơn nữa không chừng bên trong còn có cái gì đáng giá. Kim Phi Dao vội vàng mở túi trữ vật, muốn nhìn
xem bên trong có gì không.
“Chỗ ta còn ba viên bổ linh đan, vừa
rồi ngươi đã tiêu hao hết linh lực, hãy cầm lấy đi.” Thiếu nữ lấy một
bình ngọc ra khỏi túi trữ vật, chân thành đưa cho Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao cũng không khách khí, sảng khoái nhận bình ngọc. Thiếu nữ vừa
dùng xong thuốc trị thương, ngồi xếp bằng bắt đầu chữa thương.
Mà Kim Phi Dao cũng không ăn bổ linh đan, nhét luôn bình ngọc vào túi,
ngồi xuống cạnh nàng xem xét túi trữ vật. Thanh bạch kiếm kia nàng trả
lại cho thiếu nữ, nàng còn muốn để thiếu nữ này đưa nàng vào thành Lạc
Tiên.
“Tên này cũng quá nghèo, chẳng lẽ thứ tốt đều ở trong tay
tên còn lại? Nhưng túi trữ vật của tên đó đã bị Minh hỏa thiêu hết,
nhưng những thứ bị Minh hỏa thiêu hủy chắc chắn cũng không phải thứ tốt
gì.” Kim Phi Dao lục lọi túi trữ vật, ngoại trừ hai khối hạ phẩm Lạc
Tiên và hai cái hạ phẩm pháp khí sứt mẻ thì chỉ còn một đống đồ dùng của phàm nhân.
Không kiếm chác được gì của người này, Kim Phi Dao
chuyển mục tiêu sang thiếu nữ bên cạnh. Thấy thiếu nữ có vẻ đã điều tức
xong, nàng liền tươi cười hỏi han: “Sao ngươi lại một thân một mình ở
đây, lại còn bị hai tên kia đuổi gϊếŧ nữa? Nhìn biểu hiện vừa rồi của
ngươi thì chắc là lần đầu xa nhà hả?”
Thiếu nữ đỏ mặt, gật đầu
nói: “Là ta lén trốn đi. Trước kia các sư huynh đều nói rằng bên ngoài
nhiều người xấu, nhưng ta không ngờ vừa mới ra ngoài không lâu đã gặp
phải hai kẻ xấu này. Bọn họ giả vờ cùng đường với ta, thực tế lại muốn
gϊếŧ ta, nếu không có đạo hữu ra tay cứu giúp thì sợ rằng ta đã sớm bị
gϊếŧ rồi.”
Nghe xong những lời của nàng, Kim Phi Dao cảm thấy
nàng này ngây thơ cả tin, một nữ hài mà lại kết bạn đồng hành với hai
nam nhân xa lạ, không bị bán vào lô đỉnh lâu đã coi như mạng tốt rồi.
“Ta muốn tới thành Lạc Tiên, ngươi có dự định gì không? Có muốn ta đưa
ngươi về không?” Kim Phi Dao cười tủm tỉm nhìn nàng, nếu đưa nàng trở về chắc chắn có thể kiếm được khoản tạ ơn không ít.
Hai mắt thiếu nữ sáng lên, hưng phấn nói: “Ta cũng muốn tới thành Lạc Tiên, hay là ngươi đưa ta đi cùng?”
Đi thành Lạc Tiên? Hoàn hảo, đỡ tốn thời gian đưa nàng về nhà. Kim Phi Dao ra vẻ khó xử nói: “Cái này… Không phải ta không muốn đưa ngươi đi,
nhưng trên người ta không có linh thạch, sợ ngươi đi theo ta sẽ phải
chịu nhiều khổ sở.”
Thiếu nữ chỉ sợ Kim Phi Dao bỏ rơi nàng, vội
vàng vỗ ngực nói: “Việc này thì ngươi yên tâm, lúc đi ta có cầm linh
thạch, cũng đủ cho hai ta thoải mái tới thành Lạc Tiên.”
Kim Phi
Dao ấp úng do dự một chút, thật miễn cưỡng đồng ý đưa nàng đi cùng. Nhìn bộ dáng thiếu nữ vui mừng, Kim Phi Dao trong lòng mừng thầm, thật là
một người đơn thuần.
Đã muốn đưa nàng đi thì tự nhiên phải báo tên cho nhau.
Kim Phi Dao liền nói: “Ta tên Kim Phi Dao, sắp tròn mười bốn tuổi, là tán tu mới nhập môn tu luyện. Ngươi thì sao?”
Thiếu nữ lộ ra hàm răng trắng bóc cười nói “Ta tên là Hùng Thiên Khôn, là đệ
tử Vân Sơn phái. Năm nay ta mười sáu tuổi, lớn hơn ngươi một chút.”
“Hùng Thiên Khôn? Cha mẹ ngươi chắc chắn là muốn sinh con trai, ngay cả tên
của ngươi cũng đặt giống như tên nam tử.” Kim Phi Dao cảm thấy quá buồn
cười, một nữ tử nũng nịu như vậy mà lại có tên như thế.
Mặt Hùng Thiên Khôn đột nhiên đỏ bừng, ấp a ấp úng nói: “Ta vốn chính là nam.”
Bốn phía yên tĩnh. Hùng Thiên Khôn nhìn vẻ mặt kinh ngạc và ánh mắt đang
theo dõi hắn của Kim Phi Dao, có chút xấu hổ. Tuy bản thân trông có chút thanh tú nhưng còn chưa từng khiến người khác hiểu lầm là nữ tử nha.
Các sư huynh đệ trong môn phái cũng không ai nói là mình giống nữ.
Đột nhiên, Kim Phi Dao phụng phịu đi thẳng tới, sau đó kéo roẹt cổ áo Hùng
Thiên Khôn ra, nhìn vào trong xem xét một cái. Sau đó nàng nhanh chóng
kéo lại cổ áo, vuốt lại cho phẳng rồi mỉm cười nói: “Hùng đại ca, ta
thấy chúng ta vẫn nên đi sớm thì tốt hơn, những việc khác vừa đi vừa
nói. Ta có một con ngựa, không biết lúc trước Hùng đại ca đi bộ hay là
dùng cái gì?”
Hùng Thiên Khôn đột nhiên có cảm giác bị người sàm
sỡ, khóc không ra nước mắt. Nhìn lại hai mắt thuần khiết của Kim Phi
Dao, hắn không biết có nên truy cứu hành vi vừa rồi hay không.
“Chẳng lẽ Hùng đại ca đi bộ tới? Hay là ngươi có thể ngự kiếm phi hành?” Kim Phi Dao vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.
Hùng Thiên Khôn thấy cứ rối rắm chuyện vừa rồi cũng không hay, nhớ ra lúc
trước mình đi xe ngựa tới, mà xe ngựa đã sớm không biết tung tích, đành
khó xử nói: “Ta đi xe ngựa tới, nhưng bị hai người bọn họ đuổi gϊếŧ nên
đã sớm không thấy tăm hơi.”
Thanh âm của hắn vẫn còn mang chút
trẻ con, trách không được Kim Phi Dao lại nhận nhầm giới tính. Hiện tại
chỉ có một con ngựa, chỉ sợ đành phải hai người cùng cưỡi.
Nghe
xong đề nghị của Kim Phi Dao, Hùng Thiên Khôn lắc đầu như trống bỏi, hắn chết cũng không chịu cưỡi chung ngựa với Kim Phi Dao. Dù sao hắn cũng
là nam nhân, làm sao có thể ở cùng với nữ tử chứ.
“Sao ngươi lại
cổ hủ như vậy? Chúng ta là những người đi trên con đường tu tiên gian
nam. Một chút khác biệt nam nữ mà ngươi cũng để ý như vậy, chẳng lẽ đại
đạo trong mắt ngươi chỉ nhỏ nhoi thế thôi sao? Chỉ cần đi tới thành trấn kế tiếp thì chúng ta sẽ thay xe ngựa, ta cũng không kịp ăn ngươi đâu.”
Bị Kim Phi Dao nghiêm khắc giáo dục một hồi, Hùng Thiên Khôn vốn đơn thuần cảm thấy bản thân được lợi không ít, học được kha khá thứ. Sau đó hắn
cứ ngốc nghếch đi theo Kim Phi Dao tới bên suối, may mà hai người cùng
nhỏ gầy nên ngựa cũng không chịu thêm quá nhiều sức nặng.
Dọc đường đi, thả cho ngựa chạy chậm, Kim Phi Dao nhân cơ hội thăm dò không ít về chuyện của Hùng Thiên Khôn.
Người này thật đúng là không phải đơn thuần bình thường. Cha là một vị phong
chủ của Vân Sơn phái, là tu sĩ Kim Đan kỳ mà Kim Phi Dao chưa từng thấy. Còn nương là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, địa vị cũng không thấp trong Vân Sơn phái, đang chuẩn bị đánh sâu vào Kim Đan kỳ.
Hùng Thiên Khôn là
con trai, lại có thiên linh căn ưu tú, khiến cho phong chủ vô cùng vui
mừng, từ nhỏ đã vô cùng yêu thương, thứ gì tốt cũng cho hắn, ngay cả
việc bề ngoài hắn giống nương, không có khí thế nam tử, người trong môn
phái cũng không dám giễu cợt hắn.
Sư môn luận võ, mọi người đấu
với hắn chỉ đến điểm là dừng, không ai dám thật sự xuống tay đánh hắn,
vì cha mẹ hắn có tiếng là bao che khuyết điểm. Ngay cả nhiệm vụ của sư
môn hắn cũng chưa từng làm một lần nào.
Có lần hắn lặng lẽ theo
sau một đám sư huynh đi gϊếŧ mấy yêu thú cấp một, vốn là một việc không
có gì nguy hiểm, hắn đứng ở xa đằng sau, ngay cả lông của yêu thú cũng
chưa chạm vào thì đã bị người khác thu thập hết. Có thế thôi mà mấy vị
sư huynh kia cũng bị nương hắn xử trí, thiếu chút nữa là bị đuổi khỏi
Vân Sơn phái. Cuối cùng là do đó là đệ tử của phong khác nên không bị
đuổi đi, chỉ bị lén đánh cho nằm liệt giường hơn nửa năm.
Cuối cùng, nương hắn còn phái riêng hai gã đệ tử Luyện Khí hậu kỳ đi theo cạnh hắn, chỉ sợ hắn có gì sơ xuất.
Phương pháp bảo vệ nhi tử đó khiến cho Hùng Thiên Khôn vốn tính tình có chút
yếu đuối lại càng thêm yếu đuối. Ngay cả những kiến thức cơ bản đều
không biết nhiều lắm, mặc dù tu vi Luyện Khí trung kỳ nhưng kinh nghiệm
thực chiến lại bằng không.
Hơn nữa, việc mấy tên đệ tử bị đả
thương đã lan truyền, đệ tử toàn phái nhìn thấy hắn là nhượng bộ lui
binh, chỉ sợ tới gần hắn sẽ khiến cho Hùng phong chủ nghĩ rằng bọn hắn
đang dạy xấu hắn. Cuối cùng, một Hùng Thiên Khôn tính cách ôn nhu đôn
hậu như thế mà ngay một bằng hữu để nói chuyện cũng không có.
Lần này hắn trốn ra cũng là vì trong lúc vô ý đã nghe thấy hai gã sư huynh bảo vệ hắn nói chuyện phiếm với nhau.
Bọn họ cười nhạo sau lưng hắn, nói hắn là một phế nhân, còn bọn họ, bản
thân đường đường là tu sĩ lại cả ngày phải đi theo một tiểu hài tử.
Ngoài việc ảnh hưởng đến tu luyện hằng ngày thì chỉ cần có chút sai lầm
hoặc sơ xuất nhỏ là Hùng sư nương sẽ không phân biệt tốt xấu mà xử phạt
bọn họ.
Mọi người đổ hết bất mãn lên người Hùng Thiên Khôn, nhưng lại không thể làm gì hắn, chỉ có thể lén nguyền rủa hắn. Điều này khiến cho Hùng Thiên Khôn rất buồn khổ lại bất lực.
Để thoát khỏi cuộc sống như trong l*иg giam này, cũng là để chứng minh bản thân không phải là phế vật, Hùng Thiên Khôn thừa dịp các sư huynh bảo vệ đang tham gia
đại hội toàn phái hàng tháng liền mang theo một ít linh thạch và pháp
khí thường dùng, lén lút rời khỏi Vân Sơn phái.
Mới xuống núi không lâu đã gặp hai gã này trong một thôn trấn, cũng là tu sĩ Luyện Khí trung kỳ.
Hai người này thấy Hùng Thiên Khôn đúng là bộ dạng vừa xuống núi, trên
người lại có không ít thứ tốt, rõ ràng là một con dê béo, liền tìm cơ
hội bắt chuyện với hắn.
Hùng Thiên Khôn ở trong môn phái vài năm
mà chưa từng có ai chủ động nói chuyện với hắn, vừa ra ngoài đã gặp được hai tu sĩ nhiệt tình thì không có chút ý thức cảnh giác nào, nhanh
chóng thành bạn tốt của hai người kia. Dưới sự cổ động của bọn họ, hắn
đồng ý đi cùng họ tới thành Lạc Tiên. Nhưng vừa rời khỏi phạm vi thế lực Vân Sơn phái đã bị hai người đánh cướp ở rừng cây này.